Cảnh Tú Nông Nữ: Nhặt Cái Tướng Quân Hảo Làm Ruộng

Chương 87: Nổi rôm

Editor: Tiểu Nhu Nhi

-------------

Khoai lang có nhiều cách làm như vậy, nàng đúng thật là trước giờ chưa từng nghe qua, nữ nhi này của nàng đúng thật là càng ngày càng vượt xa dự kiến của nàng.

Hàn Ứng Tuyết thấy Triệu thị há hốc mồm kinh ngạc nhìn nàng, chu chu môi, thúc giục: “Nương, ngươi đừng ở đó mãi nghe ta nói mà quên ăn cơm nha!”

Triệu thị trên mặt cười ôn nhu, gật gật đầu, kẹp một miếng cá kho bỏ vào trong miệng, hương vị thật là tươi ngon, ăn ngon cực kì.

“Ăn ngon, ăn ngon!” Triệu thị khích lệ nói.

“Hắc hắc!” Hàn Ứng Tuyết cười vui vẻ. Ở thời điểm Triệu thị ăn cơm, Hàn Ứng Tuyết liền đi xem Hàn Cười Cười, mấy ngày nay bận rộn nhiều việc, nàng còn không có thời gian lại đây nhìn xem muội muội đâu.

“Nương, Cười Cười trên cổ có phải hay không bị nổi sởi!” Hàn Ứng Tuyết nhìn thấy gáy của Hàn Cười Cười nổi lên một vài đốm đỏ, cau mày hỏi.

“Ta cũng nhìn thấy, là rôm. Cái thời tiết này nổi sởi cũng là chuyện bình thường, lúc ta ta sinh Ứng Võ cũng là vào mùa hè, Ứng Võ cũng từng bị như vậy, không có gì đáng ngại.” Triệu thị cho rằng Hàn Ứng Tuyết là lo lắng, an ủi nói.

Ở nông thôn hài tử không có được bảo hộ như hài tử trong mấy gia đình giàu có, quan lại, có rất nhiều hài tử sinh ra, cũng không có ai để ý, quan tâm.

Hàn Ứng Tuyết cúi đầu nhìn rôm trên cổ Hàn Cười Cười, tuy rằng nàng cũng biết rôm đối tiểu hài tử mà nói cũng không có gì đáng ngại, nhưng là vẫn là có chút đau lòng.

Cái tiểu muội muội này của nàng chính là bảo bối ở trong lòng nàng, có thể không đau lòng sao.

“Như thế nào lại bị rôm đâu? Có phải hay không do vải bọc bị kín gió a?” Hàn Ứng Tuyết nhịn không được hỏi.

Hàn Cười Cười bọc vải là quần áo trước kia của Hàn lão tứ, vải dệt thô ráp rắn chắc, vừa thấy liền biết không thông khí, ở thời điểm khí trời nóng bức này, cũng khó trách bị nổi rôm.

“Không có gì đáng ngại, ở nông thôn hài tử đều là dùng vải thô bọc lại, không giống gia đình giàu có còn có thể dùng tơ tằm.” Triệu thị nói.

Hàn Ứng Tuyết hai hàng lông mày nho nhỏ nhíu lại.

Bị nổi rôm tuy rằng không có gì đáng ngại, nhưng khẳng định cả người sẽ bị ngứa. Hàn Cười Cười còn nhỏ, không hiểu chuyện, khẳng định sẽ lấy tay cào cào, nghĩ đến tiểu muội bị như vậy, Hàn Ứng Tuyết đáy lòng có chút khổ sở. Xem ra nàng cần phải kiếm thật nhiều tiền, mua một ít vải tơ tầm, cho Hàn Cười Cười may hai bộ đồ lót, Hàn Cười Cười phỏng chừng cũng không bị nổi rôm.

Hàn Ứng Tuyết trở lại phòng bếp, thấy mấy cái đệ muội còn có Triệu Khải Sơn đều ngồi ở trước bàn, trước mặt chén đũa vẫn để nguyên, lại không có ăn trước.

Hàn Ứng Tuyết có chút nghi hoặc nhìn vài người, hỏi: “Các ngươi sao không ăn trước đi?”

Mấy đôi mắt nhỏ tròn xoe chuyển động, Hàn Ứng Hà cười hai mắt híp thành hình trăng non nhìn nàng, nói: “Tỷ, biểu ca bảo chúng ta chờ ngươi cùng nhau ăn!”

Hàn Ứng Võ nhìn đồ ăn trên bàn, nuốt nuốt nước miếng, lại nhìn Hàn Ứng Tuyết, gật đầu đáp: “Nhìn đống đồ ăn này bụng ta cũng rất đói, nhưng là cảm giác biểu ca nói rất đúng, chúng ta cần phải chờ tỷ tỷ cùng nhau ăn!”

Nói, đối với Hàn Ứng Tuyết lộ ra chút tươi cười.

Hàn Ứng Tuyết liếc mắt một cái nhìn Triệu Khải Sơn đang ngồi ở một bên, thấy hắn đạm nhiên ngồi ở chỗ kia, một thân khí độ bất phàm, ngồi ở trong phòng bếp này có chút không thích hợp lắm.

Triệu Khải Sơn thấy Hàn Ứng Tuyết nhìn hắn, đối với nàng mỉm cười, vươn ngón tay thon dài chỉ vào cái ghế đối diện, nói: “Tuyết Nhi, ta múc cơm cho ngươi, mau lại đây ngồi xuống cùng nhau ăn cơm đi!”

Kỳ quái……

Hàn Ứng Tuyết ở trong lòng nghi hoặc nói, cái thùng cơm này hôm nay thế nhưng chống lại được mỹ thực dụ hoặc, chờ nàng cùng nhau ăn cơm.

“Ân……”

Hàn Ứng Tuyết lên tiếng.

“Tuyết Nhi, ngươi ăn trước!”

Hàn Ứng Võ mới vừa duỗi dài chiếc đũa chuẩn bị kẹp miếng cá. Liền bị Triệu khải chắn ngang, lại thấy Triệu Khải Sơn cầm chiếc đũa gắp một khối thịt cá, bỏ vào trong chén Hàn Ứng Tuyết, cười nói với nàng.

Mấy cái đệ muội ngồi một bên thẳng tắp nhìn chằm chằm Triệu Khải Sơn, còn có Hàn Ứng Tuyết, cùng với…… Miếng thịt cá trong chén của nàng.