Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới

Chương 23: Dùng Xe Thể Thao Lái Didi, Người Nào Thấy Cũng Đều Ngớ Ngẩn

Rùm rùm rùm…

Tiếng nổ vang rền lại cất lên. Chu Hải Đào đứng ở giữa, lớn tiếng đếm:

"Ba!"

"Hai!"

"Một!"

"Bắt đầu!"

Hiệu lệnh vừa ra, hai chiếc siêu xe như mãnh thú gào thét nhảy chồm lên.

Vừa chạy được mấy chục mét, Lâm Dật đã dẫn trước Tần Hán cả một thân xe.

"Sao có thể có chuyện đó!"

Chủ xe 911 kinh hãi thốt lên:

"Chiếc xe này của Tần thiếu mạnh nhất chính là ở gia tốc ban đầu, sao có thể thua được?"

Cục diện như thế khiến mấy người bạn của Tần Hán đều nhìn mà há hốc mồm.

Không ai ngờ được vừa bắt đầu đã là cục diện như thế.

"Đừng hoảng hốt vội. Kỹ thuật bẻ cua của lão Tần có thể xếp hạng đầu. Đoạn sau đều là các khúc cua liên tục, ở đó mới là chỗ cậu ta bày ra kỹ thuật chân chính!" Chủ xe Aston Martin lên tiếng trấn an mọi người.

Mấy phút sau, chặng đua đã quá nửa, mấy người bạn của Tần hán đều chăm chú theo dõi. Phía sau là mấy khúc cua liên tục.

Thời điểm thử thách kỹ thuật tới rồi.

"Con mẹ nó, tình huống sao thế này? Tần thiếu cũng đã giảm tốc độ, chuẩn bị vào cua, vậy mà chiếc xe Zonda kia làm sao lại không chút phản ứng nào? Lẽ nào hắn muốn dùng tốc độ này xông tới?" Chủ xe 911 hoảng hốt nói.

"Chém gió à! Cho dù là tay đua xe chuyên nghiệp tới đây cũng không dám dùng tốc độ như thế vào cua, chỉ hơi bất cẩn một chút thôi cũng xe hỏng người vong đấy."

"Tên nhóc kia tuyệt đối điên rồi!"

Vài giây sau, mấy người bạn của Tần Hán lại trợn mắt.

Họ hoàn toàn không thể tin nổi cảnh tượng trước mắt.

"Thậm chí vượt liền hai khúc cua? Nếu tôi đoán không sai, tốc độ lúc vào cua của hắn đã trên 130 km/h."

"Tên kia tuyệt đối là kẻ điên!"

"Tính năng xe của hắn cũng không bằng Aventador của lão Tần, vậy mà vẫn có thể vào cua bằng tốc độ như thế, đẹp như vẽ!"

Liên tục mấy khúc cua qua đi, Lâm Dật dừng xe trước mặt mọi người.

Ít nhất phải dẫn trước Tần Hán mười giây có thừa.

Khi Tần Hán xuống xe, ánh mắt nhìn Lâm Dật đã trở thành tán thưởng.

"Thua tâm phục khẩu phục." Tần Hán nói.

"Nhưng tôi muốn biết, cậu làm sao có thể xuất phát còn nhanh hơn cả tôi?"

"Bởi vì phương thức xuất phát của anh không đúng, tất nhiên không bằng tôi."

"Không bằng cậu?"

"Trước khi xuất phát lập tức dẫm ly hợp, gài số, sau đó đạp ga tăng vòng tua lên 4000, khống chế tốc độ nhấc chân ly hợp, phối hợp với chân ga, lại dùng động cơ dầu tăng tốc, ép hết toàn bộ công suất động cơ ra rồi lại đổi số. Như vậy mới là phương phức xuất phát tốt nhất.”

Mấy người Tần Hán nghe mà sững sờ.

Họ chơi xe bao năm, lần đầu tiên nghe thấy phương thức xuất phát như vậy.

Hoàn toàn không hợp lẽ thường!

"Vậy tốc độ vào cua siêu cao kia là sao, cậu làm thế nào được?"

Lâm Dật nhún vai một cái, nhẹ nhàng nói:

"Quen tay hay việc, thứ này thuộc về vấn đề kỹ thuật."

"Nếu không phải lần đầu tiên đua trên con đường này, có lẽ tôi còn có thể lái nhanh hơn."

"Trâu bò!" Tần Hán giơ ngón tay cái lên nói: "Ngày hôm nay tôi đã nhìn thấy cao thủ."

Nói xong, Tần Hán lấy điện thoại ra:

"Người anh em, thêm số Wechat chứ? Sau này thường xuyên liên hệ."

"Được thôi."

Lâm Dật lấy điện thoại di động ra, thêm số Wechat của Tần Hán.

"Buổi tối anh tìm một chỗ, chúng ta đi chơi một chút, uống mấy chén, coi như kết bạn."

Lâm Dật chưa trả lời, điện thoại của hắn đã vang lên, là Kỷ Khuynh Nhan gọi tới.

"Đến công ty đón tôi đi. Tôi muốn gọi xe, cậu đến thì thông báo cho tôi một tiếng."

"Không thành vấn đề."

