Đặc Cảnh Vũ Trang

Chương 5

Hành động nhanh chóng trở nên bận rộn và có trật tự kết thúc.

Là đặc vụ S.W.A.T, Mitchell không có nghĩa vụ tham gia vào các cuộc điều tra và kết thúc hiện trường, vì vậy họ có thể rời đi sau khi giải cứu thành công con tin.

Bên trong đường dây cảnh giới một mảnh rối ren, cảnh sát dưới lòng bàn chân như mang theo gió đi qua đi lại, bác sĩ tâm lý đang vội vàng an ủi con tin, thi thể phạm nhân được phủ vải trắng, lần lượt khiêng ra khỏi tòa nhà. Mấy pháp y ngồi xổm bên đường vôi trắng hình người dính đầy vết máu, dùng rương đựng mô cơ thể con người bị vỡ.

Là chiến sĩ chiến đấu chủ chốt, đặc cảnh S.W.A.T đều mệt muốn chết rồi, mấy thành viên trực tiếp tham gia hành động đều ngồi bên cạnh xe cảnh sát, vừa nghỉ ngơi vừa nói chuyện phiếm với nhau.

Sanges rất hài lòng với màn trình diễn dũng mãnh phi thường của Mitchell, trong lời nói biểu lộ một ý nghĩa chấp nhận - dân Pro chấp nhận dân mới, tốc độ nhanh như vậy trong lực lượng SWAT là rất hiếm.

Lúc này, Mike, một sĩ quan cảnh sát phụ trách đã nói chuyện với Đặng Khải Văn, đi tới, cười và hỏi: "Sếp của mấy cậu đâu?"

"Ở cùng chỗ với phân cục trưởng." Sanges nhanh chóng trả lời

Mike tươi cười đáp ứng, xoay người đi về phía vòng cảnh giới.

Mitchell nhận thấy cấp bậc của sĩ quan Mike này rất cao, và các sĩ quan cảnh sát khác ở đây đều cung kính hắn, nhưng khi hắn nói chuyện với S.W.A.T, hắn có thái độ rất thân thiện và thậm chí là thân mật.

"Mỗi người ngồi ở vị trí của hắn đều phải giao tiếp với S.W.A.T." Nhìn thấy nghi vấn của Mitchell, Sanges chủ động giải thích: "Chúng tôi không ra tay hay không, và khi nào chúng tôi ra tay, điều này rất quan trọng đối với các sĩ quan cảnh sát bình thường của họ.”

Mitchell gật gật đầu, trong lòng tự nhủ, đây chính là sự khác biệt về địa vị giữa bộ đội đặc chủng và bộ đội thông thường!

Mike đi đến bên cạnh Đặng Khải Văn, thái độ thân mật nói chuyện với cậu một vài câu. Lập tức Đặng Khải Văn gật gật đầu, sải bước đi về phía bọn Mitchell, trầm giọng nói: "Mấy cậu trở về trước đi,tôi còn có chút việc. ”

"Muốn giúp đỡ không?" Sanges hỏi.

Đặng Khải Văn lắc đầu, sắc mặt có chút mệt mỏi: "Cảnh sát tại hiện trường không đủ, Mike mời tôi ở lại giúp phối hợp.”

Lúc này mấy người ăn mặc của đài truyền hình nhanh chóng chạy về phía này, người quay phim giơ ống kính lên, phía trước là một nữ phóng viên thở hồng hộc, giơ cao micro lớn tiếng nói: "Bây giờ chúng ta đến phỏng vấn người có công lớn nhất giải cứu con tin lần này, đội cảnh sát đặc biệt Los Angeles S.W.A.T nổi tiếng! Họ cảm thấy thế nào về sự thành công hoàn hảo của lần hành động này? Những tên bắt cóc nào đã gặp phải tại hiện trường và những câu chuyện nào đã xảy ra?...... Tiếp theo chúng ta thấy đây là đội trưởng S.W.A.T ở Los Angeles, xin chài ngài! Ngài có bất cứ điều gì để nói với khán giả ở phía trước của TV?”

Mitchell không khỏi vui vẻ, rất nhiều cảnh sát trên bãi đất trống cũng nở nụ cười.

Đặng Khải Văn dùng sức đẩy micro tiến tới trên mặt cậu, sải bước đi về phía vòng cảnh giới.

