Sư Phụ Vai Ác Không Dễ Làm!

Chương 3: Hay là cũng là trọng sinh

"Được rồi." Sau lưng truyền đến giọng nói như trút được gánh nặng của Chu Chu, ngắt dòng suy nghĩ của Cơ Boss.

"Cảm ơn sư phụ." Nén lại cảm xúc của mình, thanh âm non nớt của củ cải nhỏ làm tâm hắn cảm thấy đặc biệt sung sức, nhất là đối với tất cả các sinh vật dễ thương thì hắn không bao giờ có sức chống cự, vì thế tâm càng trở nê Chu Chu mềm mại hơn.

"Đây là việc mà sư phụ nên làm mà." Chu Chu ôn nhu nói, "Vân nhi, quần áo ngươi ở đâu, đồ của ngươi dính máu rồi, không thể không thay, để ta đi tìm một bộ mới tới thay cho ngươi, tránh làm nhiễm trùng vết thương."

"Sư phụ......" Củ cải nhỏ muốn nói lại thôi.

"Sao thế?"

"Vân nhi mấy hôm trước vừa lên núi, còn chưa đi nhận y phục của đệ tử." Kỳ thật, là Cơ Boss đang nói dối, hắn vừa lên núi không lâu, nhưng Vân Thanh Mạch lại chỉ coi hắn như đồ chơi, chưa từng cho hắn đãi ngộ của đệ tử Quân Sơn Phái, vì thế nên hắn không có tư cách đi lãnh đồng phục. Nhưng hắn vẫn nói như vậy, vì sự hoài nghi ở tận đáy lòng mình.

"... Ra là vậy." Chu Chu tức khắc có chút bối rối, lúc hắn viết tiểu thuyết cũng không viết tới tình tiết phải đi đâu lấy để lấy y phục, hơn nữa nhìn từ bên ngoài vào, rừng trúc vờn quanh, phòng ốc thật ra không ít, nhưng trừ hai thầy trò bọn họ ra, tựa hồ không hề có chút hơi người nào.

"Sư phụ, người không biết đi đâu để nhận y phục ạ?" Củ cải nhỏ thử hỏi.

"......" Giờ hắn nói mình mất trí nhớ thì có quá muộn hay không?

"Ngày hôm qua ta nhìn thấy sư phụ chỉ cần lắc lắc lục lạc, là một lát sau liền có người tới." Tựa hồ biết Chu Chu xấu hổ, củ cải nhỏ chủ động cung cấp thông tin.

Chu Chu bừng tỉnh "À, thế mà ta nghĩ là nơi đây không có người cơ đấy, sao mà có thể chứ, thì là có lục lạc truyền tin, trách không được." Ngay sau đó lại do dự, "Ừm, Vân nhi, đầu sư phụ hơi đau, có một số việc không nhớ được rõ ràng, nơi này chỉ có hai người là ngươi và sư phụ, ngươi biết sư phụ làm sao bị thương không?"

Cơ Boss căng thẳng, tưởng y đã phát hiện ra chuyện gì, trên mặt lại bất động thanh sắc, ngây thơ vô (số) tội nói: "Vân nhi cũng không biết sư phụ làm sao lại bị thương, ngày hôm qua lúc sư phụ rời đi không có vấn đề gì hết." Vừa nói vừa không quên hợp tình hợp lý co rúm lại.

Chu Chu biết hôm qua củ cải nhỏ bị Vân Thanh Mạch tra tấn, nhẹ giọng an ủi, "Không sao, dù gì cũng không quan trọng, nhưng mà Vân nhi phải giữ bí mật cho sư phụ nhé, không thể nói cho người khác chuyện sư phụ bị mất trí nhớ đâu đấy."

Củ cải nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, "Vâng, sư phụ yên tâm, Vân nhi sẽ không nói cho người khác đâu."

Chu Chu ôn hòa mỉm cười với hắn, xoa đầu hắn khen thưởng, Cơ Boss hơi cúi đầu, che dấu nghi hoặc trong đáy mắt: Chẳng lẽ thật sự chỉ là mất trí nhớ hay sao?

Nếu chỉ là mất trí nhớ. Trong mắt Cơ Boss chợt lóe lên.

Thấy củ cải nhỏ không còn sợ hãi, Chu Chu đi tới cửa lắc lắc lục lạc, chỉ một lát sau liền có đệ tử tới, "Đệ tử Trần Đại bái kiến Vân sư thúc tổ, không biết Vân sư thúc tổ có gì phân phó."

