Thẩm Thời Kiêu quan sát bộ dáng khẩn trương của cậu, lại gần chút, híp mắt đánh giá, "Người xấu ở đâu?"
Mấy ngày trước Hạ Trĩ do dự rất lâu, mới đặt đơn xịt hơi cay trên Taobao, đấu trí đấu dũng ở chốn nhà giàu không thể tránh khỏi việc bị người xấu hạ độc, ám hại, lúc cần thiết phải xuất ra một ít thủ đoạn.
Rất đắt đấy.
Có điều xem ra Thẩm Thời Kiêu hiểu lầm rồi.
Giờ phút này Hạ Trĩ lúng túng đến tê cả da đầu, đối mặt ánh mắt kỳ quái của những người giúp việc, giễu cợt giải thích:
"Ngài chưa từng nghe câu nói con trai ở bên ngoài phải bảo vệ tốt chính mình sao?"
Thẩm Thời Kiêu nhướng mắt, chờ cậu tiếp tục bịa.
"Người con trai ưu tú như ngài, cần phải giữ một bình dể phòng thân."
Đuôi Hạ Trĩ mắt mang theo ý cười, từ trên mặt đất nhặt lên một bình xịt hơi cay, "Ngài một bình, tôi một bình, tình bạn đời đời kiếp kiếp!"
À cái này, hình như phải nói là tình yêu.
Thẩm Thời Kiêu thích thú nhìn chầm chằm vào cậu, ánh mắt đảo nhẹ nhìn xuống mặt đất, đột nhiên biến sắc.
Hắn đi về phía Hạ Trĩ, trực tiếp vòng tới phía sau cậu, khom lưng nhặt khung ảnh lên.
Dung mạo người phụ nữ bên trong có vài phần tương đồng với Hạ Trĩ, hẳn là người mẹ đã mất của cậu.
Nhận lấy khung ảnh, Hạ Trĩ ôm vào trong ngực: "Cảm ơn."
Đi đến phòng của Hạ Trĩ ở lầu hai, căn phòng đơn giản theo phong cách châu Âu, rộng rãi và sáng sủa, đàn dương cầm ba chân màu trắng được đặt trước cửa sổ sát đất không dính một hạt bụi.
Thẩm Thời Kiêu biết mình có thể chơi đàn dương cầm?
Chắc là vật dụng tiêu chuẩn của nhà giàu.
"Trong tủ có quần áo sạch, bản thỏa thuận ở trên bàn, ký xong đưa cho tôi là được."
Sau khi Thẩm Thời Kiêu rời đi, Hạ Trĩ cầm lấy khế ước, nghiêm túc nghiền ngẫm đọc.
Không thể không nói, thành ý của đối phương không tồi, hoàn toàn không có bạc đãi cậu.
Đặc biệt là khi nhìn thấy cột tài sản phân chia sau ly hôn, Hạ Trĩ sợ ngây người.
Tư bản ác độc.
Thật là thơm!
Tắm xong, mặc đồ ngủ màu trắng sạch sẽ, Hạ Trĩ sắp xếp di ảnh của mẹ xong thì chuẩn bị ngủ.
Lúc này, ngoài hành lang truyền đến tiếng bàn luận loáng thoáng.
"Thẩm tiên nhà chúng ta tính khí kém như vậy, Hạ tiên sinh liệu có gặp nguy hiểm không?"
"Trong lòng Thẩm tiên sinh vẫn luôn cất giấu bạch nguyệt quang, cũng chỉ có thể ôn nhu kiên trì với mỗi bạch nguyệt quang."
"Này, đây là phòng của Hạ tiên sinh, liệu anh ấy có nghe thấy không!"
Tiếng bước chân không nhanh không chậm rời đi, Hạ Trĩ bĩu môi, diễn giả trân, thiếu điều muốn mở cửa phòng nói cho cậu nghe, này! Thẩm Thời Kiêu không yêu cậu chút nào! Hắn rất hung ác!
Nhà giàu như bọn họ, chỉ số IQ và EQ của người giúp việc sao lại thấp như vậy?
Hành động một cách có chủ ý.
Mục đích của bọn họ là cái gì?
Có điều nói đi thì phải nói lại, tính khí của Thẩm Thời Kiêu hẳn là cũng không ôn hòa, trong giới thương nghiệp người không có thủ đoạn không biết ăn nói, sớm đã bị ăn hết xương cốt không sót lại một chút cặn.
Chuyện bạch nguyệt quang chắc cũng là sự thật...
Mệt mỏi cả một ngày, Hạ Trĩ ngã vào chiếc giường lớn êm ái dễ chịu, chuẩn bị ngủ một giấc thật ngon, không lãng phí tế bào não.