"Trong lần hành động này, vị đội trưởng trẻ tuổi này dẫn đầu đội chiến đấu thành công tìm được con tin, đồng thời khống chế bốn tên bắt cóc, hiện trường không có một con tin nào bị thương... Chúng ta có thể thấy đội trưởng này còn rất trẻ, Ahh! Nhìn đứng lên cũng rất khốc!" Nữ phóng viên từ bỏ ý định giơ micro lên một lần nữa: "Thưa đội trưởng! Ngài có thực sự không muốn nói bất cứ điều gì không?”

Đặng Khải Văn đầu cũng không quay lại phất phất tay.

Khuôn mặt lạnh lùng của cậu thậm chí hoàn toàn không nhìn vào máy ảnh.

Đúng lúc này một cô gái tóc vàng mắt xanh, sắc mặt tái nhợt lảo đảo đuổi theo Đặng Khải Văn, trên mặt cô còn lưu lại vết máu, nhìn qua có chút chật vật, lại phi thường điềm đạm đáng thương: "Xin lỗi, xin hỏi ngài..."

Đặng Khải Văn quay đầu lại.

Lúc này cậu đã cởi mũ trùm đầu màu đen ra, toàn bộ khuôn mặt không hề che khuất. Ngũ quan của cậu phi thường khắc sâu tuấn tú, con ngươi là màu đen thuần khiết xinh đẹp, ánh mắt trầm tĩnh mà hữu lực nhìn cô gái kia.

Cô gái ngay lập tức đỏ mặt: "Xin lỗi, ngài đã cứu tôi đúng không?"

Rất nhiều người nhìn về phía này, Mitchell nhìn chằm chằm vào cô gái nửa ngày trước khi nhận ra cô là con tin bị bọn bắt cóc dùng súng làm bia.

Lúc ấy trên mặt cô đầy máu, lại điên cuồng kêu thảm thiết, không thấy rõ cô hóa ra là một cô gái xinh đẹp như vậy.

Đặng Khải Văn bất động thanh sắc gật gật đầu: "Làm sao vậy? ”

"Ngài... Ngài có thể cho tôi biết tên ngài không?.... Còn có điện thoại," Cô gái luống cuống tay chân lấy điện thoại di động từ trong túi ra, vẻ mặt hy vọng nhìn cậu: "Phương, phương thức, có thể để lại cho tôi một số điện thoại không?"

Đèn cảnh sát trên bãi đất trống lóe ra ánh sáng chói mắt, trên mặt đất là từng vũng máu, cảnh sát nghiêm mặt nhanh chóng chạy tới chạy lui, trong bộ đàm phát ra âm thanh lộn xộn.

Khuôn mặt của cô gái đỏ bừng, mái tóc vàng của cô trôi nổi trong gió rất đẹp, khuôn mặt đầy kích động và hy vọng thấp thỏm.

Rất nhiều người nhìn về phía này, thậm chí một số cảnh sát cấp bậc rất cao cũng đang mỉm cười nghị luận, phân cục trưởng kia vừa nhìn vừa lộ ra nụ cười chờ mong.

Đặng Khải Văn vỗ vai cô gái, không quay đầu lại nói: "Tên tôi là Mitchell Landers.”

Cậu sải bước về phía vòng cảnh giới.

"..." Mitchell trong nháy mắt hóa đá.

_______

Vụ bắt cóc này đặc biệt lớn, mấy đài truyền hình đều theo dõi toàn bộ quá trình đưa tin. Cuối cùng con tin được giải cứu an toàn, kết quả là một mảnh vui mừng, khiến cho rất nhiều tờ báo dài lời khen ngợi.

Los Angeles S.W.A.T ngay lập tức trở thành một ví dụ tích cực, một giới cảnh sát điển hình.

Sở Cảnh sát đã quyết định tổ chức một buổi công nhận để các nghị sĩ của Quốc hội trao huy chương và khen ngợi họ, sau đó mời nhiều đài truyền hình đến để đưa tin đầy đủ. Đây kỳ thật chính là một màn trình diễn chính trị đảng phái, bọn Mitchell đều biết, cho nên lời khen ngợi này thật sự là một chút áp lực tâm lý cũng không có —— dù sao bọn họ chỉ cần đứng ở nơi đó, ngốc nghếch cười hai cái trước ống kính là được rồi!

Ngày lễ công nhận, tất cả họ đều đến địa điểm, đó là một phòng triển lãm xinh đẹp mới được khánh thành, mặt đất bằng đá cẩm thạch lấp lánh dưới ánh đèn pha lê lấp lánh.