Chu Chu cảm thấy giọng của người này giống như lưỡi dao xẹt qua tai, có chút khó nghe, lại đột nhiên vang lên, hắn hơi kinh ngạc, vội vàng quay đầu lại, vừa nhìn thấy lại càng chấn kinh, Chu Chu tự nhận mình không phải là người trông mặt mà bắt hình dong, nhưng khi nhìn đến dung mạo của đệ tử kia, trái tim hắn vẫn đập lỡ một nhịp, hắn có chút hoài nghi bản thân không cẩn thận xuyên qua hiện trường tai nạn xe cộ. Cấu tạo khuôn mặt của người kia có chút bi thảm, tuy rằng mắt, mũi, miệng đều tạm được, nhưng ghép vào một chỗ lại làm người khác cảm thấy thấy giống như đang xếp gỗ, làm người nọ thoạt nhìn vô cùng hung hãn.

Chu Chu bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hơi dại ra, nhìn chằm chằm vào Trần Đại, Trần Đại thoáng nhìn y, tức khắc khẩn trương, mồ hôi lạnh chảy ròng, thanh danh của Vân Thanh Mạch toàn bộ Quân Sơn Phái không ai là không biết, không người nào là không hiểu, đệ tử trên núi rất sợ bị y coi trọng rồi bị hắn ép làm đồ chơi, ngày thường Vân Thanh Mạch đi đến đâu, dân cư liền tuyệt tích, trừ dung mạo kinh thiên ra thì thanh danh của người này cực kỳ kém, tình huống hiện tại dường như có chút không ổn, hắn lầm bầm: Đừng nói là Vân sư thúc tổ sẽ coi trọng hắn đấy nhé.

Trộm đánh giá sườn mặt Chu Chu, khuôn mặt khó coi chậm rãi ửng hồng, hắn cảm thấy Vân sư thúc tổ lớn lên rất đẹp. Thầm nghĩ: Kỳ thật, chỉ cần Vân sư thúc tổ thích, hắn cũng không phải là không thể...

Chu Chu không biết khi hắn đang đắm chìm trong kinh hách đối với khuôn mặt kia, thì mình đã bị người ta lôi vào tâm trí hung hăng đùa giỡn một phen.

Chu Chu phục hồi tinh thần, tự giác nhận ra việc mình trông mặt mà bắt hình dong có chút không tốt, xấu hổ phân phó: "Ngươi đi lấy hai bộ y phục tới đây, một bộ cho ta, một bộ cho hài tử năm sáu tuổi, lại đem tới đây chút đồ ăn, rau xanh và thịt đều phải có."

Nghĩ tới củ cải nhỏ gầy gầy, hắn cảm thấy nhất định phải tăng thêm khẩu phần cơm hằng ngày.

"Vân sư thúc tổ, ngài muốn y phục đệ tử ngoại môn hay đệ tử nội môn? Nếu đệ tử ngoại môn thì còn có thể lấy được, nhưng với đệ tử nội môn thì cần phải có lệnh bài của đệ tử nội môn thì mới có thể nhận, đó đều là yêu cầu khi đăng ký, thỉnh sư thúc tổ minh giám." Trần Đại tự cho mình hiểu ngầm tâm ý của Vân sư thúc tổ, e thẹn nói.

Hung khí nhân gian chính là như vậy, Chu Chu nghe xong nội thương không thôi.

"Có chỗ nào khác nhau hả?" Cố nén cảm giác muốn phun máu, Chu Chu mở miệng hỏi.

"Đồ đệ tử nội môn mặc là màu trắng, còn đệ tử ngoại môn mặc màu xám." Trần Đại nhẹ nhàng trả lời.

Chu Chu nhìn nhìn bạch y trên người mình và khôi y trên người Trần Đại, "Vậy đem cho ta đồ của đệ tử nội môn đi."

Khôi: Trong khôi sắc, ý chỉ màu xám. Vì ngữ cảnh nên tui để Hán Việt luôn.

Thấy Trần Đại muốn nói lại thôi, Chu Chu vội vàng xua tay, "Ngươi mau đi chuẩn bị đi, lát nữa không cần tới đây nữa, đi tìm quản sự đưa tới đây mấy người quét tước nấu cơm, về sau bọn họ sẽ ở Tiểu Trúc Phong làm việc vặt cho ta."

"Vậy.. Đệ tử tuân mệnh." Trần Đại lưu luyến không rời bước ra phía ngoài cửa.

