“Đau lắm, em thật không chịu nổi.” Mộ Sa ấm ức nói.
“Cũng bởi vì đau nên mới nới ra giúp cô.” Nếu không vì sợ cô đau không chịu nổi, không muốn làm cô bị thương, hắn đã làm luôn rồi, còn phí sức làm gì, hắn như thế cũng là săn sóc lắm rồi, Chelsea thật sự không biết cô khóc cái quỷ gì, giống cái trong tộc hắn rất ít khóc.
“Ừm…” Mộ Sa cảm thấy mình giống như tú tài gặp nhà binh, thất bại khó nói thành lời, đành kéo tay hắn, nhỏ nhẹ năn nỉ: “Chelsea, xin anh đừng đυ.ng đến chỗ đó được không.”
Chelsea nhìn cô nghĩ ngợi, nói: “Tôi tạm thời không đυ.ng đến đó, khi nào nới rộng rồi thì tiếp tục.”
“Đừng…” Mộ Sa thấy hắn chưa từ bỏ ý định hẳn, còn định xin hắn tiếp, vừa mở miệng đã bị hắn hôn.
Hai bàn tay đồng thời nắm đùi cô, kéo hướng ra ngoài, gậy th*t của hắn vọt vào hoa huy*t.
“A… Không…” Mộ Sa cảm giác Chelsea như muốn xe cô làm đôi, toàn bộ đều đâm vào cô. Cảm giác bị xé rách cùng lực va đập làm cô hét lên.
Chelsea cảm thấy gậy th*t bị tiểu huyệt kia vặn xoắn, tường thịt trong hoa huy*t mềm nhuyễn hút hắn vào trong.
Dễ chịu gừ một cái, giống như máy không hề nương tình nhiều lần đi vào tận nơi sâu nhất của cô, còn ngậm vành tai cô hưng phấn hỏi: “Hút chặt như thế còn nói không? Đêm nay không được phép ngất, tôi muốn làm cô khô luôn.”
Mộ Sa nắm chặt da thú dưới người, sợ hắn đẩy bay ra ngoài, hoa huy*t đã sưng đỏ, khó khăn nuốt nhả cự vật của hắn, hoa tâm đã đau đến chết lặng.
“Nhẹ chút, xin anh, nhẹ thôi… Ư… Sâu quá, á…” Mộ Sa dù biết mình có cầu xin hắn thế nào, hắn cũng không nhẹ tay, nhưng vẫn cố cầu xin hắn, bàn tay vô thức đẩy ngực hắn ra.
Nghe cô không ngừng rêи ɾỉ, Chelsea càng thêm hưng phấn, gác một chân cô lên bả vai, tay mò xuống dưới sờ soạng, tách cánh hoa không ngừng run rẩy, để gậy th*t dữ tợn tiến vào càng sâu.
“A…” Mộ Sa không biết hoa huy*t của mình đang có cảm giác gì, chỉ cảm thấy cả người như bị xuyên qua, dần dần mê muội, cô như lại muốn hôn mê, ngất cũng tốt, chỉ cần ngất đi là không cảm thấy bị tra tấn.
Đáng tiếc Chelsea còn chưa thoả mãn, thấy cô sắp ngất, cười xấu xa cắm hai ngón tay vào cúc huyệt.
“Ưh…” Đau đớn bên dưới làm Mộ Sa tỉnh táo, hoa huy*t vì đau mà càng chặt.
“Ựh…” Chelsea kêu lên đau đớn, cảm giác bị cô xoắn lại cũng sắp phun ra, ra vào thật nhanh, chôn gậy th*t vào nơi sâu nhất, bắn thẳng ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng không phun ra ở hoa tâm mà vào thẳng trong tử ©υиɠ, bắn lên thành tử ©υиɠ.
“Ah…” Mộ Sa bị sóng nhiệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cũng run rẩy lêи đỉиɦ.
Chelsea đè lên cô, bình ổn hơi thở, gậy th*t sau khi thoả mãn đã mềm đi nhưng không lấy ra, cản trong hoa huy*t trơn ẩm của cô.
Hai ngón tay trong cúc huyệt bắt đầu xoay tròn, từ từ căng giãn lối vào chặt khít.
Mộ Sa vừa đau vừa sợ từ trong cao trào tỉnh lại, nhưng cô không dám nhúc nhích, hắn còn ở trong người cô, cô mà nhúc nhích chắc chắn sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn.
“Chelsea, xin anh, đừng mà.” Mộ Sa nắm tấm da thú, rơi lệ đáng thương xin hắn.
Chelsea bị cô khóc mà bực mình, ngón tay càng cắm sâu hơn, gầm nhẹ: “Khóc gì mà khóc, mới đυ.ng cô đã kêu đừng. Không muốn tôi đυ.ng vào cô, cô muốn ai đυ.ng, tôi cho cô biết, tôi là giống đực của cô, hai cái ở dưới này chỉ có tôi mới được đút vào, để tôi làm, để tôi nhìn, tôi làm đã rồi cô còn phải sinh con cho tôi. Đây là nghĩa vụ của cô, có gì mà khóc, cô xem có giống cái nào giống cô không, giống đực vừa đυ.ng nhẹ đã nói không được, bọn hắn còn ước gì giống đực thể lực tốt, làm bọn hắn nhiều nhiều là khác.”
Mộ Sa không biết nên nói gì, chỉ lắc đầu khóc thút thít.