Nghe nói vị nghị sĩ bang tiền đồ vô lượng kia lại đến sớm hơn bọn họ, hơn nữa còn chờ ở cửa phòng triển lãm từ sáng sớm. Xe cảnh sát của S.W.A.T dừng lại, hắn lập tức xuyên qua vòng vây của vệ sĩ và bảo vệ, sải bước nghênh đón.

Đây là lần đầu tiên Mitchell nhìn thấy vị nghị sĩ bang được tôn sùng này, Regulus Cerci, năm nay hơn ba mươi tuổi, dáng người rắn chắc, đi lại lòng bàn chân như mang theo gió. Người ta nói rằng hắn đã làm rất tốt trong quân đội, một lần được thăng chức lên đến thượng tá, nhưng sau đó quyết đoán chuyên về chính trị.

Nó cũng có liên quan rất nhiều đến lão Cerci, ba hắn. Lão Cerci từng là một trong những cố vấn của tổng thống nhậm chức, năm đó lục đυ.c trong chính trường lão cáo già này chưa bao giờ thất bại. Tuy rằng ông ta hiện tại về hưu, nhưng hiển nhiên ông ta có một đứa con trò hơn thầy, thắng vu lam nhi tử* hoàn mỹ kế thừa y bát** của gia tộc chính trị gia này.

(*) Thế hệ trẻ vượt lên thế hệ trước, thế hệ sau giỏi giang hơn thế hệ trước.

(**) Truyền từ đời này sang đời khác/áo cà sa và cái bát của thầy tu.

"Tôi một mực chờ các cậu!" Regulus mỉm cười vươn tay, nắm chặt từng đặc cảnh một, dường như lơ đãng hỏi: "Sếp các cậu đâu?"

Không thể phủ nhận, tuy rằng người đàn ông này ngũ quan tháo vát cường tráng, cười rộ lên lại rất có sức hấp dẫn, không hổ là chính trị gia chuyên nghiệp.

Thư ký Gerry tận tụy nói: "Cậu ấy lái một chiếc xe khác, lẽ ra phải đến sớm. Nhưng khi chúng tôi đến lại nhận được cuộc gọi của cậu ấy, nói rằng đột nhiên có một chút không thoải mái, có thể trì hoãn một thời gian để trở lại!”

Regulus thở dài, "Thật đáng tiếc, một lát nữa tôi sẽ đi.... Lâu lắm chúng tôi không gặp nhau."

"À, ngài biết sếp chúng tôi?"

"Chúng tôi là những người bạn cũ," Regulus mỉm cười," năm chúng tôi biết cậu ấy chỉ mới mười tám tuổi, khi cậu ấy còn chưa là cảnh sát."

Trong nháy mắt ánh mắt mọi người trong đội cảnh sát đều toát ra lục quang bát quái.

Nụ cười của Gerry đột nhiên chân thành hơn: "Vậy, sau đó thì sao?"

"Sau đó cậu ấy đến FBI."

Regulus đột nhiên dừng lại, giống như một hồi ức lâu dài về một cái gì đó, một lúc lâu sau đó hắn mỉm cười, nói: "Được rồi! Mọi người đang chờ chúng ta! Chúng ta hãy vào ngay bây giờ thôi.”

Trong nháy mắt đó nụ cười của hắn phảng phất có chút cổ quái, tựa hồ nhớ lại một số chuyện khiến hắn đắc ý.

Nhưng mà ngoại trừ Mitchell ra, những đặc cảnh đã chiến đấu lâu năm ở tuyến đầu, không có kinh nghiệm đấu tranh chính trị, lại cái gì cũng không nhìn ra.

Được một nhóm vệ sĩ túm tụm lại, Regulus và SWAT bước vào cổng tráng lệ của phòng triển lãm. Các phóng viên truyền hình cũng lần lượt nối đuôi nhau đi vào, ánh đèn huỳnh quang chói mắt cùng tiếng người ồn ào rất nhanh dần dần biến mất.

Một chiếc Jaguar màu đen đến từ góc phố, vô thanh vô tức dừng lại lặng lẽ trước phòng triển lãm.

Đặng Khải Văn bước ra khỏi xe.

Cậu mặc âu phục màu xám bạc phi thường vừa vặn, cắt may tinh tế làm nổi bật bờ vai rộng lớn của cậu, eo hẹp, cùng với hai chân thon dài hữu lực. Một cặp kính râm RAY-BAN với chức năng quét radar che đi hơn phân nửa khuôn mặt không biểu cảm của cậu, chỉ để lộ một đôi môi mỏng mím chặt, cùng với những đường nét hoàn hảo.