Mắt thấy bóng dáng Trần Đại biến mất phía sau cửa, Chu Chu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm được một hơi, không biết vì sao, hắn lại cảm thấy ánh mắt của Trần Đại trước khi đi thoáng nhìn có chút u oán.

Thế giới này thật đáng sợ, mẹ ơi con muốn về nhà.

Đại thần xuyên không không để ý tới hắn, cho nên hắn không thể về nhà, chỉ có thể về phòng.

Vào phòng liền thấy củ cải nhỏ đang dùng chăn quấn quanh người chừa ra cái đầu xù xù bên ngoài, dùng hai mắt ướt dầm dề nhìn mình, sau đó tâm hắn lại mềm rồi, cảm giác kinh khủng vừa rồi liền trở thành hư không.

Chu Chu đến trước giường ngồi xuống, đem củ cải nhỏ bọc chăn ôm vào trong lòng, cằm đè lên đầu củ cải nhỏ, cảm xúc mềm mại làm tâm tình của hắn thập phần sung sướиɠ, "Vân nhi, nói chuyện cùng sư phụ chút đi, làm sao ngươi bị sư phụ mang lên núi thế, ở trên núi đã trải qua việc gì, sư phụ đối với mấy việc này không có ấn tượng gì."

Cơ Boss bị hắn ôm, nháy mắt thân thể cứng đờ, đang muốn giãy giụa, sau đó nghĩ tới tình cảnh của mình, lại nhịn xuống.

"Vân nhi là do sư phụ xuống núi vô tình gặp được, sau đó được sư phụ thu lưu về Quân Sơn Phái, ngày trước Vân nhi vẫn luôn ở nhà, mẫu thân đã chết sớm, phụ thân lại không thích Vân nhi, tất cả mọi người đều không thích Vân nhi, còn bắt nạt Vân nhi nữa, về sau gặp được sư phụ, sư phụ nói Vân nhi có linh căn, về sau có thể giống như sư phụ, có thể bay bay trên trời, sư phụ, có phải nếu Vân nhi trở nên lợi hại như sư phụ, bọn họ sẽ thích Vân nhi hay không." Cơ Boss bị ảnh đế nhập, liền sắm vai cải thìa phiên bản kiếm hiệp trước mặt Chu Chu.

Chu Chu ôm chặt củ cải nhỏ, vừa rồi khi nghe đứa trẻ trong lòng thốt ra những lời kia, hắn liền hối hận, hận không thể tát bản thân một cái, đề tài gì không chọn lại nhắc tới đề tài không hay này, biết rõ thân thế của củ cải nhỏ thê thảm, hồi ức thơ ấu lại càng không có chuyện gì tốt đẹp, thế mà hắn lại nhẫn tâm cào vào vết sẹo của người ta.

"Dù trước kia có ra sao, thì từ nay về sau, Vân nhi chính là đồ đệ bảo bối của sư phụ, người khác không thích ngươi, thì sư phụ thích, người khác khi dễ ngươi, sư phụ giúp ngươi khi dễ lại hắn, sư phụ sẽ luôn luôn bảo vệ cho Vân nhi nhé." Chu Chu dừng một chút, lại mở miệng nói, "Sư phụ kể cho ngươi nghe một câu chuyện, xưa có một chú vịt con xấu xí, bởi vì lớn lên xấu xí mà bị đồng bạn ghét bỏ, cả mẫu thân của nó cũng chán ghét nó, bản thân nó không hiểu vì sao lại thế, cho nên một mình rời khỏi đàn vịt, rồi nó cứ đi cứ đi, từ mùa xuân đi tới mùa đông, lại từ mùa đông đi tới mùa xuân, thẳng đến một ngày nọ, nó gặp được một đám thiên nga trắng, thấy những con thiên nga trắng xinh đẹp làm nó cảm thấy rất xấu hổ, liền cúi đầu, sau đó bất ngờ trông được hình ảnh của mình ở trong nước, hóa ra nó chính là một con thiên nga xinh đẹp, bây giờ nó mới biết, bản thân nó không phải là vịt con xấu xí mà là một con thiên nga trắng. Vân nhi một ngày nào đó cũng sẽ trở thành một con thiên nga trắng xinh đẹp giống vịt con xấu xí."

