Editor: Dâu
Cao trào?
Doãn Hi Chi vẫn chưa hiểu rõ ý nghĩa.
Thay vào đó, cô cảm thấy rất khát, giống như một con cá mới ra khỏi mặt nước.
Sau khi cô tuôn ra ái dịch ướŧ áŧ nóng bỏng, hạ thể của cô trở nên trống rỗng, điều an ủi cô là cặp tuyết nhũ trên ngực bị Đường Niệm nắm trong tay, cậu nhẹ nhàng nhấc lên, rồi nặng nề đè xuống.
Ngực vừa sưng vừa sướиɠ, toàn thân tràn ngập cảm giác tê dại ngứa ngáy ăn sâu vào tận xương tủy, khiến cô nhớ lại chiếc lưỡi linh hoạt của Đường Niệm trong hoa huyệt mỏng manh của cô.
Cô hét lên, ưỡn người vì kích động.
"Chị ơi, chị có muốn làm không?"
Đường Niệm mở ra đôi chân thon dài trắng nõn để có thể nhìn toàn cảnh khu vườn bí mật bên trong.
Doãn Hi Chi cắn môi quay đầu đi, cảm giác xấu hổ thầm kín khiến cả người cô nóng bừng, nhưng cô vừa nghe thấy Đường Niệm gọi chị mình bằng một giọng lạnh lùng không chút cảm xúc, phía dưới lại bán đứng chính mình, càng miễn bàn chuyện cậu vẫn đang nhìn chằm chằm vào thánh địa trinh nguyên của mình với đôi mắt lạnh lùng.
Dưới sự dẫn dắt của hai người em trai, đào lí bất ngôn, hạ tự thành khê.
* "桃李不言,下自成蹊" đào "lý bất ngôn, hạ tự thành khê" Nghĩa đen là Cây đào, cây mận không nói vẫy gọi người ta nhưng có quả ngọt, nên người ta tự đến rồi đi qua đi lại thành đường mòn gốc dưới cây đào. Do đó câu này tỷ dụ : "Con người ta chỉ cần có tấm lòng chân thành, trung thực, là có thể khiến người khác cảm động. Không cần PR giải thích gì nhiều .
Còn điều gì cần trả lời, mọi thứ không cần nói cũng biết.
Đường Niệm tỉ mỉ đặt cây gậy thịt của mình lên hai cánh môi non nớt, cọ qua lại, cậu không chê vào đâu được.
Nơi đó của Doãn Hi Chi rất đẹp, đầy đặn và tròn trịa như hai miếng đậu hũ non. Cậu nhẹ nhàng mở ra khe hẹp bằng côn ŧᏂịŧ, thịt mềm bên trong khẽ run lên lộ ra màu đỏ tươi, nhưng không thể ngăn được dòng nước suối đang ùng ục chảy ra.
Chị gái cậu thế này, quyến rũ thế này mà chị không biết.
Cậu muốn xem biểu hiện của cô lúc này như thế nào, liệu cô muốn chào đón hay từ chối giống như dưới đây.
Nhưng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một đôi thỏ tuyết tinh xảo đang muốn mời gọi móng vuốt sói cầm lấy, mềm mềm bị cọ đến bẹp dúm, làm cho người ta muốn cương lên.
"Tiểu Luyến, bỏ tay ra?"
"Tại sao?"
"Giữ chặt chị gái…" Đường Luyến giật giật khóe miệng, vẫn ôn nhã cười.
"Anh đang giúp em, đè tay cô ấy lại…"
Nói xong, anh hai cánh tay như ngó sen của Doãn Hi Chi kéo giơ lêи đỉиɦ đầu.
Đường Niệm từ tận đáy lòng phải bội phục Đường Luyến, từ khi còn trong bụng mẹ tên này luôn cùng cậu tranh đoạt, nhưng dù nắm bắt cơ hội như thế nào, anh cũng không bao giờ chịu quỳ gối với anh.
Tuy khí chất khác nhau, nhưng sở thích lại đồng nhất một cách đáng kinh ngạc.
Chẳng hạn, tư thế của Doãn Hi Chi ở trước mặt đã khiến hai anh em họ một bữa tiệc mãn nhãn.
Cô gái vừa tròn mười tám tràn trề sức sống, không những khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết mà thân hình còn nóng bỏng đến mức khiến tất cả đàn ông bình thường phải thèm muốn.
Bằng cách này, Đường Niệm đã khiến cho Doãn Hi Chi phô bày những đường cong quyến rũ ra trước mắt.
Cậu đã dùng thực lực chứng minh rằng chị gái của họ không những quyến rũ mà còn yểu điệu động lòng người.
Bất kể khi nào và ở đâu, đều có thể làm cho phía dưới của họ cứng lên.
Đặc biệt là cặp tuyết nhũ căng mọng, lúc này giống như chồi non mùa xuân sau cơn mưa, tuyết nhũ mềm mại hồng nhuận trên đỉnh tuyết tựa như những cánh hoa đang nở rộ, hơi thở gợn lên mềm mại cùng quyến rũ khó tả.
Hai cậu vừa muốn giam cầm vừa muốn tôn thờ cô.
Cổ tay mảnh khảnh của Doãn Hi Chi bị Đường Luyến cố định trên đỉnh đầu, còn đôi chân ngọc bị Đường Niệm kẹp chặt, cô buộc phải mở ra cơ thể, du͙© vọиɠ và vẻ đẹp của mình đối với bọn họ bằng động tác có phần nhục nhã.
Giống như đem một con cừu gϊếŧ thịt, cô gái bị trói trên bàn, từng cơn vật vã, từng tiếng rêи ɾỉ khe khẽ, đang thúc giục những tín đồ cuồng nhiệt dâng hiến lòng trung thành.
Đường Niệm nín thở đứng dậy, hướng lưỡi kiếm sắc bén của mình vào hoa huyệt, cúi người và đẩy thẳng vào.
"A a a..."
Doãn Hi Chi hét lên, cảm giác đau đớn xé rách và kɧoáı ©ảʍ tràn đầy lần lượt ập đến.
Cô hét lên khiến bọn họ dừng lại, nhưng ngay sau đó lại thay vào là tiếng rêи ɾỉ bất lực.
Bởi vì Đường Luyến cúi đầu hôn xuống, cuốn đi tất cả lý trí còn sót lại của cô.