Cậu nhìn vào bóng lưng của Regulus đằng sau cánh cửa kính cao ngất cho đến khi hắn dần dần biến mất.

Một lúc lâu sau, cậu mạnh mẽ đóng cửa xe, sải bước đi vào phòng triển lãm.

Trước khi tới, cậu bảo Gerry hỏi qua địa điểm của lễ khen thưởng, đó là đại sảnh số 1 hoa mỹ, trang trọng nhất trong nhà triển lãm —— vì một lần biểu dương mà bố trí đại sảnh như vậy, không thể nghi ngờ là công lao của Regulus Cerci.

Regulus sẽ không ở lại lâu, hắn có một bài phát biểu từ thiện phải có mặt vào buổi chiều. Nhiều nhất là hai mươi phút, sau khi trao huy chương, hắn nhất định phải rời khỏi nơi này.

Muộn hai mươi phút hẳn không tính là gì, Đặng Khải Văn nghĩ thầm.

Cậu bước vào nhà vệ sinh rồi nhẹ nhàng đóng cửa gỗ nặng lại. Toilet này cách đại sảnh số 1 không xa, trong tiếng nước ào ào còn có thể nghe thấy tiếng phát biểu mơ hồ bên phía đại sảnh.

Đặng Khải Văn tháo kính râm ra, rửa mặt bằng nước lạnh. Nhiệt độ cao bốn mươi độ bên ngoài dần dần rút đi dưới làn nước lạnh, một lúc lâu sau cậu nhắm mắt ngẩng đầu, đưa tay kéo giấy lau mặt bên cạnh bàn.

Đúng lúc này, đột nhiên một bàn tay từ phía sau duỗi tới, chuẩn xác bắt lấy cổ tay cậu. Cùng lúc đó khí tức của một người bao trùm lên, cầm những thứ giống như khăn tay tơ tằm gì đó, nhẹ nhàng mà vững vàng lau đi giọt nước trên mặt cậu.

Đặng Khải Văn nhắm mắt lại, hơi nghiêng đầu: "... Regulus? ”

Người nọ im ắng cười rộ lên, cuối cùng đã lau xong nước trên mắt Đặng Khải Văn bằng khăn tay: "Tôi một mực chờ em trong hội trường."

Đặng Khải Văn mở mắt ra, không mang theo cảm xúc gì nhìn người đàn ông này.

Regulus Cerci, khuôn mặt không giống như một người Mỹ điển hình, ngược lại có một hương vị Hy Lạp. Lông mày của hắn rất cao, mũi phi thường cứng rắn, đường cong cơ bắp và hai gò má phảng phất như đao gọt ra, nhìn qua phi thường thâm thúy mà vô tình.

Trong phút chốc, Đặng Khải Văn xẹt qua khuôn mặt của một người khác trong tâm trí của mình Mitchell Landers, như thể luôn luôn là ánh nắng mặt trời, làn da là màu lúa mì khỏe mạnh, cười vô tư, như thể không có gì trên thế giới có thể làm cho hắn ta tức giận.

"Tôi muốn tránh các phóng viên." Đặng Khải Văn lạnh lùng giải thích lý do tại sao cậu đến muộn.

"Tôi nghĩ rằng em đang cố tình tránh tôi," Regulus cười.

“......”

"Nói đi cũng phải nói lại, hôm đó tôi thấy em trên TV, còn có cô bé tóc vàng tỏ tình với em. Nói thật cô gái kia rất xinh đẹp, sau đó em có đáp ứng với cô ta không?”

Đặng Khải Văn lắc đầu.

"Tôi cũng cho rằng như vậy." Regulus mỉm cười nói, "Bởi vì cô ấy không phù hợp với em!"

Đặng Khải Văn nhắm mắt lại một chút, "... Khi nào bài phát biểu từ thiện của anh bắt đầu? Nếu không đi nhanh cũng không kịp đâu.”

"—— A, hình như là vậy thật."

"Vậy thì gặp lại." Đặng Khải Văn lập tức xoay người sải bước về phía cửa toilet.

Đúng lúc này Regulus gọi cậu lại, trong giọng nói tràn ngập nghiền ngẫm: "Này! Kevin! ”

“......”

"Tôi nghe nói Epro đã gửi cho em một bó hoa hồng?"

Đặng Khải Văn trầm mặc một lát, đưa lưng về phía Regulus, chậm rãi gật đầu: "Đúng vậy, ba tháng trước.”

