Cô gái nhỏ gật đầu rồi lại lắc đầu.
Đây là câu trả lời cho cả hai câu hỏi.
Kiều Tri Niệm vừa nghe Tần Thịnh nói đến xác chết, hình như là nhắc tới người nào đó, đúng là cô rất sợ.
Người đàn ông ôm eo cô rồi hôn tới, giọng điệu bá đạo.
“Em là của anh!”
Kiều Tri Niệm thở dài, thấy được sự sợ hãi và bất an trong ánh mắt của anh. Cô không hiểu tại sao một người đàn ông như anh lại thường xuyên lộ ra vẻ mặt không nên có ở trước mặt cô như vậy, cảm xúc cũng thất thường.
Không giống như lời người khác nói, cô luôn cảm thấy anh ngây thơ và đáng thương.
Trong khi Kiều Tri Niệm đang ngẩn người, Tần Dập đã dùng một tay cởi thắt lưng của mình và quần áo của cô ra.
“Anh làm gì vậy?”
Đây là thư phòng, Kiều Tri Niệm bị động tác của anh làm cho kinh ngạc, trừng mắt khẽ hét lên, nắm chặt váy mình không cho động vào.
“Để anh làm đi, anh muốn làm.”
Khuôn mặt tuấn tú của Tần Dập căng thẳng, cơ bắp săn chắc siết chặt lấy cô, con ngươi đen láy tràn đầy du͙© vọиɠ, giọng nói khàn khàn gợi cảm không thể từ chối.
Anh để Kiều Tri Niệm đứng lên, cởϊ qυầи lót của cô rồi vứt sang một bên, tiếp đó kéo khóa quần xuống, để gậy thịt to lớn bật ra thẳng tắp chỉa lên trời.
Cây gậy màu tím được gân xanh bao bọc xung quanh, vừa phô trương vừa hung mãnh, cường tráng giống như dáng người của anh vậy.
Kiều Tri Niệm nhìn nó, nhớ lại cảm giác hôm qua bị nó đâm chọt trong cơ thể, dưới thân bắt đầu ướŧ áŧ.
Tần Dập vén váy của cô lên, nắn bóp hai bầu ngực sữa, ngậm lấy nụ anh đào hồng hồng, đầu lưỡi xoay tròn bên trên, mùi thơm cơ thể của thiếu nữ không ngừng xộc vào mũi.
Vật lớn dưới người ma sát với kẽ thịt, dần dần chất lỏng của Kiều Tri Niệm chảy ra thấm ướt qυყ đầυ. Anh cong môi cười, đỡ lấy bả vai cô rồi từ từ ấn xuống để tiểu huyệt chặt chẽ bao lấy gậy thịt.
“A…”
Kiều Tri Niệm bật ra tiếng rêи ɾỉ, theo tư thế ngồi xuống, toàn bộ dươиɠ ѵậŧ vùi sâu vào trong cơ thể của cô. Người đàn ông cũng gầm lên, đỡ lấy cô nhẹ nhàng lên xuống.
Huyệt thịt chật hẹp khẽ động, vật khổng lồ không ngừng ra vào.
Kiều Tri Niệm không chịu nổi sức lực như vậy, chẳng lâu sau đã xụi lơ trên người Tần Dập, mặc cho anh kéo thế nào cũng không ngồi dậy nổi.
Người đàn ông dứt khoát rút cây gậy ra, đỡ lấy cơ thể không còn chút sức lực nào của cô đặt lên bàn làm việc rộng rãi. Tần Dập chụp lấy mắt cá chân của Kiều Tri Niệm, tách hai chân rồi bắt đầu động tác ra ra vào vào.
Cảm giác lạnh như băng sau lưng khiến cô hơi cong người, vừa vặn đưa nhũ hoa vào trong tay Tần Dập.
Mắt thấy tiểu huyệt chặt chẽ ăn hết toàn bộ đồ vật to lớn của mình, loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác này khiến máu trong người của anh sôi sục hơn cả cảm giác được bao bọc, du͙© vọиɠ mãnh liệt chạy một đường từ sống lưng lêи đỉиɦ đầu, sảng khoái không nhịn được.
Tần Dập say mê cái cảm giác này, mỗi lần đi vào trong cơ thể của cô, mỗi lần làm cô, anh mới có cảm giác yên tâm.
“A, ưm…” Người phụ nữ bị chạm vào điểm nhạy cảm, cơ thể bắt đầu di chuyển theo sự va chạm của anh.
“Em chặt quá, sắp hút chết anh rồi.” Tần Dập tấn công vào điểm đó, lực không mạnh nhưng lại tốn sức.