Dành tặng cho dép của bạn Baooobaooo (Tui cũng không chắc viết đúng tên chế không nữa) nhưng cảm ơn chế và các chế khác đã ráng lót dép ủng hộ tui nha~~~
Yêu các chế nhiều ~~~
========
Tác giả có lời muốn nói: 【【【 các vị thân ái, tác giả thật sự không phải biện ra lí do, hôm nay trời mưa sét đánh mất điện, mãi tới 10 giờ mới có điện, tôi đã rất cố gắng, nhưng không thể nhanh hơn được, ngày mai sẽ đăng sớm hơn một chút, ở chỗ này cùng mọi người nói tiếng xin lỗi a T T 】】】
_____
"Theo như lời quyển sách Luyện Khí này nói chính là dẫn linh khí vào thân mình, là bước đầu tiên khi tiến hành tu luyện, về sau muốn tu luyện, đều này chính là cơ sở, sư phụ ngươi làm theo ta." Nói xong, Cơ Vân Lưu khoanh chân ngồi xuống, đôi tay đặt ở trước ngực làm một động tác phức tạp, sau đó chậm rãi đặt xuống hai bên đầu gối.
Chu Chu ở đối diện Cơ Vân Lưu bắt chước làm theo, tuy rằng có chút mới lạ, nhưng chung quy là có một chút bộ dáng.
Cơ Vân Lưu chậm rãi nhắm mắt lại, lanh lảnh thì thầm: "Lấy khí trong tâm. Khí tựa phong hô (1), khí nạp vào thân, nuốt xuyên qua cơ thể. Âm còn âm tích (2), dương hoàn dương động. Thượng vốn là âm thủy, hạ lại là dương sung. Ngũ hành tương sinh, âm dương hòa hợp." (3)
(1) Phong hô: gió thổi
(2) Tích: hiểu theo nghĩa “tích tụ”
(3) Thực tình đoạn này rất khó dịch nghĩa cho hay, nên mình có sửa một chút cho thuận, mọi người sẽ dễ đọc hơn, đã cố bám theo sát nguyên tác, mong mọi người thông cảm a.
Chu Chu niệm theo: " Lấy khí trong tâm. Khí tựa phong hô, khí nạp vào thân, nuốt xuyên qua cơ thể. Âm còn âm tích, dương hoàn dương động. Thượng vốn là âm thủy, hạ lại là dương sung. Ngũ hành tương sinh, âm dương hòa hợp."
"......"
"......"
Niệm từng câu khẩu quyết, Chu Chu chỉ cảm thấy xung quanh trong không khí có thứ gì đó xuyên qua thân thể chính mình hướng về vị trí đan điền mà hội tụ, y theo bản năng muốn nhìn biến hóa của đan điền chính mình, kết quả thật sự có thể thấy.
Y thấy, ở trong đan điền có một vùng sương trắng bao phủ quanh một viên kim đan bằng quả trứng gà, hẳn là kim đan ngưng tụ lại của một tu sĩ Kết Đan kỳ, chỉ là phía ngoài kim đan có rất nhiều vết nứt, cảm tưởng chỉ cần chạm nhẹ là sẽ vỡ vụn, Chu Chu kinh hãi, liền tính là y chưa thấy qua Kim Đan người khác trông như thế nào, nhưng tuyệt đối sẽ không yếu ớt giống kim đan hiện tại của y.
Mở choàng mắt ra, linh khí quanh thân phát ra màu trắng ngà chưa tản hết.
Từ trạng thái tu luyện ra, Chu Chu cảm thấy mệt mỏi đều biến mất, cả người trở nên sảng khoái.
Nhưng khi nhớ đến viên kim đan đang rạn nứt trong cơ thể, y cảm thấy có chút lo lắng.
Y nhớ mình không viết qua Vân Thanh Mạch bị thương như vậy, làm pháo hôi bậc trung trong 《 Tiên Ma Khúc 》, sẽ sớm bị Boss đánh rớt, đến cả mặt mũi nhân vật chính cũng chưa thấy. Ttrong tiểu thuyết, cốt truyện của Vân Thanh Mạch chỉ xuất hiện quay quanh Cơ Vân Lưu, y miêu tả cũng chỉ tập trung là tên này đối với Cơ Vân Lưu tàn khốc làm người khác rùng mình, đối với bản thân của tên này cũng chỉ nói qua, đến nỗi vì cái gì tên này lại sống một mình ở Tiểu Trúc Phong, vì sao lại dưỡng thành tính cách biếи ŧɦái như vậy cũng không nói đến.
Kỳ thật lại nói tiếp, ở trong《 Tiên Ma Khúc》, toàn bộ Quân Sơn Phái cũng chỉ là một đoạn phó bản nhỏ (4) trên đường của nhân vật chính, đối với tiểu quái nho nhỏ ở phó bản, Chu đại tác giả tỏ vẻ miêu tả kĩ để làm cái gì hả!
