Là một người đàn ông, tính lực cơ hồ giống như sinh mệnh, dù Phùng Ki là quân nhân nghiêm cẩn bảo thủ thì cũng vậy thôi, ở trên giường, đương nhiên muốn phát huy mạnh nhất tư thế oai hùng, dù sao anh trước hết chính là một người đàn ông, sau đó mới là một quân nhân.
Phùng Ki đối với năng lực của mình tương đối tự tin, các hạng mục, chỉ tiêu đều vượt xa tiêu chuẩn bình thường, hơn nữa dưới thân là tiểu nha đầu anh yêu như khắc vào tim, rốt cục mây tan trăng sáng, một khắc vừa rồi, anh cảm thấy, chính mình vĩnh viễn sẽ không dừng lại, căn bản không khống chế được cái loại tiết tấu kí©ɧ ŧìиɧ này, cái loại khoái hoạt xa lạ này.
Biết rõ tiểu nha đầu không thoải mái, cũng không có ý buông tha cô, thậm chí có một loại khao khát vĩnh viễn không đủ, muốn ôm cô, tiến vào cô, càng sâu càng nhanh, anh cũng đã làm như vậy, nhưng kết quả lại đi ngược với ý tưởng của anh, đả kích thật lớn tôn nghiêm đàn ông của Phùng Ki, thật giống như một tướng quân ra trận, mang theo giáo dài trong tay, vừa xông ra chiến trường, cùng kẻ thù đánh nhau bất quá được một hai hiệp, bỗng nhiên liền nộp vũ khí đầu hàng, đây quả thực chính là vũ nhục lớn nhất đời.
Hơn nữa tiểu nha đầu cũng không ủy khuất kêu đau nữa, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, mắt to không hề chớp nhìn anh, đáy mắt nghi hoặc khiến mặt Phùng Ki đen như đáy nồi, lại mơ hồ lộ ra chút đỏ hồng xấu hổ cùng tức giận, nhìn qua vô cùng quỷ dị.
Manh Manh nháy mắt mấy cái, ước chừng hiểu được đã xảy ra chuyện gì, tuy rằng lúc này không thích hợp lắm, nhưng vẫn nhịn không được, bật cười khanh khách, cô cười, đem nghẹn khuất trong lòng Phùng Ki bùng phát, Phùng Ki cơ hồ có chút hung tợn nhìn cô, biểu tình trên mặt lại bởi vì nghẹn khuất mà có vẻ hết sức đáng yêu, chọc cười Manh Manh, việc thân thể khó chịu cũng tạm thời quên mất.
Đem chính mình giao cho Ki ca ca, biết được Ki ca ca đối với chuyện này cũng là lần đầu tiên, thật có ý nghĩa, cho tới bây giờ Manh Manh chưa từng nghĩ một người nam nhân hai mươi chín tuổi có thể vẫn là xử nam (trai tân ^^), nhưng Ki ca ca của cô chính là như vậy.
Ki ca ca có vẻ là đầu gỗ bảo thủ. Lòng dạ hẹp hòi của Manh Manh quả thật cũng rất để ý đến việc này, cô hy vọng việc kia đối với cả hai đều là lần đầu tiên, điều này có thể hiểu được, nhưng Ki ca ca dù sao cũng lớn hơn cô nhiều, tính ra, mấy năm nay hai người chung đυ.ng thì ít mà xa cách thì nhiều.
Thời điểm cô sáu tuổi là thời kỳ Ki ca ca của cô đã sắp là chàng trai trưởng thành, chờ cô trưởng thành đem chính mình cho anh, quá trình này thật rất dài, cô nhớ rõ thời điểm Ki ca ca học trung học, cũng từng có một chút ý tứ với một cô bạn cùng lớp, đương nhiên, tính tình của Ki ca ca, sẽ không tỏ tình này nọ, khi đó, cô cũng mới là cái ‘tiểu bất điểm’ cái gì cũng không hiểu.
Manh Manh là từ trong túi của Ki ca ca nhìn thấy qua cô gái kia, không phải ảnh chụp một mình, cũng không phải ảnh hai người chụp chung, là một nhóm với nhau, Ki ca ca thậm chí cũng chưa nhìn cô gái kia liếc mắt một cái, nhưng Manh Manh biết Ki ca ca có hảo cảm với cô gái kia, cô quá hiểu Ki ca ca.