Kỷ Khuynh Nhan cũng biết Lâm Dật đang trải nghiệm cuộc sống, không thể kêu hắn chở mình miễn phí. Cô chuẩn bị gọi hắn tới, sau đó đặt đơn hàng.

"Hôm nay sợ là không được, tôi phải đi kiếm sống rồi." Tắt cuộc gọi, Lâm Dật nói: "Hôm khác lại hẹn đi."

"Kiếm sống?"

"Có người gọi xe, tôi đi làm việc.”

"À hả? Gọi xe? Làm việc á?"

"Ừ, tôi là lái xe Didi, có người muốn đặt đơn hàng, tôi cũng không thể từ chối được."

Đám Tần Hán mặt đen xì:

"Đừng nói với anh là cậu muốn dùng Pagani đi lái Didi nhé?"

"Làm sao? Có cái gì không thể sao?"

"Tiên sư nó!" Tần Hán chửi thề: "Cậu lại đùa anh à. Cậu lái Didi một chuyến được bao nhiêu, ngay cả tiền xăng dầu cũng không kiếm lại nổi."

"Vẫn lời được một chút, nếu không làm sao nuôi sống bản thân được."

Tần Hán: …

Một hơi mua lại cả trường đua xe này lại còn nói sống dựa vào chạy Didi, anh mày tin mới là có quỷ!

"Tôi đi trước, mọi người tiếp tục chơi đi."

Lâm Dật phất tay, lên xe, lái về phía tập đoàn Triều Dương.

Chu Hải Đào không biết hình dung tâm trạng lúc này của mình như thế nào.

Vốn tưởng rằng thiếu gia nhà giàu như Tần Hán sẽ rất chịu chơi.

Thật không ngờ ông chủ mình càng biết chơi hơn.

Dùng xe thể thao chạy Didi, người nào thấy người nấy phát ngu.

Gần ba mươi phút sau, Lâm Dật đã lái xe đến bãi đậu xe tập đoàn Triều Dương, gửi tin Wechat cho Kỷ Khuynh Nhan.

Sau đó hắn ngồi trong xe chờ cô ấy đi ra.

Lâm Dật nhìn bốn phía, thấy được chiếc FAW nát của mình trước kia vẫn đang lẻ loi đậu một chỗ.

Xem ra phải dành thời gian lái nó về Cửu Châu Các đi, đây là chiếc xe đầu tiên trong cuộc đời của mình. Tuy bây giờ nó đã lui về vị trí hạng hai, nhưng cũng nên xử lý thích đáng.

Không bao lâu sau, Kỷ Khuynh Nhan xách túi đi từ thang máy ra.

"Anh rất nhanh, tôi còn tưởng phải một lúc nữa anh mới tới."

"Đừng nói tốc độ nhanh, quá xui xẻo."

Kỷ Khuynh Nhan sửng sốt một chút, sau đó cười:

"Tôi lại không có ý khác, anh cả nghĩ quá rồi."

"Tôi đặt xe đây, anh nhanh xem điện thoại đi, tránh để người khác cướp đơn."

"Yên tâm, tôi đang nhìn chằm chằm đây."

Giật đơn thành công, Lâm Dật chở Kỷ Khuynh Nhan về biệt thự Vân Thủy.

"Đúng rồi, tối nay tôi có một buổi tiệc họp mặt bạn học. Đến lúc đó, anh tới đón tôi."

"Khách khí như thế làm gì, tôi chính là người làm việc chân tay, có khách tới cửa, nào có đạo lý không làm."

"Có quỷ mới tin anh làm việc chân tay." Kỷ Khuynh Nhan trợn mắt với Lâm Dật. "Ít nhất tôi còn chưa được lái Pagani."

Lâm Dật cười:

"Không phải cô muốn tham gia buổi tiệc bạn học sao, về nhà làm gì? Phiền phức biết bao nhiêu."

"Quần áo mặc cả ngày, phải về đổi lại, thuận tiện sửa soạn một chút."

"Vừa vặn, còn tám lần động tác Squats chưa làm xong đó." Lâm Dật nói.

"Xì, đám đàn ông thối các anh, trong đầu toàn nghĩ những thứ này."

"Vốn tôi muốn quên đi, là do cô nói nói lời phải giữ lời nên tôi mới nhắc nhở cô một chút. Vậy cũng có thể oán trách tôi sao?"

"Đương nhiên, thậm chí ngay cả loại động tác này cũng có thể nghĩ ra được, đều là đồ móng heo."

Lâm Dật không nói gì, Kỷ Khuynh Nhan đúng thật là ngây thơ.

Chỉ một cái động tác squat đã nói người ta không đơn thuần?

Lâm Dật nhanh chóng lái xe tới biệt thự Vân Thủy.

Hai người đi vào nhà. Kỷ Khuynh Nhan thả túi xách xuống, sau đó nói:

"Trong tủ lạnh có đồ uống và cà phê, anh muốn uống tự mình pha đi."

"Vậy tôi không khách khí với cô."

Kỷ Khuynh Nhan lên tầng. Lâm Dật tới tủ lạnh, cầm một bình cà phê lạnh, bất ngờ phát hiện trong tủ lạnh có mười mấy đôi tất chân.

Chớp mắt một cái, hắn đã cảm thấy cà phê lạnh trên tay không còn ngon nữa.

------

Dịch: MBMH Translate