Ầm ầm ầm......
Mọi người đang trầm tư, vào lúc này lại truyền đến tiếng đất sụp quen thuộc.
Tiếng nổ lớn vang lên, đất rung núi chuyển, từng khối đá từ đỉnh rơi xuống, tạo ra những cái hố to trên mặt đất, trường hợp này, rất có khả năng là sụp núi.
Chu Chu cùng Âu Dương Cẩn tức khắc tránh né, ý nghĩ duy nhất chính là, đậu má, còn nữa hả.
Đứng vững, một lúc hắn mới phản ứng, việc đầu tiên chính là nhìn về phía mãng xà chín đầu, thứ này có chính xác là có tiền án liên quan tới việc này.
Nhưng một màn kế tiếp lại hoàn toàn khác với ý nghĩ của bọn họ lúc này, chỉ thấy mãng xà chín đầu te tua xuất hiện trước mặt bọn họ, chín cái đầu mất cân bằng nghiêng trái nghiêng phải, dây dưa xoắn lại với nhau, nó tức hộc máu quát: "Là ai, là ai phá hủy phong ấn ngầm."
Thời điểm mãng xà chín đầu vừa rống xong, một tiếng cười truyền đến: "Ha ha ha ha......"
Mọi người nhìn theo, liền thấy Mạc Hoàn Tố bị bỏ rơi đang ngửa mặt lên trời điên cuồng cười to.
"Mạc Hoàn Tố." Ánh mắt Quân Vô Nhai trầm xuống, gằn từng câu từng chữ.
Mạc Hoàn Tố dừng cười, dùng ngữ điệu âm trầm oán độc mở miệng: "Quân Vô Nhai."
Tìm được đầu sỏ gây tội, mãng xà chín đầu mãng vừa giận vừa sợ, không thể tin nổi nhìn Mạc Hoàn Tố: "Kẻ điên kia? Ngươi vì sao lại phá vỡ phong ấn ngầm, phong ấn kia là do chủ nhân vì phòng ngừa địa tâm viêm phun trào mà dựng lên, một khi cởi bỏ, địa tâm viêm bị áp chế mấy trăm năm sẽ từ dưới nền đất trào ra, bùng nổ phá tan Huyền Linh bí cảnh, chúng ta sẽ phải chết ở chỗ này đấy."
Mạc Hoàn Tố nhìn mãng xà chín đầu: "Mãng xà chín đầu, ngươi là sủng vật của sư phụ, ta không muốn hại ngươi, thừa dịp địa tâm viêm chưa lan tới đây, ngươi đi đi, bằng tu vi của ngươi, nhất định có thể chạy thoát."
Mạc Hoàn Tố nói xong liền quay đầu, đem ánh mắt quét về phía Quân Vô Nhai cùng Vân Thanh Mạch, lạnh lùng nói: "Quân Vô Nhai, Vân Thanh Mạch, ta không nghĩ tới, ngày ta chuẩn bị hủy diệt mọi thứ theo sư phụ cuối cùng cũng đã đến. Tuy rằng hiện tại ta biết sư phụ chưa chết, nhưng các ngươi phải chết."
Chín đầu mãng xà còn muốn lên tiếng, rồi lại bị vẻ mặt của hắn dọa sợ mà nói không nên lời, cuối cùng cũng không nói ra.
Vân Thanh Mạch nhìn thẳng vào Mạc Hoàn Tố: "Cho ta một lý do. Làm sư huynh, ta tự nhận mình chưa từng bạc đãi ngươi, còn hắn thì trước đây vì gặp nguy mà tẩu hỏa nhập ma, những năm gần đây luôn đần độn, nhưng cũng có thời điểm tỉnh táo, ta vẫn không hiểu, vì sao Mạc sư đệ ôn nhã năm đó lại biến thành người tàn nhẫn độc ác không nhớ tình cũ như bây giờ."
Mạc Hoàn Tố: "A, tình cũ, ngươi lấy đâu ra thứ gọi là tình cũ? Ngươi là đồ đệ bảo bối của sư phụ, vĩnh viễn cao cao tại thượng, ta cùng các sư đệ còn lại chỉ là đám đồ đệ sư phụ tùy hứng thu đến tay, hết thích thú liền ném ra sau đầu, trong mắt sư phụ, chúng ta so với một mảnh góc áo của ngươi cũng không bằng. Ngươi tuy không có bạc đãi ta, nhưng cũng chưa từng từng thân cận, ngươi trên trời ta dưới đất, nếu không phải vì để ngươi vui vẻ, sư phụ cũng sẽ không cố ý thu thêm chúng ta."
Quân Vô Nhai hoảng hốt nhớ tới tình cảnh của Mạc Hoàn Tố, khi đó hắn mười hai tuổi, đi theo người nọ cũng đã bảy năm. Có một lần, hắn theo người nọ xuống núi, ở dưới chân núi gặp được hai đứa trẻ đói đến ngất xỉu bên đường. Người nọ ngày thường tuy kiêu ngạo ương ngạnh, hoành hành ngang ngược vô lý, nhưng tâm địa lại không cứng rắn như đá, thấy mấy đứa trẻ sắp đói chết bên đường, cũng không thể mặc kệ, vì thế, liền đem bọn họ mang về trên núi, cũng thuận tiện thu bọn họ làm đồ đệ.