Hiện tại Thẩm Thời Kiêu tương đương với kim chủ ba ba của cậu, chỉ cần đóng vai nhân vật của bản thân cho tốt liền ok.
Bản thân cũng không thể chiếm hời nhà người ta, có thể giúp đỡ sẽ giúp đỡ.
Cậu đúng là một thiên thần nhỏ.
Ngày thứ hai rời giường, Hạ Trĩ đầu tóc rối bù được quản gia mời đi ăn sáng.
Đã tám giờ rồi, Thẩm Thời Kiêu đang có một cuộc họp sớm ở công ty.
Bữa sáng rất phong phú, quản gia ôm quyển sách giới thiệu với Hạ Trĩ tình hình trong nhà.
"Tầng trệt là phòng khách, tầng ba là phòng tập thể hình, tầng hầm đầu tiên là phòng chơi game và phòng xem phim, tầng hai là hầm rượu. Những chỗ này cậu đều có thể tùy tiện vào." Quản gia đẩy kính mắt một cái, nói một cách đầy ẩn ý: "Chỉ có căn phòng trong cùng ở tầng hai là cậu không thể bước vào, đây là khu vực cấm của toàn bộ nhà họ Thẩm."
Hạ Trĩ nhấp một hớp sữa bò: "Không thành vấn đề."
Quản gia nhíu mày, dường như có hơi kỳ quái.
Ánh mặt Hạ Trĩ nhìn thẳng vào ông, cười hỏi: "Làm sao vậy?"
Quản gia nở một nụ cười chuyên nghiệp: "Tôi nghĩ cậu sẽ tò mò, bên trong có cái gì?"
Hạ Trĩ đầu lắc đầu như trống bỏi: "Không tò mò."
Quản gia cứng ngắc cười vài giây: "Được. Buổi tối Thẩm tiên sinh sẽ cho tài xế đưa ngài đi dự một bữa tiệc rượu, quần áo đã được chuẩn bị kỹ càng."
"Cảm ơn."
Thời gian nhàn hạ buổi chiều trôi qua rất nhanh, Hạ Trĩ ôm món tráng miệng tinh xảo đắc ý thưởng thức trà chiều.
Vườn hoa ở tầng trệt của nhà họ Thẩm được bố trí ở chỗ nối giữa bên trong và bên ngoài, phía trên được bao trùm bởi cửa sổ thủy tinh, nhiệt độ được kiểm soát thông minh, bên ngoài dù là mùa hè nóng bức hay mùa đông giá lạnh, thì bên trong bốn mùa đều là đầu xuân.
Hạ Trĩ ngồi trên xích đu không nhịn được cảm thán.
Nhà tư bản thật biết cách hưởng thụ.
Chuyển cho Tiểu Bàn ở phim trường một chút tiền, nhờ cậu ta tạm thời chăm sóc cho ba con mèo con, cậu tạm không thể trở về trong thời gian sắp tới.
Tiểu Bàn trêu chọc, hỏi cậu có phải là kiếm được người phụ nữ giàu có không.
Thì đó! Chứ còn gì!
Có điều không phải là người phụ nữ giàu có, mà là doanh nhân giàu có.
Đến chạng vạng, Hạ Trĩ mặc âu phục màu trắng, đợi tài xế đến.
Không thể không nói, những bộ âu phục được thiết kế riêng bởi các nhà thiết kế tài giỏi của Ý cho dù là kết cấu hay cảm nhận, xác thực có thể gọi là tuyệt nhất.
Tỉ lệ và đường nét âu phục làm tôn lên vòng eo của Hạ Trĩ, hơn nữa dáng dấp của cậu vốn đã đẹp, một nuốt ruồi nhỏ màu đen bên cạnh khóe mắt vừa vặn điểm xuyết, giống như cậu chủ quý tộc thâm tình.
Tiếng còi ô tô vang lên ở vườn hoa, chắc là tài xế đến.
Hạ Trĩ đi bộ trong ánh nắng chiều tà, giống như đang khoác trên mình một lớp kính mềm mại.
Trên xe, Thẩm Thời Kiêu khẽ liếc mắt.
"Chỉ là tiệc rượu thông thường, Hạ Hoài Sơn chắc là cũng sẽ đi."
Hạ Trĩ gật đầu: "Ông ta gần đây có làm phiền anh không?"
Kể từ khi hai người thỏa thuận kết hôn xong, Hạ Hoài Sơn thường xuyên bám riết gọi điện thoại cho cậu, từ chối nhận điện thoại thì sẽ gửi tin nhắn oanh tạc, liên tục hỏi cậu khi nào mới dẫn Thẩm Thời Kiêu về nhà ăn cơm.