Cơ Vân Lưu chưa từng trải qua cảm giác như vậy, một dòng nước ấm áp chậm rãi chảy qua tâm can hắn, đem trái tim đã lạnh băng nhiều năm nóng chảy từng chút từng chút một, hắn thậm chí có thể nghe được tiếng băng vỡ vụn trong l*иg ngực mình, lần đầu tiên, hắn tin tưởng trong thế giới tàn khốc này cũng tồn tại sự ấm áp, lần đầu tiên, có một loại cảm giác muốn toàn tâm toàn ý tin cậy một người, hắn đem cọ vào lòng người đang ôm mình, muốn hấp thu nhiều sự ấm áp hơn, "Hy vọng sư phụ có thể ở cảnh Vân nhi thật lâu, thẳng đến khi Vân nhi thật sự trở thành thiên nga trắng, bởi vì, Vân nhi chỉ thích mỗi sư phụ mà thôi."

Giờ khắc này, người trước mắt rốt cuộc có phải Vân Thanh Mạch hay không đã không còn quan trọng nữa, hắn chỉ biết có một người nguyện ý bảo vệ hắn, thích hắn, ở thời điểm hắn thương tâm mà kể chuyện xưa an ủi hắn, sẽ nói cho hắn biết, một ngày nào đó hắn sẽ trở thành một con thiên nga trắng. Cho dù hắn là Cơ Vân Lưu tàn khốc, cuồng bạo, không tim không phổi, không thể lại thờ ơ được như xưa nữa.

Cảm nhận được hài tử trong lòng bắt đầu tin tưởng mình, Chu Chu nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai gầy yếu của hắn, ánh mắt mềm mại lại lộ ra kiên định xưa nay chưa từng có. Chu Chu tự nhận mình là một người vừa lười nhác lại sợ phiền toái, gặp được vấn đề khó, điều đầu tiên hắn nghĩ tới sẽ luôn là trốn tránh, nhưng lúc này, hắn sẽ không chạy trốn nữa, nhất định hắn sẽ không để đứa nhỏ này phải chịu một chút ít ủy khuất nào.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Chu Chu tự động đoán có tới năm người đang tới, có một người là Luyện Khí tầng chín, còn bốn người còn lại đều là Luyện Khí tầng một hoặc hơn một chút, hắn nghĩ loại phán đoán năng lực tu vi của người khác này hẳn là do kế thừa từ tu vi Kết đan hậu kì của Vân Thanh Mạch. Vừa rồi nếu không phải lúc nhìn thấy Trần Đại quá mức khϊếp sợ, thì hắn đã sớm phát hiện ra rồi.

Quả nhiên, sau vài tiếng bước chân, chỉ chốc lát, hắn liền nghe thấy ngoài cửa vang lên một giọng nam tử trung niên: "Ngoại môn đệ tử Tôn Dũng bái kiến Vân sư thúc tổ."

Chu Chu ôm củ cải nhỏ đi ra, liền nhìn thấy ngoài cửa có một người đang khom người đứng cùng năm người, một người đứng trước trước, bốn người đứng phía sau, người nói ban nãy chính là người đứng trước, có tu vi Luyện Khí kỳ tầng chín, diện mạo đúng chuẩn người qua đường Giáp, là loại nhìn qua liền quên.

Thần sắc Chu Chu đạm mạc hỏi: "Đây là người mà ta yêu cầu sao?" tính tình Vân Thanh Mạch lạnh nhạt, vì không để người khác phát hiện ra thân thể này của hắn đã thay đổi linh hồn, hắn không thể không nói chuyện theo cách của Vân Thanh Mạch, may là Vân Thanh Mạch ngày thường không tiếp xúc quá nhiều cùng các đệ tử, cho nên tỷ lệ bị phát hiện hẳn là không lớn.

"Bẩm Vân sư thúc tổ, bốn người bọn họ là từ ngoại môn chọn tới Tiểu Trúc Phong để hầu hạ người, trong đó hai người phụ trách làm đồ ăn, hai người phụ trách xử lý việc hằng ngày, về sau việc lớn nhỏ của Tiểu Trúc Phong ngài đều có thể phân phó đệ tử đi làm, nếu ngài cảm thấy không đủ, đệ tử lại đi chọn tới vài người cho ngài."

"Không cần, bốn người là đủ rồi."

Dừng một chút, hắn đột nhiên nhớ tới một việc, "Ta nhớ là năm nay tổ chức đại điển thu đồ đệ mười năm một lần có đúng không, tính từ bây giờ thì bao lâu mới tới lúc đó?"

Tác giả có lời muốn nói:

Trần Đại quyến rũ cười: Các vị khách quan, cầu bao dưỡng, cầu rải hoa ~~

_________________________________________