Hắn khi đó đã mơ hồ biết tâm tư của chính mình đối với người nọ, đó chính là canh cánh trong lòng, lúc ấy tuổi nhỏ không biết che dấu cảm xúc, hiện tại xem ra, có lẽ người nọ vì nhìn ra hắn không vui, mới dần dần xa cách Mạc Hoàn Tố.
Quân Vô Nhai còn đang lâm vào hồi ức của chính mình, Mạc Hoàn Tố lại nói tiếp, ánh mắt hắn lạnh lẽo nhìn Chu Chu: "Còn có ngươi, Vân Thanh Mạch, thời điểm sư phụ cố ý xa cách chúng ta, ta cho rằng hắn sẽ không thu thêm đồ đệ nào khác, lại không nghĩ rằng hắn thu ngươi, khi ta nhìn thấy hắn tự mình đem ngươi mang về Quân Tử Phong, ta phát điên, ghen ghét, mà hắn lại còn đặt tên cho ngươi, càng làm cho ta hận ngươi thấu xương, Vân Thanh Mạch, Vân Thiên Mạch, ngươi rốt cuộc có chỗ nào tốt, đáng giá để hắn đối với ngươi như vậy, từ nhỏ đến lớn, ăn, mặc, ở, đi lại, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, mười năm trước, nếu không phải vì cứu ngươi, hắn cũng sẽ không ngã vào địa tâm viêm."
Chu Chu không bình tĩnh, loại cảm giác đoạt vợ của người khác sao lại rơi lên người hắn.
Vô duyên vô cớ bị chỉ trích, đối mặt với Mạc Hoàn Tố hận không thể đem hắn lột da rút gân, hắn rất muốn nói cho người kia rằng, đại huynh đệ, người đội nón xanh cho ngươi không phải ta nha.
Nón xanh: nɠɵạı ŧìиɧ, bị cắm sừng.
Nhưng hắn lại không thể, điều duy nhất hắn có thể làm chính là trưng ra bản mặt vô cảm, tận lực không kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh yếu ớt của Mạc Hoàn Tố.
"Các ngươi bức tử hắn, dựa vào cái gì mà hắn phải chết, còn ngươi lại được sống, sao lúc trước các ngươi không chết cùng hắn đi." Cảm xúc của Mạc Hoàn Tố có chút kích động, nhưng ngay sau đó lại vui mừng, "Nhưng, không cần lo, bởi vì, hôm nay các ngươi đều sẽ phải chết ở chỗ này. Ta vốn muốn cho các ngươi chôn cùng hắn, nhưng nếu hắn không chết, các ngươi càng đáng chết hơn, nếu các ngươi chết, hắn mới có thể chỉ nhìn mình ta, mới có thể biết ta tốt như thế nào."
Chu Chu nhìn về phía Mạc Hoàn Tố, ánh mắt có chút đồng tình, nghe cả buổi, hắn lại cảm thấy mình ngửi thấy tình thầy trò này có mùi gay (cấn) hơi nồng rồi đấy, dù sao hắn cũng trà trộn trong Tấn Giang nhiều năm như vậy mà.
Mạc Hoàn Tố này quả thực là yêu sư phụ vô trách nhiệm nhà hắn tới điên rồi, nghĩ đến đây, Chu Chu theo bản năng nhìn sang Quân Vô Nhai.
Quân Vô Nhai hơi sửng sốt, hắn chưa bao giờ biết Mạc Hoàn Tố lại có tâm tư với người kia như mình, nhưng rất nhanh biểu tình trên mặt hắn lại khôi phục bình tĩnh, dù như vậy thì sao, người kia là của hắn, dù là trước kia hay hiện tại kể cả trong tương lai đều thuộc về hắn, bất luận kẻ nào cũng đừng bao giờ nghĩ đến việc nhúng chàm người kia. . Truyện hay luôn có tại || ТRUMtru yen.o rg ||
Chu Chu nhìn sắc mặt lạnh lùng của Quân Vô Nhai nói: "Liên quan gì đến ngươi, đây việc giữa ta và hắn. Ngươi và hắn tuy rằng có danh phận thầy trò, lại không có tình cảm của thầy trò, lúc trước hắn cứu ngươi, đã là tận tình tận nghĩa, hiện giờ ngươi muốn huỷ hoại Quân Sơn Phái một tay hắn lập nên sao, đúng là vong ân phụ nghĩa. Hôm nay ngươi ở chỗ này kêu đánh kêu gϊếŧ, thay hắn báo thù, hắn cũng có nhớ tới ngươi đâu." Bằng tính tình người nọ, nói không chừng đang tiêu dao sung sướиɠ, đâu có nhớ đến người luôn tâm niệm đến hắn.