Cậu nghĩ, Hạ Hoài Sơn không liên lạc được với cậu, có khi nào có gan đi làm phiền Thẩm Thời Kiêu hay không.
Thẩm Thời Kiêu than nhẹ: "Không nhận mấy tin nhắn rác."
"Hì hì, làm tốt lắm"
Hạ Trĩ không nhịn được cười ra tiếng, thoải mái dựa vào ghế da, ngước đầu lên hỏi: "Một tí tôi cần phải làm gì, ngài cứ trực tiếp dặn dò đi."
Thẩm Thời Kiêu: "Chuyện thứ nhất, đem 'ngài' đổi thành 'anh'."
Hạ Trĩ "Ồ" một tiếng.
Có phải Thẩm Thời Kiêu ghét bỏ chuyện cậu gọi anh ta như người già không, khà khà khà.
"Thật ra không cần làm gì nhiều, chỉ cần dùng danh nghĩa bạn đời của tôi tham gia tiệc rượu thôi."
"Cần thể hiện tình cảm rất nồng thắm sao?"
Bởi vì Hạ Trĩ vừa mới cười thoải mái, khoảng cách của hai người bất tri bất giác gần lại một ít, Thẩm Thời Kiêu hơi cúi đầu, có thể nghe thấy mùi chanh nhàn nhạt trên người Hạ Trĩ.
"Phát huy tùy ý."
Tuy rằng tiệc rượu lần này ở trong miệng Thẩm Thời Kiêu chỉ là tiệc rượu bình thường, nhưng Hạ Trĩ đến rồi mới biết, những doanh nhân giàu có thông thường không thể vào được.
Tiệc rượu này do thái tử gia của bất động sản Phương Cẩm là Phương Đình Vũ lo liệu, để chúc mừng công ty con chính thức tiến quân vào ngành công nghiệp điện tử, không chỉ có những nhân vật nổi tiếng trong giới doanh nhân tới chúc mừng, mà còn mời rất nhiều ngôi sao có địa vị cao đến, thanh thế rất lớn.
Phương Đình Vũ là bạn thân của Thẩm Thời Kiêu, mối quan hệ giữa hai người vô cùng vững chắc.
Trong đại sảnh, Hạ Minh Hiên không vừa ý đi theo Hạ Hoài Sơn liên tục chúc rượu khắp nơi, cầm ly rượu oán giận với Tần Hoàn Như.
Đây là lần đầu tiên Tần Hoàn Như tham gia một bữa tiệc long trọng như vậy, chọn ra chiếc đầm dạ hội lộng lẫy nhất, tràn ngập gió xuân.
Hạ Hoài Sơn giành được một suất dự tiệc là nhờ trợ lý của Thẩm Thời Kiêu giúp ông ta, không thấy được Thẩm Thời Kiêu, cũng không dễ để chặn trợ lý lại.
Nhưng mà trong lòng Hạ Hoài Sơn cũng rất tức giận, nói như thế nào thì hai nhà cũng là thông gia, Thẩm Thời Kiêu có hơi không có tình người.
Ánh mắt Hạ Minh Hiên dò xét chung quanh, hễ mà tình cờ gặp đại lão có thể trợ giúp sự nghiệp của cậu ta, đều sẽ làm ra vẻ cao quý mà lạnh nhạt đi tới, cùng bọn họ trao đổi danh thϊếp.
Ngày thường lúc tham gia tiệc rượu nhỏ trong giới giải trí cậu ta còn có thể được mọi người vây quanh, lúc này ai mà nhận ra cậu ta?
Một tiếng bước chân vội vàng truyền đến từ trung tâm buổi tiệc rượu, Hạ Minh Hiên nghe tiếng thì quay đầu lại, chỉ thấy thái tử gia của tập đoàn nhà họ Phương là Phương Đình Vũ, đi về phía lối vào của yến tiệc.
Ánh mắt mọi người gần như đều nhìn về phía cửa chính, đoán tới đoán lui là nhân vật phương nào đến.
"Thời Kiêu, đến rồi à?" Phương Đình Vũ kéo tay Thẩm Thời Kiêu, huých vai hắn một cái, chú ý tới Hạ Trĩ, hỏi: "Đây là cậu chủ nhà ai?"
Thẩm Thời Kiêu: "Trĩ Trĩ, chồng tao."
Phương Đình Vũ chợt lóe lên một tia kinh ngạc: "Đệch, mày nói đùa à?"
Dần dần đủ loại người xuất hiện bên cạnh họ, khó tránh khỏi phải uống rượu xã giao.
Thẩm Thời Kiêu cúi đầu hỏi Hạ Trĩ: "Ăn cơm chưa?"
Khẽ ngẩng đầu lên, hơi thở của Thẩm Thời Kiêu gần trong gang tấc. Hạ Trĩ ấp úng: "Không đói bụng."
