" Nếu như cô biết mọi chuyện rồi thì tôi cũng không ngại nói cho cô biết" hắn ôm mặt nói.
“Tôi không còn yêu cô nữa thật ra lúc đầu quen cô chỉ vì lúc đó cô xinh đẹp , nhưng lúc đó tôi chỉ muốn có được cô thôi nhưng rồi cô không đáp ứng nhu cầu của tôi nên đâm ra dần chán cô từ lúc cô ấy vào công ty tôi cô ấy luôn đáp ứng cho tôi giờ cô ấy có thai rồi nên tôi sẽ chăm sóc cô ấy”
Đau ư… anh ta nói không còn yêu cô nửa , cô ta có thai ư… vậy mà cô còn phân vâng không muốn chia tay hắn.
Hahaha cô cười nụ cười đầy chua xót quả đúng như cô nghĩ anh ta đến với cô chỉ vì vẻ bề ngoài của mình thôi thật ngốc thật sự ngu ngốc.
" Nhưng dù sao tôi cũng nên xin lỗi, dù gì chúng ta cũng bên nhau 5 năm không còn tình thì cũng còn nghĩa đây là thẻ ngân hàng của tôi cầm lấy đi "
"Không cần đi đi "tình cảm 5 năm chỉ bằng câu xin lỗi là thẻ ngân hàng ư… cô không cần thứ đó cô sắp không thể cứng rắn được nữa cô cũng là con gái yếu đuối mạnh mẽ bên ngoài nhưng trong lòng yếu đuối.
Hắn soạn đồ bỏ vào vali nắm tay ả dắt đi, sau khi họ ra khỏi nhà cô, cô ngã xuống ghế khóc cô khóc thật lớn cô thấy ngột ngạt và khó thở. Cô thấy đổ nát và hoang tàn. Cô muốn chết ! Một cái chết thật dữ dội, thật thảm khốc, nhìn chiếc nhẫn hắn ta cầu hôn cô, cô tháo ra và ném đi.
Anh đã phản bội cô. Nỗi đau này lớn hơn tất cả những buồn đau anh gây ra cho cô trong 5 năm yêu nhau,Hoàng Ngọc Niệm đã từng khóc lóc vật vã suốt hai tiếng đồng hồ để quên đi chuyện của anh ta, anh ta thật sự đã phản bội cô.
Cay đắng có
Hận có
Cô muốn hóng gió một chút cho sảng khoái nên lái xe đi cô muốn đến một nơi, nơi đó cô rất từng hạnh phúc nhưng giờ nơi đó không còn đặc biệt nửa.
Dừng xe lại ở một cánh đồng hoa oải hương lớn . Cô rất thích hoa oải hương loài hoa thơm ngát tượng trưng cho sự chung thủy .
Cô nhớ lại năm đó…
Một đôi nam nữ đang đuổi bắt nhau trên cánh đồng hoa oải hương
" Hạo Văn!! Bắt em đi "
" Đợi đó anh bắt được sẽ cho em biết tay"
Hai người họ cứ thế nô đùa với nhau ai nhìn vào cũng thầm chúc phúc cho họ.
" Bắt được em rồi" anh ta ôm cô vào lòng và hôn nhẹ lên trán cô .
" Giờ em nhắm mắt lại đi anh có bất ngờ cho em"
" Bất ngờ gì dạ ?"
" không nói được nếu nói ra sẽ hết hấp dẫn, nào ngoan nhắm mắt lại"
Cô nhắm mắt lại anh lấy ra một cái hộp nhỏ kèm bó hoa oải hương .
“Rồi mở mắt ra đi” cô vừa mở mắt ra
" Làm Vợ Anh Nhé!!!" Anh đưa ra chiếc nhẫn kim cương cầu hôn cô.
“Em đồng ý” cô ôm chặc lấy anh và khóc như một đứa trẻ, anh kéo tay cô và đeo nhẫn cho cô, cô hạnh phúc ôm chặc lấy anh
" Em chờ ngày này lâu lắm rồi, em yêu anh".
Trở lại với thực tế…
Nhớ ngày đó hạnh phúc bao nhiêu thì giờ đây cô đau lòng bao nhiêu. Anh từng hứa với cô sẽ bên cô mà không còn nước mắt để khóc nữa cô đã khóc nhiều lắm rồi từ giờ cô sẽ tập quên anh ta và sống cho mình nhiều hơn để một ngày anh ta thấy cô không yếu đuối.
Cô rời khỏi cánh đồng hoa oải hương lái xe về bệnh viện…