Cặp Đôi Trời Định

Chương 20

Chương 20: Hôn
Trong rừng hoa đào có một đường hầm bí mật xuyên qua hoàng lăng, con đường bằng bậc thang đá gấp khúc, nhỏ hẹp kéo dài xuống dưới, bởi vì nằm sát bên hầm mộ tuẫn táng, cho nên dọc theo đường đi lúc nào cũng có những oan hồn đau thương, trong suốt của những người đã bị chôn sống ở đây.

Trên bậc thang của đường hầm mọc đầy rêu xanh, trơn trượt không thể bước đi nổi, Tân Mi vừa mới xuống được hai bậc, đã thấy một tên nam quỷ xuyên tường ra, nhảy tới trước mặt nàng một kéo đầu mình xuống, cười ha ha: "Người đẹp, cô xem thử nè, ta không đầu! Oa ha ha ha!"

Một nữ quỷ sát bên cạnh dè bỉu: "Chẳng có gì đẹp đẽ cả! Cô nhìn ta, nhìn ta này, ta không có chân!"

Nữ quỷ kia bay lơ lửng trong đường hầm nhỏ hẹp, dưới làn váy nhuốm máu quả nhiên là không có chân.

(Suy nghĩ trong lòng Tư Lan: Bọn họ đang thực sự bi thương sao?)

Tân Mi hơi chần chừ, nhìn nam quỷ, rồi lại nhìn nữ quỷ, đang tính nói chuyện thì một bàn tay từ phía sau che miệng nàng lại, giọng nói của Lục Thiên Kiều trầm thấp vang lên bên tai: "Tốt nhất là em đừng nói gì cả, những oan hồn này rất khó chơi."

Hắn hiểu rất rõ phong cách nói chuyện của Tân Mi, lỡ như chọc cho đám oan hồn dã quỷ bị gϊếŧ vì chôn sống này tức điên lên, thì khắp hoàng lăng sẽ không được yên ổn nữa.

Nàng gật gật đầu, làn môi cọ sát dưới lòng bàn tay hơi thô ráp của hắn, khiến Lục Thiên Kiều khẽ run lên —— vào thời kỳ biến thân, dường như thân thể của hắn lại càng giống một đồng cỏ khô, chỉ một mồi lửa là đủ để lửa cháy lan ra cả cánh đồng. Hắn vội vàng bỏ tay xuống, rồi dường như không cam tâm bị dòng máu chiến quỷ đánh bại, lại cầm nàng tay, nhẹ nhàng kéo đi, nàng bị hắn kéo cũng bước theo bước chân hắn.

"... Mặt đất rất trơn, đi theo ta."

Tân Mi bất chợt ngẩng đầu nhìn khuôn mặt hắn, trong ánh sáng lờ mờ, đôi mắt màu đỏ máu của hắn sáng rực lên, giống như dã thú —— cảnh tượng này thật sự không phải đẹp đẽ gì, thậm chí còn khiến người ta cảm thấy sợ đến sởn tóc gáy.

Nàng nhìn rất lâu, lâu đến mức Lục Thiên Kiều nhỏ giọng hỏi: "Đôi mắt ta nhìn rất đáng sợ đúng không?"

Nàng lắc đầu: "Không phải, đôi mắt màu đỏ lại còn sáng rực lên, nhìn không giống người thường."

Hắn cúi đầu, thẹn đỏ mặt, khẽ cười, cầm bàn tay nàng nắm thật chặt, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Trên đường đi, ma quỷ nhiều vô số kể, không khí ẩm ướt, u ám, còn chàng trai đang nắm tay mình lại có một đôi mắt đáng sợ hơn cả ác quỷ, đột nhiên Tân Mi lại cảm thấy giống như đang đi ở trên một con đường sáng rực rỡ, nở đầy hoa tươi, đám ma trơi màu xanh nhao nhao bay lượn trước mặt chính là cánh hoa bay khắp trời, đám oan hồn dã quỷ bay tới dọa người từ hai bên chính là những người đứng ven đường vẫy tay khích lệ, khen ngợi, đôi mắt màu đỏ sáng rực của hắn chính là ngọn đèn chiếu sáng con đường phía trước...