Mọi người đồng tình nhìn về phía Mạc Hoàn Tố, yên lặng ở trong lòng vì hắn đốt một cây nên, câu cuối cùng đúng là chọc đau tim người ta rồi đó nha. Người ta không quan tâm đến ngươi, ngươi lại ở chỗ này nhảy nhót muốn thay người ta báo thù.
"Quân Vô Nhai, ngươi......" Có lẽ là do Quân Vô Nhai độc miệng mang lại lực sát thương quá lớn, Mạc Hoàn Tố nhất thời nghẹn họng, nghẹn tới mức mặt đỏ bừng, nhưng ngay sau đó lại nghĩ tới chuyện gì đó, hắn cười lạnh một tiếng, nói, "Hừ, dù sao ngươi cũng phải chết, ta cần gì phải so đo cùng ngươi, chỉ cần ngươi cùng Vân Thanh Mạch chết, hắn cũng không thể nhớ tới các ngươi, không có các ngươi, ta sẽ là đệ tử tâm đắc nhất của hắn."
Lúc này, dưới nền đất, tiếng gầm rú đã càng ngày càng gần, phảng phất như muốn nổ tung.
Chu Chu chau mày, tính toán, hắn thấp giọng nói với bọn Âu Dương Cẩn: "Không cần chờ ta, các ngươi lập tức bóp nát ngọc bài đi."
Âu Dương Cẩn còn muốn lên tiếng, Lâm Linh lại ngăn hắn lại: "Nghe Vân tiền bối, chúng ta đi thôi, lần này khảo hạch không có khả năng tiếp tục được nữa đâu, bằng tu vi hiện giờ, chúng ta căn bản không thể giúp được gì, lưu lại nơi này sẽ liên lụy tới hắn."
Âu Dương Cẩn nôn nóng, nhưng cuối cùng cũng không phản bác lại, bởi vì hắn biết, những lời Lâm Linh nói đều là thật, lần đầu tiên hắn cảm thấy cực kỳ bất lực, cảm thấy vô cùng thống hận, điều này đối với hắn mà nói, là quá khó chấp nhận được.
Lâm Linh thấy hắn nghe lời, quay đầu nhìn về phía Chu Chu, thần sắc trịnh trọng nói, "Vân tiền bối, các ngươi bảo trọng."
Chu Chu gật đầu, hắn cúi đầu nhìn về phía Cơ Vân Lưu, Lâm Linh hiểu ý, nói: "Vân tiền bối yên tâm, chúng ta sẽ chăm sóc cho hắn thật tốt, tới khi ngài trở về."
"Thế thì Vân nhi đành ngờ cậy vào các ngươi vậy."
Phảng phất giống như từ biệt, Chu Chu cuối cùng nhìn Cơ Vân Lưu, sau đó, chậm rãi đem Cơ Vân Lưu đưa sang tay Lâm Linh.
Bỗng dưng, Chu Chu căng thẳng, quay lại theo bản năng, liền thấy một đôi tay nhỏ gầy chặt chẽ bắt lấy tay hắn, lực tay kia làm Chu Chu cảm thấy rất đau, hắn lại nhìn về phía chủ nhân bàn tay, nhưng thấy Cơ Vân Lưu vẫn còn đang hôn mê.
Lâm Linh không biết nên làm như thế nào cho phải, dò hỏi nhìn về phía Chu Chu: "Vân tiền bối, phải làm sao bây giờ......"
Chu Chu không nhìn hắn, ánh không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Cơ Vân Lưu, sợ mình sẽ bỏ qua bất cứ biểu tình nào trên mặt hắn, nhưng cuối cùng lại thất vọng, củ cải nhỏ hoàn toàn không tỉnh lại cho hắn một cái ôm chia tay, nén lại cảm xúc thất vọng, hắn ở bên tai Cơ Vân Lưu nhẹ nhàng nói: "Vân nhi, ngoan, trước tiên rời khỏi nơi này, sư phụ bảo đảm, nhất định sẽ đi tìm ngươi."
Nhưng tâm Cơ Vân Lưu lại như sắt, hoàn toàn không dao động, lực đạo trên tay càng mạnh, như thể nói cho Chu Chu biết ý chí kiên định của hắn.
Chu Chu nhíu mày, cuối cùng thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Linh: "Thôi, các ngươi đi trước đi, nếu ta có thể sống rời khỏi đây, ta sẽ mang theo Vân nhi thoát khỏi chỗ này, nếu ta phải chết ở chỗ này, như vậy dù Vân nhi cùng các ngươi đi ra ngoài, bằng thương tích của hắn, cũng không thể sống sót."
Lâm Linh hành lễ với Chu Chu, sau đó nhìn sang phía Âu Dương Cẩn, gật đầu, đầu tiên bóp nát ngọc bài, khuôn mặt béo mũm mĩm của Âu Dương Cẩn lộ ra thần sắc bi thương, cắn răng một cái, cũng bóp nát chính ngọc bài của mình, những đệ tử Âu Dương gia đương nhiên đi theo.
Chỉ là, thật lâu sau đó, bọn họ vẫn ở trong động, quay qua nhìn nhau, không rõ đã xảy ra chuyện gì mà Chu Chu lại nhíu chặt mày.
________________________________________