(4) phó bản: một địa điểm, địa phương không có thật, cái này bạn nào chơi game chắc rõ hơn mình
Chính là ai có thể nghĩ đến bởi vì y viết thiếu một câu chuyện này, liền mơ màng hồ đồ tiếp thu một thân thể mới, Chu Chu hối hận chết lúc ấy không viết thêm một câu "Vân Thanh Mạch bất tử hưởng thọ cùng trời đất".
Chỉ là hối hận cũng đã chậm, phỏng chừng đại thần xuyên qua cũng sẽ không hảo tâm để y trở về sửa lại.
Cơ Vân Lưu thấy sư phụ nhà mình từ trong trạng thái nhập định tỉnh lại liền thất hồn lạc phách, không khỏi lo lắng nói: "Sư phụ, ngươi tu luyện không có hiệu quả sao? Không có hiệu quả cũng không sao, chúng ta có thể từ từ."
Chu Chu nhíu mày nói: "Không phải, chỉ là ta hơi lo khi vừa rồi thấy được kim đan của mình."
Cơ Vân Lưu có chút kinh ngạc hỏi: "Di, sư phụ có thể nói qua tình hình được không."
Chu Chu nói: "Cũng không có vấn đề gì lớn, ta chỉ là nhìn qua một chút."
Cơ Vân Lưu trong mắt nhiều hơn một tia vui sướиɠ, ngữ khí cũng rất nhẹ nhàng: "Không có vấn đề lớn? Thật sự là quá tốt rồi, sư phụ vẫn còn có thể sử dụng năng lực, vốn lo cho tu vi của ngươi, nếu ngươi đã nói không có vấn đề lớn, vậy nửa tháng hẳn là đủ rồi."
Chu Chu lại không lộ ra một tia vui sướиɠ, nhớ đến kim đan trong cơ thể, y thấy có chút đau đầu.
Cơ Vân Lưu rất nhanh liền chú ý tới phản ứng kì quái của Chu Chu, dần dần thu liễm ý cười, hỏi: "Sư phụ, là có vấn đề khác sao?"
Chu Chu không trả lời, chỉ là đưa ra một câu hỏi: "Vân nhi, ngươi có biết hình dạng của một Kim Đan trông như thế nào không?"
Nghe Chu Chu hỏi, Cơ Vân Lưu lập tức nghĩ tới một loại khả năng, khẩn trương hỏi: "Sư phụ, có phải kim đan của người có vấn đề?"
Chu Chu cũng không giấu diếm, nói thẳng: "Không biết có phải kim đan của mọi người đều như vậy hay không, nhưng Kim Đan của ta to bằng một quả trứng gà, xung quanh còn có vết rạn."
Không đợi Chu Chu nói xong, khuôn mặt non nớt của Cơ Vân Lưu ngưng trọng lại, "Sư phụ, nếu thật sự là giống như ngươi nói, vậy vấn đề này không còn nhỏ."
Vốn có chút chờ mong, Chu Chu nghe xong lời này, tức khắc choáng váng.
Cơ Vân Lưu tiếp tục nói: "Tuy rằng Kim Đan mỗi người càng lớn thì càng tốt, nhưng theo ta được biết, trước khi Kim Đan tu luyện đến lớn nhất cũng chỉ bằng quả trứng cút, nếu kim đan của sư phụ to bằng quả trứng gà, kì thực ta trước nay chưa từng nghe qua. Nhưng có lẽ là do kiến thức của ta còn thiếu khuyết, có lẽ thực sự có người có thể tu luyện thành như vậy, cái này có thể tạm thời không nói. Chính là trên kim đan lại có vết nứt, đây mới là vấn đề lớn, giống như khi Kim Đan bị hao tổn mới có thể xuất hiện. Sư phụ, Kim Đan của người bị nứt xung quanh, nhất định là trước đây đã gặp phải chấn thương phi thường nghiêm trọng, nếu không đem Kim Đan chữa trị tốt, như vậy rất có thể sẽ ảnh hưởng đến chuyện tu luyện về sau, thậm chí vĩnh viễn không thể tăng thêm cảnh giới."
Nói tới đây, Cơ Lưu Vân nhíu mày, đời trước hắn cũng không biết Vân Thanh Mạch đã từng chịu qua trọng thương lớn như vậy, chỉ là có chút kỳ quái, nếu không phải Vân Thanh Mạch tu vi bị giảm bớt, hắn cũng sẽ không nhanh chóng chạy đến Quân Sơn Phái. Hiện giờ rốt cuộc biết nguyên nhân, hắn lại cảm thấy có chút vui mừng, bởi vì, hiện tại Vân Thanh Mạch sớm đã không phải Vân Thanh Mạch trước kia.
Chu Chu vội vàng nói: "Chỉ là không thể tăng cảnh giới? Còn có di chứng khác hay không? Ví dụ như nói Kim Đan rách nát liền đi đời nhà ma gì đó." Chu Chu nghĩ, tăng hay không gia tăng tu vi không sao cả, giữ được mạng nhỏ mới là quan trọng nhất.
Giấu đi lo lắng ở đáy mắt, Cơ Vân Lưu hơi hơi mỉm cười, ý bảo y không cần lo lắng, khẳng định nói: "Sẽ không, chỉ là không thể tăng lên cảnh giới mà thôi, sẽ không nguy hiểm cho tính mạng."