Nàng nhanh chóng cảm thấy yêu thích không khí ma quỷ, âm u này.

Thời gian một bữa cơm lướt qua nhẹ nhàng như cánh hoa đang rụng rơi trong làn gió nhẹ, rốt cục cũng đã đi đến đầu ra của đường hầm, phía trước trở nên sáng sủa hơn. Hoàng lăng trong lòng đất cực kỳ hùng vĩ, rộng rãi, những ngọn đèn thắp sáng vạn năm cũng không tàn, khiến không khí âm u dưới lòng đất trở nên sáng trắng như tuyết. Được rồi, chuyện này cũng không quan trọng lắm, quan trọng nhất chính là —— phía đông bắc có đặt mấy cái bàn, ở đó có đám yêu quái rất quen thuộc, ví như Triệu quan nhân, Ánh Liên, Đào Quả Quả, đang tụ tập chơi mạt chược, đùa giỡn ồn ào chết đi được.

"Mọi người chuyển toàn bộ hoàng lăng xuống dưới lòng đất sao?" Tân Mi tò mò đi qua hỏi.

Triệu quan nhân ngước bản mặt xanh lét vì thua bạc thảm hại lên, nhìn thấy áo cưới trên người nàng rách te tua, nhất thời hai mắt sáng rực lên, quay đầu lại thì thấy ngực áo của Lục Thiên Kiều bị xé rách một mảng lớn, lộ hẳn ra hai bên xương quai xanh cong cong thật duyên dáng thì lão kích động không ngừng.

"Tới đây, tới đây..." Lão lén lút nhìn Tân Mi vẫy vẫy tay, "Nói cho ta biết đi, có phải hai người đã lén lút động phòng rồi hay không? Nhìn bộ dạng te tua như vầy, chắc là do tướng quân mãnh liệt quá chứ gì?"

Tân Mi nghĩ tới một màn kích động lòng người mới vừa rồi trong rừng hoa đào, lắc đầu nói: "Không, người mãnh liệt là ta."

"Ối!" Triệu quan nhân che cái mũi phun đầy máu, váng đầu hoa mắt thốt lên, "Cô nương đúng là nữ trung hào kiệt!"

Tư Lan đi tới hung hăng trừng mắt nhìn lão một cái, rồi đi vòng vòng điểm danh, sắc mặt càng khó coi hơn: "Lại có yêu quái tự ý rời khỏi hoàng lăng?"

Đào Quả Quả mặt đầy đau khổ nói: "Tư Lan đại ca, bọn họ không chịu nghe lời bọn đệ. Nói ... Nói dù sao Thiên Kiều đại ca cũng sắp chết, trước kia bọn họ chỉ là bị ép ở trong hoàng lăng gì đó... Bây giờ ngay cả Vân Vụ trận mà Thiên Kiều đại ca cũng không thi triển được, cho nên... Cho nên..."

Dù sao y cũng còn nhỏ tuổi, nói tới đây rốt cục không nhịn được nữa, khóc rống lên, em trai của Đào Quả Quả đứng bên cạnh thấy anh mình khóc lớn như vậy, cũng gào khóc theo, thằng bé xoay người nhào vào lòng Lục Thiên Kiều, giọng đầy ngọt ngào ngây thơ kêu lên: "Thiên Kiều ca ca, huynh không được chết!"

Lục Thiên Kiều bế thằng bé lên, để cho ngồi trên cánh tay mình, vừa an ủi lại vừa gượng gạo vỗ vỗ phía sau lưng.

"Ai da ai da, khóc gì mà khóc?" Triệu quan nhân thở dài, "Không những không tốt mà còn khiến trong lòng tướng quân càng khó chịu hơn nữa đấy. Lại đây, lại đây với ta, chúng ta đi dạo một vòng nào."

Lão tóm vài tiểu yêu đang trong tâm trạng không ổn định lôi đi, tiếng khóc dần dần biến mất.

Sắc mặt Tư Lan cực kỳ kém: "Tướng quân... Nếu không thì để thuộc hạ ra hoàng lăng tìm đám yêu dám tự ý bỏ trốn..."

