Chỉ Muốn Ôm Nữ Chủ Vào Ngực

Chương 13.2: Hợp tác cùng Thời gia

Edit : Trâm

Beta : Ly

_____

Nghe Vạn Thịnh hỏi chuyện, Vạn Sương có chút không rõ ý của hắn.

Nếu nói với Vạn Thịnh kỳ thật Tiểu Y Y chưa có đáp ứng chuyện chính mình theo đuổi nàng, thậm chí cô ấy đối với mình còn không có cảm giác. Không biết Vạn Thịnh có thể hay không đáp ứng thỉnh cầu của mình.

Có lẽ là không?

Chẳng lẽ phải gạt hắn nói Tiểu Y Y cũng thích mình? Đem ta cùng Tiểu Y Y bịa đặt thành bộ dáng không đến được với nhau? Như vậy Vạn Thịnh có đau lòng?

Như vậy, có phải hay không có chút không tốt lắm?

Ai, dù sao Tiểu Y Y sớm muộn gì cũng là của ta. Cho nên hiện tại, lừa Vạn Thịnh một chút hẳn là không sao đâu nhỉ?

"Khụ khụ, kỳ thật, cô ấy cũng thích em." Vạn Sương mặt không đỏ tâm không nhảy đối với Vạn Thịnh nói, "Nhưng bởi vì Thời Hướng Nam dùng cổ phần của dì tới ức hϊếp nàng phải cùng Cảnh Dật Kiệt hẹn hò, sợ em thương tâm, cho nên cô ấy chỉ có thể làm bộ không thích em."

Vạn Thịnh nghe được lời của Vạn Sương trầm mặc một hồi. Cũng ở ngay lúc này, điện thoại Vạn Thịnh vang lên một chút.

Vạn Thịnh nhìn thoáng qua điện thoại, sau đó lại nhìn Vạn Sương.

Ở lúc Vạn Sương cho rằng mình đang bị phá đám, bỗng Vạn Thịnh vẻ mặt cao ngạo nói: "Tiểu Sương lớn lên xinh đẹp như vậy! Ai nhìn mà không thích chứ!"

Không.

Thời Y không có thích.

"Đồ mà em đưa, anh sẽ nghiên cứu một chút." Vạn Thịnh cầm lấy tệp giấy vừa bị mình ném lên bàn, đứng dậy nói: "Anh đi ra ngoài một chuyến, Tiểu Sương nghỉ ngơi sớm nhé."

Chờ đến thời điểm Vạn Thịnh đã đi nhanh đến phía cửa, Vạn Sương mới kịp phản ứng lại, "Vậy có thể hay không cùng Thời gia hợp tác a?"

"Chuyện này, anh sẽ yêu cầu công ty mở cuộc họp." Vạn Thịnh mở cửa, quay đầu nói: "Ngày mai cho em câu trả lời."

"Ân, tốt."

Vạn Thịnh cười với người đối diện một chút. Cửa phòng đóng lại, trên mặt không còn ý cười ôn nhu nữa, thay vào đó là bộ dáng suy nghĩ sâu xa.

Hai chân thon dài ưu nhã bước ra ngoài, hơi thở lạnh lùng che kín toàn thân.

Bãi đậu xe.

Người đàn ông đang ngồi ở vị trí ghế điều khiển trên chiếc xe hơi màu đen nhìn thấy thân ảnh cao lớn đang hướng phía mình đi đến, vội vàng xuống xe. Vòng qua bên kia, đem cửa xe mở ra.

"Vạn tổng." Mạc Thanh cung kính hô.

Vạn Thịnh khom lưng ngồi ở ghế phía sau, thấp giọng "Ân" một cái, xem như đáp lại Mạc Thanh.

"Vạn tổng kêu tôi tới là có chuyện gì sao?" Mạc Thanh ngồi vào ghế điều khiển trở lại, từ kính chiếu hậu nhìn ra nam nhân tâm tình không tốt ở phía sau, thật cẩn thận hỏi.

