Mộ Sa thấy hắn cười to nên mắt nheo lại, với mồ hôi làm mái tóc màu trắng dán lên mặt, mà động lòng thật ra hắn hơi giống Sesshomaru, đặc biệt là lúc không cười lại càng giống, ngay cả màu tóc cũng giống. Có điều cô thích hắn cười hơn, cảm thấy rất ấm áp, có một thú nhân vô cùng tuấn tú lại cường tráng mạnh mẽ thế này làm chồng dường như không tệ.
Mộ Sa quyết định, xây dựng tốt cuộc hôn nhân dị giới, dù sao thế giới kia đã làm cô quá đau lòng, không muốn quay về nữa.
Thế là cố lấy dũng khí, chủ động kéo tay hắn đặt bên hông cô, nhỏ nhẹ: “Anh cười nhìn đẹp lắm, sau này cười thường xuyên được không?”
Chelsea sửng sốt, lập tức gật đầu, rồi cúi đầu hôn lên mặt cô, cầm quần áo mặc giúp cô. Sau đó mới cầm đuốc, kéo cô ra sân sau trồng bắp.
Nhưng chân hắn to đùng, thiếu chút nữa đã giẫm bẹp cây bông vải của Mộ Sa. Cô hét lên, đẩy hắn qua một bên, chỉ để hắn cầm đuốc đứng đó, còn cô tự làm.
Chelsea không chịu muốn đến giúp, nhưng sức hắn quá lớn, đào cái hố mà suýt đào luôn cây giống bên cạnh. Lại bị Mộ Sa trừng mắt, mới phẫn nộ đứng sang bên, không cam lòng cũng phải làm cọc đuốc.
Mộ Sa trồng bắp xong, xoa thắt lưng mỏi nhừ đứng lên, phủi phủi đất, lơ đãng ngước lên, đột nhiên phát hiện trên trời có rất nhiều sao, rất sáng.
Mộ Sa hưng phấn chạy đến cạnh Chelsea, kéo tay hắn, chỉ ánh sao trên bầu trời: “Anh nhìn kìa, trời nhiều sao thật nha, nhìn rõ thật, vừa to vừa sáng.” Trong thế giới cũ của cô, muốn ngắm sao ở thành phố cũng đã là tham vọng quá đáng.
Chelsea chả mấy hứng thứ ngước lên, hắn thật không biết sao đẹp chỗ nào, đêm nào mà chẳng thấy. Bây giờ hắn chỉ muốn đưa cô về giường, dày vò một chặp.
“Chelsea, Chelsea, anh dẫn em đến chỗ cao ngắm sao được không?” Mộ Sa làm nũng lắc tay hắn năn nỉ.
Chelsea dù lòng không muốn, nhưng thấy cô hào hứng, cũng không đành lòng từ chối.
Thế là gật đầu, dập tắt đuốc, ôm cô ra khỏi thôn, không bao lâu tìm đến một cây đại thụ, hoá thành hình thú, để Mộ Sa nằm trên lưng, đi vài bước thì nhảy lên, tìm một cành cây chắc chắn, để Mộ Sa ngồi trên đó.
Vừa định hoá thành người bị Mộ Sa ngăn lại.
“Chelsea đừng hoá thành người. Lông anh mềm như nhung ôm dễ chịu lắm nha.” Mộ Sa rất ít thấy hắn hoá thành thú, lần đầu tiên thấy còn hoảng sợ, có điều bây giờ cô không còn sợ nữa, ngược lại cô cảm thấy lúc là hình người còn nguy hiểm hơn.
“Hừ…” Chelsea hừ một tiếng xem như đồng ý, nghe theo cô nằm xuống, để cô sờ vuốt. Dù sao bây giờ ở ngoài chắc chắn cô không cho hắn làm, hình thú hay hình người cũng chẳng khác gì nhau. Với lại có một số việc không phải cứ hình người mới làm được, hình thú hắn dũng mãnh hơn, chỉ sợ cô bị thương, các trưởng lão tạm thời chưa đồng ý, nhưng muốn sinh ra đời tiếp theo cực mạnh, cô sớm muộn gì cũng phải làm quen.
Mộ Sa không biết Chelsea đang nghĩ gì, nếu để cô biết được chắc cô sẽ không có tâm tình nào ngắm sao, mà sẽ sợ đến té lọt cây.
Mộ Sa ngắm nghía bộ lông mà trắng của Chelsea, bèn thoải mái gối đầu lên người hắn, nằm trên đó ngắm sao, không nói câu nào dần dần cảm thấy mệt mỏi, cô ngáp một cái rồi ngủ.
Thấy cô hồi lâu không lên tiếng, Chelsea mới nhận ra cô lại ngủ quên, thấy cô ngủ ngon hắn không đành lòng đánh thức cô, dùng đuôi cuốn cô vào lòng, cứ thế thức đến sáng, ở đây là ngoài thôn, lúc nào cũng có dã thú ẩn hiện, huống chi cạnh hắn còn có một giống cái không hề có năng lực bảo vệ bản thân, hắn không dám ngủ, cũng không làm sao, càng ở chung với con nhỏ này, tim hắn càng mềm mại.