Trong hoàng lăng có hơn ba trăm yêu quái, có một đám trong số đó là do sau khi tướng quân bị đày tới đây thi triển Vân Vụ trận nhốt bọn chúng trong này không cho phép ra ngoài hại người, bây giờ hắn gặp phải biến kiếp, sức mạnh trong cơ thể không khống chế được nên không thể duy trì trận pháp, bọn chúng nhân cơ hội này chạy trốn cũng là chuyện thường tình.

Lục Thiên Kiều khẽ lắc đầu: "Tìm thấy bọn họ cảnh cáo đừng hại người là được rồi."

Tư Lan dẫn theo mấy yêu quái thân thủ lợi hại rời khỏi hoàng lăng, trong hoàng lăng cũng nhanh chóng chỉ còn lại hai người Tân Mi và Lục Thiên Kiều. Hắn cố gắng quay lưng lại, không nhìn nàng, đi lên phía trước một bước, mới nhỏ giọng nói: "Ở đây có rất nhiều phòng, em tự tìm một phòng nghỉ ngơi đi."

... Cứ như vậy? Lơ lơ lửng lửng như cánh đào bay nửa ngày, rồi hắn chỉ ném cho nàng một câu này sao?

"Lục Thiên Kiều." Nàng ở phía sau kêu hắn, tay quấn quấn lọn tóc, giọng buồn rầu, "Ngươi... Không phải ngươi nên nói với ta điều gì đó sao?"

Hắn ngừng lại, rốt cục cũng xoay người lại nhìn nàng, đôi mắt màu đỏ máu nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy, nhưng chỉ chạm vào nhau trong giây lát rồi lại dời đi rất nhanh.

"Nói cái gì?" Giọng của hắn rất nhỏ lại khàn khàn.

"Ta... Ta cũng không biết." Nàng cũng không biết hắn cần phải nói gì, chẳng lẽ chuyện này không phải do chính hắn quyết định sao?

Hắn im lặng trong chốc lát rồi nói: "Thật ra... Ta vẫn không hy vọng em ở lại hoàng lăng, em cần phải trở về Tân Tà Trang."

Những ảo giác hoa đào bay bay trước mắt suốt từ lúc bước chân xuống đường hầm đến giờ, chỉ nghe "Vèo" một tiếng đã biến đâu mất hết.

"Ngươi trả ta về nhà?" Đôi mắt của nàng lại trừng lên.

"Nhưng nếu đã ở lại, thì tìm một căn phòng nghỉ ngơi đi. Đừng lo lắng gì cả."

Ôi, lại bắt đầu quanh co vòng vèo rồi.

Tân Mi cúi đầu suy nghĩ một lát, đột nhiên cảm thấy hơi hoảng sợ, thật sự không dám hỏi vấn đề này, nhưng nàng vẫn hỏi : "Lục Thiên Kiều, có phải cưới ta là một chuyện vô cùng phiền phức với ngươi hay không? Ngươi... có phải ngươi thực sự không muốn cưới ta hay không?"

Hắn đã từng nói hắn không ghét nàng, nhưng cũng không thích đến mức sống chết cũng phải cưới bằng được về nhà. Bất luận là thật hay giả, câu nói này so biến thân, tuẫn táng linh tinh kia cũng thực sự đả kích rất lớn. Hắn làm con rối tặng cho nàng, luôn âm thầm quan tâm nàng, không phải là nàng đã hiểu sai ý hắn rồi chứ?

Nàng lo lắng nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu đỏ của hắn.

Hắn trầm mặc rất lâu, rất lâu rồi lại giương mắt lên nhìn một lần nữa, không tránh né ánh mắt của nàng: "... Giả."

Tân Mi chớp mắt mấy cái, nghiền ngẫm lời hắn nói là thật hay giả, bất ngờ hắn lấy từ trong túi càn khôn ra thứ ném qua cho nàng. Nàng đón được, khi nhìn kỹ lại thì thấy là một con rối hoàn chỉnh, mặc giáp bạc sáng chói, tay cầm trường đao, uy phong lẫm liệt chỉ về phía trước.

Tướng quân đại nhân của nàng.

"Quà." Hắn nói xong, liền xoay người bước đi, tai đỏ ửng như mã não.