Nhưng mà, chuyện đã xưa lắc xưa lơ đó không thể xưng là tình yêu, chẳng qua thời kỳ chàng trai trưởng thành đều sẽ trải qua, tuy rằng trong lòng biết, nhưng lòng dạ Manh Manh hẹp hòi, vẫn đem ảnh chụp kia đi tiêu hủy, chưa nói tới chuyện giữa chừng còn có Thiệu Tình đâu!
Manh Manh không thể không thừa nhận, Thiệu Tình là cô gái rất có phong tình, là loại phụ nữ nhìn qua rất thanh tú uyển chuyển, hiền lương thục đức, bên trong lại tao nhã mê người, từng trãi của cô cũng chính là ưu thế của cô trong phương diện này. Dã tâm có thể đúc ra một cô gái thành thục, phong tình, Thiệu Tình chính là người nổi bật nhất.
Chuyện khác, Manh Manh đều tự tin hơn so với Thiệu Tình, nhưng chuyện trên giường, cô cảm thấy mình căn bản không cùng cho bậc với Thiệu Tình.
Đoạn thời gian không dài của Ki ca ca cùng Thiệu Tình, ở trước mặt cô, cũng chưa bao giờ biểu hiện ra vẻ tình nhân thân mật. Nhưng Manh Manh cũng không nghĩ hai người vô cùng trong sạch, trên phương diện này tự chủ của đàn ông bằng không. Hơn nữa, khi đó Ki ca ca một lòng một dạ đem Thiệu Tình xem như lão bà. Bởi vậy, phát hiện đây cũng là lần đầu tiên của Ki ca ca mà vui mừng, khiến Manh Manh đạt được thỏa mãn rất lớn.
Nhưng thỏa mãn là thỏa mãn, cô vẫn cảm thấy rất đau. Cái loại đau này theo động tác Ki ca ca chậm rãi lui ra ngoài, lại có xu thế xuất hiện. Cô không khỏi dồn dập hít vào một hơi. Ở trước mặt Phùng Ki, một chút đau Manh Manh cũng không thể nhịn, hoàn toàn thể hiện ra, nhưng mà Phùng Ki thực sự lại vì bộ dạng này mà cắn nuốt.
Tuy rằng đối với lần đầu tiên của mình vô cùng bất mãn, nhưng khi lý trí trở về, áp đảo du͙© vọиɠ xuống, nhìn bộ dáng tiểu nha đầu hít vào nhịn đau, Phùng Ki thực sự có chút áy náy, động tác thả rất chậm rất chậm, cho dù rất chậm, thời điểm rời khỏi cũng không thoải mái.
Rốt cục lúc rời khỏi, đầu Phùng Ki đã đầy mồ hôi, cúi đầu nhìn, sợ đã làm bị thương tiểu nha đầu, vừa nhìn thì ngẩn ra, bộ lông lưa thưa khiến khe hở ở mật cốc như ẩn như hiện, chậm rãi rỉ ra một chút đỏ sậm, rơi xuống ra giường màu trắng, giống như những đóa hoa đào nở rộ trong tuyết, trên người tiểu nha đầu chi chít dấu ấn đỏ như hoa đào, da thịt trắng như ngọc, tóc dài đen tuyền, xinh đẹp diễm tình, trong thuần khiết lộ ra một tia mị hoặc, thực rất mê người.
Phùng Ki bắt đầu buồn bực, cùng tiểu nha đầu ngủ trên một cái giường nhiều năm như vậy, sao giờ anh mới biết, nha đầu kia quả thực chính là một hồ ly tinh nhỏ câu hồn người, đột nhiên phát hiện tiểu nha đầu có chút không thích hợp, ánh mắt cô dừng ở một chỗ, nhìn đăm đăm.
Phùng Ki nhìn theo, không khỏi bật cười, tiểu nha đầu đang nhìn dưới thân anh, nhưng không có một chút ý tứ thẹn thùng, chính là tò mò kinh ngạc, còn có chút cảm xúc sợ hãi, bộ dáng cổ quái tinh linh, khiến người ta hận không thể cắn cô một ngụm.
