Quần áo của cô gái nhỏ đã bị cởi một nửa, lộ ra bầu vυ' đẹp đẽ khiến người ta mê mẩn, điểm màu hồng mềm mại như ẩn như hiện trong hơi thở kiều diễm. Miệng Kiều Tri Niệm thở gấp từng đợt, hai mắt mê ly mất hồn, gò má đỏ ửng, xương quai xanh căng ra nên rõ hơn lúc bình thường, nằm xụi lơ trong một góc giường.
Tần Dập vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy cảnh tượng da^ʍ mỹ mê người này.
“Ư…”
“A Dập, A Dập… Chậm một chút.”
Gọi tên chính là mồi dẫn lửa, người đàn ông dừng lại một giây rồi đầu lưỡi lại điên cuồng khuấy đảo. Kiều Tri Niệm không chịu nổi sự tấn công dữ dội của anh, không lâu sau cao trào ra như trút nước.
Tần Dập uống một ngụm lớn rồi đứng lên lau miệng: “Cục cưng ngọt quá.”
Kiều Tri Niệm đang lơ lửng trên mây chưa đáp xuống nên không nghe anh nói gì. Đến lúc ánh mắt tập trung lại thì thấy Tần Dập đã trần như nhộng, giữa hai chân là côn ŧᏂịŧ màu tím đỏ đang diễu võ dương oai nhìn mình. Còn quần áo trên người Kiều Tri Niệm không biết đã bị cởi ra từ lúc nào, hai người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đối diện nhau.
Mặc dù mỗi tối đều ôm nhau ngủ, nhưng cô vẫn xấu hổ khi nhìn thấy cái đó của anh, đặc biệt là vào buổi sáng, nó sẽ biến chăn thành một túp lều. Bây giờ cự vật dưới háng còn to hơn cả buổi sáng thức dậy, qυყ đầυ rỉ ra chất lỏng trong suốt.
Trong khoảng thời gian này Tần Dập đều chịu khó đi tắm nước lạnh, không hề chạm vào cô. Lần trước giải quyết bằng miệng xong, anh cũng không nỡ để cô giúp mình làm giúp chuyện này.
Nghĩ đến đây cơ thể Kiều Tri Niệm thuận theo, cọ xát bắp đùi lên qυყ đầυ, chất lỏng nhớp nháp dính vào kéo ra một sợi tơ lóng lánh vô cùng da^ʍ mĩ.
Động tác chủ động của cô khiến cho máu trong người đàn ông phun trào, sức lực toàn thân đều muốn dùng cho vật bên dưới để tấn công cô.
Cự vật cọ sát ở miệng huyệt làm dịch thể chảy ra càng nhiều hơn, anh đỡ lấy eo của cô rồi từng chút từng chút chen vào. Vì có bôi trơn nên lúc tiến vào cũng không khó, chẳng qua là đường đi quá mức chật hẹp nên quá trình nuốt vào có hơi khó khăn. Cuối cùng Tần Dập cảm nhận được qυყ đầυ đã chạm đến điểm cuối, thân gậy còn một đoạn ở bên ngoài nhưng anh không dám đi vào nữa, cứ như vậy từ từ đưa đẩy.
Huyệt thịt chặt chẽ bao lấy cây gậy khổng lồ, người đàn ông cấm dục hai tháng thoải mái đến cực hạn, biết là cô sẽ chặt nhưng không ngờ lại chặt đến như vậy.
Tần Dập thẳng lưng đâm chọt bên trong cô, dâʍ ɖị©ɧ ở nơi giao hợp không ngừng bị động tác khuấy thành bọt trắng, dính vào lôиɠ ʍυ của cả hai.
“Em cũng muốn đúng không?”
Kiều Tri Niệm bị kɧoáı ©ảʍ lần lượt đưa lên cao rồi lại rơi xuống. Người đàn ông va chạm trong cơ thể làm hai bầu ngực trắng như tuyết của cô lắc lư không ngừng. Nơi vốn chứa một ngón tay cũng khó, lúc này đây lại đang nuốt chửng một con quái vật khổng lồ dữ tợn, vách động không tự chủ được mà co rút, kẹp đau người đàn ông.
Tốc độ của Tần Dập trở nên nhanh hơn, ánh mắt ngày càng tối đi. Qua một hồi lâu, cơ thể của người phụ nữ đã cứng lại mà anh vẫn chưa muốn bắn.
“Em mệt quá, A Dập.”
Người phụ nữ mềm mại cầu xin, nhu nhược đáng thương.
Anh nâng đầu Kiều Tri Niệm lên, để cô nhìn rõ đồ vật của anh đang ra vào trong cơ thể cô như thế nào. Kiều Tri Niệm nheo mắt lại, chỉ thấy một cây gậy cường tráng màu tím đen lúc ẩn lúc hiện ở cửa huyệt qua lớp sương mù, cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ càng mạnh hơn, cô lập tức phun ra một dòng nước.
“Gọi chồng, nhanh lên.”
Người đàn ông đỏ mắt, tàn nhẫn cắn lên người cô.
Kiều Tri Niệm bị đâm đến mức không nói được một câu hoàn chỉnh “Ch… chồng…”
Tần Dập nghiền nát nơi sâu nhất của cô, đến khi nghe thấy tiếng rêи ɾỉ mới chịu bắn.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ tích góp trong hai tháng qua vô cùng đậm đặc, gần như bắn đầy trong cô gái, đến khi rút gậy thịt vẫn còn cương cứng ra thì không thấy có gì chảy xuống.