Nàng lập tức mỉm cười, nhẹ nhàng chạy đến bên cạnh hắn như một chú thỏ con, ngẩng đầu cố gắng nhìn khuôn mặt hắn. Hắn ra sức xoay mặt sang chỗ khác, không cho nàng nhìn, Tân Mi giữ chặt vai hắn lại, tựa như rướn cổ lên ghé sát mặt đến cạnh mặt hắn, trợn tròn mắt tò mò nhìn biểu hiện của hắn.

... Hình như hắn bị nàng đánh rất thê thảm, khóe miệng bên trái rách da, hơi hơi sưng lên, khóe miệng bên phải còn vết máu, cộng thêm trên khuôn mặt đỏ ửng, nhìn... Rất thảm hại.

Thấy nàng nhìn chằm chằm vết thương trên miệng mình, Lục Thiên Kiều đưa tay che mặt bên phải, khẽ lườm nàng một cái, lạnh nhạt nói: "... Đi nghỉ ngơi."

"Em không mệt mỏi, xin lỗi vừa rồi đã đánh gãy một cái răng của chàng, bây giờ còn đau không? Há miệng ra cho em xem vết thương đi."

"Không cần."

Nàng lấy trong ngực ra một bình thuốc trị thương nhỏ, lắc lắc: "Để em bôi thuốc lên chỗ môi bị rách da đi."

... Nếu em gần thêm chút nữa, ta thực sự không biết sẽ gây ra chuyện gì nữa.

Hắn ngừng thở, cảm giác cả người cứng ngắc lại, bị nàng đẩy ngồi xuống ghế đá, lấy nước trà bắt súc miệng rồi rửa sạch vết thương. Đây chính là phản ứng của cơ thể khi gặp phải biến kiếp, bởi vì sức mạnh bất ngờ thức tỉnh cho nên phản ứng cực nhanh với những kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ bên ngoài. Đầu ngón tay dính thuốc mỡ của nàng vừa mới chạm vào da thịt, hắn đã run lên.

Ngón tay mềm mại thoa thuốc mỡ từ vết thương dần dần lan rộng ra, khuôn mặt trắng như tuyết đang ở ngay trước mắt hắn, rõ ràng đến mức ngay cả lông mi cũng có thể đếm được.

Vừa sung sướиɠ lại vừa đau khổ. Muốn đẩy nàng ra nhưng không làm được.

Dòng máu Chiến quỷ điên cuồng lại bắt đầu chạy tán loạn khắp cơ thể, thậm chí dưới làn da cũng cảm thấy một cảm giác đau đớn sắc bén mà xa lạ. Mười ngón tay hắn bắt đầu dùng lực nắm chặt chiếc ghế đá, chỉ nghe "Rắc" một tiếng, sừng của con thú nhỏ trên tay cầm đã bị hắn bóp nát bét.

Tân Mi giật mình: "Đau như vậy sao?"

Nàng nhanh chóng bôi thuốc chữa thương cho hắn, rồi cắt một miếng băng gạc dán ở trên, tránh cho hắn không cẩn thận lại cọ vào.

"Vì sợ bị người khác phát hiện ra cho nên mọi người mới dời hoàng lăng vào trong lòng đất sao?" Nàng bắt đầu lau vết thương bên gò má của hắn, vừa lau vừa hỏi.

Trong tai của Lục Thiên Kiều lúc này chỉ nghe ong ong loạn xạ, không hề nghe thấy nàng nói gì, chỉ “ừ” đại một tiếng.

Nhẫn nại, nhẫn nại, nhẫn nại... Chữ Nhẫn giống như một cây đao treo trên đầu. Mặt than tướng quân ngoài mặt than ra, đứng đầu còn có nhẫn nại nữa.

Trái tim hắn giống như bị thứ gì đó bóp chặt, cảm giác đau khổ đến ngạt thở lại tới nữa, giống hệt như cái đêm đôi mắt hắn thay đổi màu sắc. Máu trong người lại sôi lên, hắn run rẩy. Không thể động đậy, hắn có cảm giác, chỉ cần mình động đậy một chút xíu thôi thì mọi chuyện sẽ biến thành không cách nào khống chế được.