Phùng Ki nghĩ không sai, Manh Manh đúng là tò mò kinh ngạc, còn có sợ hãi mơ hồ, tò mò là vì cô phát hiện vật này của Ki ca ca, thì ra lớn lên là như vậy, kinh ngạc là ‘thằng nhỏ’ của anh, cùng với của em trai Phương Tuấn nhà cô có khác biệt rất lớn.
Phương Tuấn nhỏ hơn cô rất nhiều, lúc vừa sinh ra, Manh Manh đại khái rất hưng phấn, so với bà nội của cô còn hưng phấn hơn, mang cái loại ý tưởng rốt cục mình không phải là nhỏ nhất, khiến cho lúc ấy cô có loại tự hào nói không nên lời, cô đã làm chị có một em trai có thể để cô chỉ huy, khi dễ. Nghĩ đến đó, cô không khỏi hưng phấn, hứng thú.
Luôn ghé vào thành nôi của em trai, vụиɠ ŧяộʍ nhéo hai má mềm mại của cậu nhóc, tiểu Phương Tuấn quấn tả, giống như con cua vung tay chân, lộ ra JJ nhỏ, mềm nhũn, nằm úp sấp.
Lần đó Manh Manh tương đối tò mò, vì sao bộ dạng của em trai cùng cô không giống nhau, bởi vì không giống, cho nên ấn tượng của Manh Manh khi còn nhỏ vô cùng khắc sâu, sau này xem tạp chí, nam nhân tuy rằng cơ bắp rối rắm, lại đều đã mặc qυầи ɭóŧ, đêm nay là lần đầu tiên Manh Manh thấy vật thực, hơn nữa khoảng cách gần như vậy.
Manh Manh không thể không kinh ngạc về ‘thằng nhỏ’ của anh, có vẻ cùng với tưởng tượng của cô khác nhiều lắm, đường kính cùng chiều dài dọa người như vậy, thân thể cô nho nhỏ làm sao có thể dung nạp nổi, chả trách lại đau như vậy, quả thực chính là hung khí có thể gϊếŧ người.
Manh Manh bỗng nhiên nghĩ đến, hung khí này không phải chỉ một lần hôm nay là xong, về sau khẳng định còn có lần hai, lần ba, lần bốn, lần năm, sau đó là vô số lần nữa, cô không khỏi rùng mình một cái, trong đầu xuất hiện vài ý niệm, có thể cùng Ki ca ca thương lượng một chút hay không, về sau vất vả như vậy cũng không tốt, cũng không phải hoạt động vui vẻ gì, bọn họ có thể làm ít thôi, hoặc là dứt khoát không làm. (ờ, chị cứ mơ đi ^^)
Phùng Ki đương nhiên sẽ không đoán được ý tưởng của tiểu nha đầu, lại từ trong ánh mắt của cô dần dần nổi lên phản ứng, hai người đều trần trụi, lại ở nơi nguy hiểm như cái giường này, loại biểu tình cùng ánh mắt này của tiểu nha đầu, quả thực chính là kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh nhất, máu toàn thân cơ hồ lập tức chảy về một chỗ, vốn vô tình cùng với gà chọi giống nhau, nháy mắt ngẩng đầu, nhắm thẳng vào tiểu nha đầu.
Manh Manh á một tiếng, sợ hết hồn, ngẩng đầu nhìn hướng Phùng Ki: “Ki ca ca, nó, nó động, nó, nó trở nên to lớn …” ‘Thằng nhỏ’ bỗng nhiên tăng vọt, khiến Manh Manh hoảng sợ, có chút nói năng lộn xộn.
Phùng Ki lại cúi đầu cười một tiếng, cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn trương thành hình chữ O của cô, nhẹ nhàng cắn một ngụm vào cánh môi nở nang của cô, trượt xuống tai cô, dùng một loại ngữ khí vừa dụ hoặc vừa lừa gạt nói: “Nó đang chào em, nó thích em, em sờ nó một chút …”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Manh Manh có chút nóng, cô không cảm thấy đây là e lệ, nhưng có chút cảm giác cả người nóng lên, tay nhỏ bé của cô chần chờ một lát, vẫn với qua, vừa chạm vào một chút, đã bị cái loại trướng nóng căng thẳng cứng rắn này khiến tay rút trở về.