"Tôi nhận được tin tức mới nhất từ FBI ở New York, Epro vẫn đang ở ẩn, nhưng anh ấy vẫn nắm quyền. Em có thể gọi cho tôi nếu gặp rắc rối. Bất kỳ rắc rối nào." Regulus tăng thêm giọng điệu, "--- Giống như khi em mười tám tuổi.”

"Cảm ơn." Đặng Khải Văn nói ngắn gọn, kéo tay nắm cửa gỗ trong nhà vệ sinh.

Lúc cậu vừa định mở cửa, đột nhiên phía sau lưng hiện lên một làn gió, thẳng tắp bổ về phía gáy cậu. Đặng Khải Văn nhanh chóng tránh đi một bước, đưa tay tiếp được nắm đấm của Regulus, lực trùng kích cực lớn kia làm cho lòng bàn tay cậu tê liệt một chút.

"Anh làm gì!"

"Rầm" một tiếng, Regulus đặt Đặng Khải Văn lên cánh cửa thật dày, hơi thở của hai người trong nháy mắt đan xen với nhau, khoảng cách giữa bọn họ thậm chí một tờ giấy cũng không chen vào được. Hai người trừng mắt nhìn nhau, trong con ngươi đen thuần cùng xám lam rõ ràng phản chiếu hình ảnh của đối phương.

"Em vội vã rời đi như vậy, sẽ làm cho tôi cảm thấy hình như em đang cố ý tránh mặt tôi." Regulus chậm rãi nói, "Em thật sự không nên như vậy, dù sao trên thế giới này tôi cũng là người hiểu rõ nhất chi tiết của em."

“...... Tôi không có." Đặng Khải Văn nhìn thẳng vào mắt hắn và nói.

"Nói như vậy là tôi hiểu lầm?"

"Anh hiểu lầm rồi."

Regulus cười rộ lên, vuốt ve môi Đặng Khải Văn, động tác thập phần ôn nhu, thậm chí còn được xưng là hào hoa phong nhã: "Như vậy... Tôi hôn em được không? ”

Đặng Khải Văn nghiêng đầu một chút, hơi tránh được sự vuốt ve như tình nhân của Regulus, "Tốt nhất không nên.”

Regulus cơ hồ im lặng cười, cúi đầu hôn lên khóe miệng Đặng Khải Văn. Nụ hôn này vô cùng ngắn ngủi, tựa hồ không có ý gì quá mức hấp dẫn, nhưng khí tức hùng hậu của người đàn ông mang theo mùi thuốc lá lại hoàn toàn quấn lấy hô hấp của Đặng Khải Văn.

"Trước khi em phất tay áo rời đi, tôi có một chút tin tức muốn nói cho em biết." Regulus thân mật ghé bên tai Đặng Khải Văn, giọng nói mang theo nụ cười: "Nghe nói sát thủ nổi tiếng của băng đảng địa phương Los Angeles Nanh Sói gần đây nhận nhiệm vụ ám sát một vị lãnh đạo trẻ tuổi trong sở cảnh sát Los Angeles, mục tiêu không xác định. Những người trẻ tuổi trong giới cảnh sát Los Angeles chỉ đếm trên đầu ngón tay, trong thời gian này em vẫn nên cẩn thận ra vào - Take care."

Đặng Khải Văn đẩy Regulus ra, biểu tình lạnh lùng vuốt cổ áo: "Rất cảm ơn, tôi biết rồi."

Regulus nhìn cậu cười.

Đặng Khải Văn mạnh mẽ mở cửa, sải bước lao ra khỏi toilet. Vừa vặn Mitchell bưng cà phê từ hành lang đi qua, tiếng mở cửa lớn làm cho hắn giật nảy mình, cà phê nóng hổi đột nhiên hơi đổ ra: "Ôi chao! ——Kevin! Sao cậu lại ở đây?”

"Con mẹ nó tại sao cậu lại ở đây?"

Mitchell tội nghiệp bị hung hăng làm cho sợ hãi: "Kevin, cậu, cậu mắng tôi à? Tôi chỉ tình cờ ra ngoài mua một ly..."

"Sau khi trở về đi tư vấn tâm lý ít nhất mười lăm tiếng!" Đặng Khải Văn không đợi hắn nói xong liền lớn tiếng ngắt lời hắn: "Đây là mệnh lệnh! ”

Mitchell nhanh chóng che trái tim mong manh: "Tại sao? Tôi không có bệnh tâm lý gì cả, tôi..."

"—— Nghiện, Dòm, Trộm." Đặng Khải Văn từ trong kẽ răng phun từng từ ra, cũng không quay đầu lại sải bước đi xa.

-----------

31/8/2021

#NTT