Tân Mi lau vết thương, bôi thuốc xong chợt nhìn thấy tóc của hắn hơi rối, phía trên còn dính mấy cây cỏ, liền đưa tay vuốt vuốt tóc cho hắn rồi gỡ mấy cây cỏ xuống, còn cười nói: "Lục Thiên Kiều, em không phải đao phủ, chàng không cần căng thẳng như vậy."

Lông mi của hắn run rẩy kịch liệt, đôi mắt lúc đỏ lúc đen biến đổi không ngừng, ánh sáng trong đó cũng lúc ẩn lúc hiện.

Tân Mi quơ quơ tay trước mặt hắn, hơi hoảng hốt: "Này, chàng hơi bất thường, em đi kêu Tư Lan..."

Hắn đột nhiên nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, màu đỏ tươi như máu đã biến mắt, đôi mắt trở thành màu đen như bình thường.

Con mồi ở ngay trước mắt, mau bắt lấy nàng! Từ trong đáy lòng một giọng nói lạnh như băng thúc giục hắn.

Hắn làm theo bản năng của sức mạnh chiến quỷ vô cùng mạnh mẽ không cách nào khống chế được, năm ngón tay như lưỡi câu, lặng im giữ chặt hai bờ vai của nàng, nhẹ nhàng kéo xuống, con mồi mềm mại liền ngã vào trong lòng.

Hắn cúi đầu, mạnh mẽ áp chặt lên làn môi của nàng.

Biết bao nhiêu hương vị hòa lẫn hơi thở ngọt ngào, là mùi hương của nàng.

Chỉ hận không thể đem cả người nàng nhập vào trong hắn ... Hắn mở rộng hai cánh tay ra ôm nàng thật chặt vào trong ngực, vừa mạnh mẽ lại vừa cuồng nhiệt dùng môi vuốt ve làn môi của nàng. Thuốc chữa thương đắng nghét hòa vào trong miệng, miếng băng gạc dán trên vết thương cũng bị chà rơi xuống.

Hắn cảm thấy cả người mình phát run, cũng có thể người đang run rẩy là nàng, làn môi dây dưa không ngớt càng lúc càng thâm nhập sâu vào trong, nơi làn da tiếp xúc gần sát nhau dường như có hàng ngàn hàng vạn những ngọn lửa nhỏ bùng lên, đầu lưỡi của hắn không kềm nén được nhẹ nhàng vuốt ve, xoắn chặt lại với nàng, vừa trúc trắc vừa kích động lại kịch liệt.

... Thuốc trị thương lẫn vào trong miệng thật đắng quá; làn môi vừa bị mυ'ŧ vừa bị cắn, đau quá; thở không nổi, đau quá đi.

Tân Mi nghĩ rất nhiều chuyện râu ria thượng vàng hạ cám đủ cả, mãi đến khi đôi môi nóng bỏng của hắn trượt xuống cổ nàng, vừa hôn vừa mυ'ŧ rồi khẽ cắn nhẹ lên cổ thì một cảm giác kỳ lạ tự nhiên sinh ra từ trong sâu thẳm cơ thể.

Theo bản năng, nàng muốn giãy dụa thì bất chợt hắn lại đẩy nàng ra, ôm ngực co người trên ghế đá run rẩy kịch liệt. Máu tươi từ trong ngũ quan của hắn chảy ra ào ào, trong khoảnh khắc đã nhuộm đỏ một mảng y phục thật lớn.

Tân Mi đứng lên sau khi lăn lông lốc một vòng trên mặt đất, bất chấp chân tay đang mềm nhũn ra, đưa tay bổ mạnh vào bên gáy của hắn, sau đó ôm Lục Thiên Kiều vừa ngất đi lên, vừa chạy vừa kêu to: "Tư Lan! Triệu quan nhân! Thất khiếu (*) Lục Thiên Kiều chảy máu!"

* 7 lỗ : 2 tay, 2 mắt, 2 lỗ mũi và miệng.

"Nụ hôn đầu tiên" của cô dâu mới bị cướp, nhưng chưa kịp cướp lại để đáp trả thì nàng đã phải vội vàng cứu chú rể mang bệnh đầy người rồi.