Vạn Thịnh đem tệp giấy trong tay ném về phía trước, "Nhìn xem."

Bên trong xe an tĩnh vài phút.

"Vạn tổng, này, đây là từ đâu mà có?"

"Tiểu Sương sửa sang lại."

"Tiểu thư như thế nào lại biết những chuyện này?"

"Tìm thấy ở trên mạng."

"Hả, trên mạng?" Mạc Thanh nghe được lời nói của Vạn Thịnh, hắn sửng sốt một chút. Tựa như không có dự tính được đáp án này.

Không để ý đến sự kinh ngạc của Mạc Thanh, thân thể Vạn Thịnh dựa về phía sau. Lạnh giọng phân phó nói: "Về công ty, thông báo cho bọn họ mở phòng họp."

Không sai, mở phòng họp.

Vạn Thịnh kỳ thật đã nhìn chằm chằm vào cái hạng mục nghiên cứu phát minh mới này đã lâu, nhưng lại bởi vì Cảnh Dật Kiệt đã đến trước, nên Vạn Thịnh không muốn bắt lấy cái hạng mục này nữa.

Tuy nhiên hiện tại Cảnh Dật Kiệt cùng Tiểu Sương cùng nhau theo đuổi một nữ nhân, về sau sẽ phát sinh ra loại sự tình gì, hết thảy đều khó nói trước được.

Mạc Thanh nghe như vậy, nhìn thoáng qua ngoài bên ngoài cửa sổ, nói: "Vâng."

......

Vạn Thịnh đã một đêm không về.

Sáng sớm hôm sau, Vạn Sương mang theo bữa sáng dì Vương làm, đi đến trước công ty Vạn Thịnh.

Vào bên trong, Vạn Sương có biết mặt được vài người, sau khi gặp lại Vạn Sương cũng chỉ có hơi mỉm cười, không có nói cái gì khác.

Cô thuần thục đi đến văn phòng lầu hai.

Vì Vạn Thịnh thích yên tĩnh cho nên lần trước khi cô đến, toàn bộ lầu hai vẫn luôn rất im ắng, không ai dám nói chuyện lớn tiếng, hoặc là không dám đi lại quá nhanh.

Nhưng không hiểu sao hôm nay khi Vạn Sương đến đây lại thấy lầu hai không giống như tưởng tượng lúc nãy của cô, toàn bộ đều rất lộn xộn.

Mỗi người đều là một bộ dáng sốt ruột hoảng hốt, tay chân luống cuống. Tuy rằng như thế, nhưng trên mặt mỗi người vẫn mang theo ý cười.

"Vạn tiểu thư."

"Vạn tiểu thư, hảo."

Tuy mọi người có hoảng loạn nhưng họ vẫn hiện sự tồn tại của cô, tất cả đều lễ phép chào hỏi.

"Mọi người hảo."

Vạn Sương gật đầu mỉm cười.

Sau màn chào hỏi ngượng ngùng vừa rồi, Vạn Sương đi tới văn phòng của Vạn Thịnh, vừa hay gặp được Mạc Thanh đang đẩy cửa đi ra.

"Tiểu thư, sao cô lại tới đây?"

"Tôi tới mang bữa sáng cho anh hai." Vạn Sương giơ lên hộp cơm lên, theo sau đôi mắt nhìn xung quanh một chút, hỏi: "Bọn họ là đang làm cái gì vậy?"

Sao mới sáng sớm đã vội như vậy?

Nghe Vạn Sương hỏi chuyện, trên mặt Mạc Thanh lộ ra nụ cười nghề nghiệp, giải thích nói: "Vạn tổng chuẩn bị cùng xí nghiệp của Thời gia hợp tác, bọn họ là đang vội vàng thu thập tài liệu."

"Thật vậy sao? Muốn cùng Thời gia hợp tác?" Vạn Sương nghe được như vậy, kinh ngạc hô lên.