Cùng người ta tham gia tiệc rượu, đi ăn một mình cũng quá không lễ phép rồi.
Bụng không đúng lúc kêu lên ùng ục.
Hic hic, nhịn một chút.
Thẩm Thời Kiêu nhẹ nhàng lấy tay đỡ bờ vai của cậu, chỉ vào phía xa xa: "Chỗ đó cho phép dùng cơm, ăn xong thì theo anh."
Cái từ "theo" này có vẻ nũng nịu, nhất là Phương Đình Vũ, càng khó có thể tin được mà nhìn Hạ Trĩ.
"Được, khi nào cần em thì cứ gọi."
Hạ Trĩ sau khi nhận được sự cho phép, tung tăng đi đến khu vực dùng cơm.
Cậu rất đói.
Bánh ngọt ăn ngon ghê.
Ánh mắt Hạ Minh Hiên ở xa xa mang theo trào phúng: "Thấy không? Thẩm Thời Kiêu không muốn mang theo anh ta đi xã giao."
Tần Hoàn Như phụ họa: "Đúng vậy."
Ung dung thong thả ăn chút đồ ngọt và hoa quả, Hạ Trĩ ngồi ở trước bàn ăn, nâng cằm nhìn xung quanh tiệc rượu.
Khi còn bé, cậu không thích tham gia loại tiệc rượu xã giao này, nhưng hết lần này đến lần khác Hạ Hoài Sơn đều mang theo cậu làm thân với các quan chức cấp cao, sau đó tốt nghiệp trung học đi nước ngoài du học, mới coi như hoàn toàn thoát khỏi Hạ Hoài Sơn.
Đáng tiếc chính là, cái đoạn hồi ức kia đến nay vẫn rất mơ hồ.
Trùng hợp vào lúc này, Hạ Trĩ bắt gặp một ánh mắt không mấy thân thiện đang chào hỏi ở phía đối diện, Hạ Minh Hiên khinh thường cười cười.
Hạ Trĩ giơ ly rượu lên, cong khóe miệng cười thật tươi.
Âu phục ngày hôm nay của mày xấu ghê.
Phèn gớm.
Lúc này, dường như nghe thấy tên của chính mình ở phía xa xa, Hạ Trĩ ngẩng đầu lên tìm kiếm, phát hiện Thẩm Thời Kiêu bị một đám cụ già năm mươi, sáu mươi tuổi vây quanh, chẳng biết từ lúc nào mà bên cạnh có thêm một cậu trai xinh đẹp.
Đôi mắt long lanh nước kia, nhìn cũng rất ngoan.
Thẩm Thời Kiêu vẫn duy trì dáng dấp lạnh nhạt xa cách, thời điểm bắt gặp ánh nhìn dò xét của Hạ Trĩ, ánh mắt mới trở nên ấm áp một chút.
Hạ Trĩ ngầm hiểu trong lòng.
Tôi hiểu ~
Thẩm Thời Kiêu nhất định là bị bọn ban giám đốc cổ lỗ sĩ hối lộ tình nhân nhỏ, muốn cậu giúp hắn giải vây!
Đồ đê tiện xinh đẹp hay là bé trà xanh (1) đáng yêu?
(1) Trà xanh: chỉ những người có vẻ bề ngoài trong sáng, thanh thuần nhưng bên trong thì vô cùng giả tạo, giỏi tính kế, thích trêu đùa tình cảm người khác.
Hạ Trĩ đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
"Anh Kiêu ~ "
Trong đại sảnh, một tiếng nói trong trẻo sạch sẽ vang lên, trong đó có lẫn một chút nũng nịu.
Dàn nhạc phụ trách diễn tấu vừa vặn hoàn thành một bài, tiệc rượu nghênh đón một thoáng trầm mặc ngắn ngủi.
Hạ Trĩ sải bước nhanh hơn, vành mắt đỏ ửng vội vàng chạy, ước chừng vượt qua hơn nửa phòng tiệc, như một con bướm nhỏ nhu nhược bất lực nhào tới.
Diễn trà xanh thích quá đi.
Mới "xanh" được ba giây, cũng không biết ai làm đổ rượu đỏ trên mặt đất, chân phải của Hạ Trĩ trượt một cái, trực tiếp ngã lên sàn đá hoa cương lạnh lẽo, cứng rắn.
Hàng trăm con mắt đổ dồn về phía hai người, mấy lão già vây quanh Thẩm Thời Kiêu nhíu mày, kinh ngạc lùi về phía sau hai bước.
Màn kịch không thể dừng lại, Hạ Trĩ mềm yếu vô lực, run rẩy giọng nghẹn ngào: "Chồng ơi, đau!"