Phùng Ki không khỏi rên một tiếng, dùng sức hôn môi cô, ở khóe môi Manh Manh mà tràn ra tiếng thở dốc hổn hển, giống như một dã thú bị thương, bàn tay to trực tiếp bắt lấy tay nhỏ bé của tiểu nha đầu đã rút về, đặt dưới thân, hôn từ khóe môi tiểu nha đầu trượt dần xuống, đến chỗ nào, Manh Manh có thể cảm giác rõ ràng nơi đó bị đốt nóng, trên da đến xương rồi trực tiếp nóng đến trong lòng cô.
Ki ca ca hôn có chút thô bạo, dọc theo bên gáy, trên xương quai xanh tinh tế xinh đẹp của cô lưu lại một lát, dừng ở ‘đỉnh núi’ động lòng người kia, ngậm, cắn nuốt, mυ'ŧ, trêu chọc … Giống như một đứa nhỏ chưa cai sữa, lại tương đối kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Xúc cảm ấm áp kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ ‘đỉnh núi’ truyền đến trong thân thể, gợi lên khó nhịn cùng xao động mà Manh Manh ẩn giấu, cơ hồ không thể ức chế phá tan cấm kỵ, phun trào ra …
Ngón tay Ki ca ca tiến vào u cốc bí ẩn, thử di động, xoa nắn, vuốt ve, trêu chọc nhè nhẹ tạo nên từng đợt từng đợt tình triều, cùng với hư không không thể ngăn chặn, giống như ngũ tạng lục phủ cũng xuất hiện một cái động lớn, hơn nữa động này đang khuếch trương vô hạn …
Manh Manh không khỏi rêи ɾỉ ra tiếng, nhưng khi ý thức được Ki ca ca muốn đem cái gì nhét vào thân thể cô, Manh Manh hoàn toàn thanh tỉnh, đau đớn vừa rồi, còn nhớ rất rõ ràng, cô nhanh chóng rụt lui thân mình, tay nhỏ bé chống lên ngực cường tráng của anh, dùng sức đẩy ra: “Ki ca ca, đau, em sợ đau… Chúng ta không làm được không, được không…” Thanh âm mềm mại nhu nhược, nghe vào trong tai Phùng Ki, quả thực sánh ngang với thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Nhưng mà, tiểu nha đầu phản ứng cũng thực sự đả kích Phùng Ki một chút, nói thế nào, cũng không đến mức sợ thành như vậy chứ? Nếu mỗi lần đều như vậy, về sau làm sao bây giờ?
Phùng Ki bắt đầu cúi đầu dỗ cô: “Được, được, không làm, Ki ca ca không làm …” Vừa nói, vừa hôn tiểu nha đầu, hôn đến khi tiểu nha đầu mơ mơ màng màng, dưới thân hơi trầm xuống, thẳng hướng mà vào. A … Loại đau này quả thực một chút cũng không ít hơn vừa rồi, thân thể giống như bị vỡ ra, hơn nữa Ki ca ca căn bản không có ý thương tiếc cô, tuy rằng miệng không ngừng dỗ cô, động tác bên dưới cúng không chậm lại chút nào, loại tiết tấu điên cuồng này, Manh Manh cảm thấy, mình không chừng có thể đau chết, cô muốn kêu cũng không kêu được, Ki ca ca hung hăng hôn cô, hôn đến nỗi cô không thể hé miệng thốt ra nữa chữ …
Hơn nữa hai tay Ki ca ca bám trụ mông nhỏ của cô, trương ra khí thế tiến nhanh, làm sao có thể dừng lại, loại ý niệm lừa mình dối người này, chính Manh Manh cũng không tin.
Khi Manh Manh cảm thấy chính mình đau muốn chết, lại dần dần bắt đầu dịu đi, đau đớn rút đi, giống như có loại cảm giác ngứa ngáy tê dại, từ dưới thân dâng lên, nhanh chóng lan tràn ra toàn thân, cô bắt đầu cảm giác được một loại khoái hoạt thoải mái, từng chút từng chút, nhanh chóng tích lũy, đến một chớp mắt kia, cô nhắm mắt lại, giống như thấy được cánh bướm chập chờn bay qua, cực hạn sáng lạng …