Cơ Vân Lưu nói dối, hắn biết rõ, loại thương thế đến trình độ này, một khi Kim Đan bị hủy hoàn toàn, Chu Chu y phải chết, không thể nghi ngờ. Nhưng, khi Chu Chu hỏi câu này, hắn theo bản năng che giấu sự thật.
Bởi vì, hắn không muốn người kia từ nay về sau sẽ không cười, không muốn ở trên mặt người kia toàn lo lắng, cũng không muốn sau này người ấy đều sống dưới sự bất an về tính mạng.
Quả nhiên, nghe hắn trả lời xong, trên mặt Chu Chu lộ ra biểu tình như trút được gánh nặng.
Thở phào nhẹ nhõm, Chu Chu có chút hưng phấn nói: "Ha ha, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, chỉ cần mạng nhỏ còn đó, tu vi gì đó đều là mây bay."
Nhìn tươi cười khó nén trên mặt Chu Chu, Cơ Vân Lưu càng xác định quyết định của chính mình là chính xác.
Mười năm, đời trước Vân Thanh Mạch có thể giam cầm hắn mười năm, như vậy một đời Vân Thanh Mạch cũng ít nhất có mười năm thời gian là an toàn. Hắn từng ở một bộ sách cổ nhìn thấy phương thuốc chữa trị Kim Đan, hắn tin tưởng trong mười năm có thể luyện ra phương thuốc kia, cần gì phải làm sư phụ lo lắng.
Thấy Chu Chu tựa như hưng phấn có chút quá mức, Cơ Vân Lưu sợ y không biết tính nghiêm trọng của vấn đề mà thật sự không để tâm chuyện này, không khỏi khuyên nhủ: "Sư phụ, tuy rằng trên Kim Đan có vết nứt, tạm thời đối sinh mệnh không có uy hϊếp, nhưng cũng không thể không để tâm, về sau sư phụ nhất định phải chú ý, không cần làm chính mình bị thương, nếu Kim Đan thật sự nát, như vậy sư phụ một thân tu vi cũng không còn, đến lúc đó cũng chỉ có thể làm một phàm nhân, ngài đã biết, tu sĩ Kết Đan kỳ thành phàm nhân sẽ gặp phải nguy hiểm gì."
Chu Chu gật đầu, tuy rằng miệng y nói tu vi là mây bay, nhưng nào có người nào thật sự không có tâm hiếu thắng. Nếu đã tới Tu Chân giới, y cũng mong muốn trở thành một cường giả, nếu thật sự thành phàm nhân, y có lẽ cũng sẽ cảm thấy mất mát đi.
Biết Chu Chu cũng để tâm chuyện này, Cơ Vân Lưu lại an ủi: "Sư phụ cũng không cần quá lo lắng, Vân nhi từng ở trong sách nhìn qua một phương pháp chữa trị Kim Đan, Vân nhi bảo đảm, chờ thêm mấy năm nữa, kim đan của người có thể chữa trị, đến lúc đó sư phụ cũng liền có thể tiếp tục tăng tu vi."
Nhìn thấy đồ đệ an ủi mình, Chu Chu nhịn không được xoa xoa đầu củ cải nhỏ, trên mặt có chút bất đắc dĩ, trong lòng lại vui sướиɠ, được đồ đệ an ủi, cảm giác không cần quá tốt đi.
Chu Chu bất đắc dĩ nói: "Sư phụ như vậy, về sau sẽ phải nhờ vào Vân nhi, Vân nhi nhất định nỗ lực mới được."
Đối với Chu Chu luôn mang ý cười sủng nịnh, Cơ Vân Lưu ngẩn ra, hắn chưa từng phát hiện sư phụ cười rộ lên bộ dáng thế nhưng đẹp như vậy. Nhan sắc của Vân Thanh Mạch trời sinh vốn dĩ đã làm điên đảo chúng sinh, hiện giờ, dưới ánh đèn càng làm khuôn mặt y thêm nhu hòa, liếc mắt một cái, liền câu hồn đoạt phách.
Phảng phất có thứ gì đó trong lòng hung hăng bị chạm đến, không đau nhưng ngứa.
Cơ Vân Lưu cũng không rõ loại cảm giác này là cái gì, chỉ là đột nhiên có chút bực bội, đột nhiên có một loại cảm giác, hắn phi thường không muốn để cho người khác nhìn thấy bộ dáng ôn nhu này của sư phụ.
"Sư phụ, chúng ta tiếp tục tu luyện đi." Cơ Vân Lưu rầu rĩ nói, đè nén l*иg ngực lại.
"Ân, chúng ta tiếp tục tu luyện." Chu Chu gật đầu, vừa rồi nếm được tư vị sau khi tu luyện, y thực thích cái loại cảm giác xung quanh bản thân được bao bọc bởi linh khí.
Như thế, thầy trò hai người suốt một buổi tối đều tu luyện cùng học tập pháp thuật.
Thẳng đến ngày hôm sau, mặt trời lên cao, Tham Lang bị thương trở về.