Bộ dáng lúc này của hắn giống hệt như là chăm nuôi cải trắng đến lúc lớn lại bị sâu gặm.
Nhìn đến sắc mặt Vạn Thịnh đột nhiên biến đổi, nội tâm Vạn Sương bỗng có chút nhút nhát, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện ra. Ngược lại khóe miệng còn gợi lên một mạt điềm đạm mỉm cười, vòng qua sô pha đi tới bên cạnh Vạn Thịnh ngồi xuống.
Tay vòng qua cánh tay Vạn Thịnh, làm nũng nói: "Anh hai, em cũng đã hai mươi rồi. Có người yêu cũng rất bình thường mà?"
Trên mặt Vạn Thịnh vẫn không có biểu tình, hắn là đang muốn đem cái con sâu chết tiệt cướp em gái mình đánh cho một trận. Thanh âm như cũ nghiêm khắc hỏi: "Hắn tên là gì?"
"Thời Y." Lúc Vạn Sương nói cái tên này ra, ánh mắt cô hiện lên tia mong chờ.
"Thời Y?"
Cái tên này có chút quen tai.
"Đúng vậy! Chính là bà chủ của em."
Bà chủ? Bà chủ cửa hàng bán hoa?
"Nếu anh không có nhớ lầm, thì cô nàng là cái nữ......" Lời nói ra được một nửa thì đột nhiên bị nghẹn lại ở họng.
Có phải mình đang mơ hay không? Tại sao lại nghe được sự việc hoang đường thế này? Vạn Thịnh lắc lắc đầu, muốn từ trong mơ tỉnh lại.
Thân thể hắn chậm rãi dựa về phía sau, đầu nhẹ nhàng tựa lên trên sô pha. Xương quai hàm rõ nét , mê người, môi mỏng mím chặt lại.
Ở trước mặt Vạn Sương hắn vẫn luôn là một anh trai tốt, trên mặt vĩnh viễn mang theo ý cười của Vạn Thịnh, giờ phút này không giấu được mà lộ ra vẻ ưu sầu.
Em gái hắn vì cái gì mà lại đi thích nữ nhân?
Vạn Thịnh khó hiểu.
Chỉ biết từ nhỏ Vạn Sương luôn đi theo sau mông Cảnh Dật Kiệt, miệng thì luôn bảo phải gả cho hắn.
Mà trước giờ Vạn Thịnh vẫn luôn cho rằng Vạn Sương thích Cảnh Dật Kiệt.
Thẳng đến mấy ngày hôm trước, Vạn Sương hướng chính mình nói, cô không thích Cảnh Dật Kiệt.
Lúc ấy, Vạn Thịnh còn cho rằng Vạn Sương đã trưởng thành, hiểu được cách từ bỏ. Làm Vạn Thịnh vui mừng suốt một thời gian.
Tại sao Vạn Sương không thích Cảnh Dật Kiệt lại làm Vạn Thịnh vui vẻ? Đơn giản bởi vì trong lòng Vạn Thịnh, hắn không nghĩ rằng Vạn Sương thật lòng thích Cảnh Dật Kiệt.
Cùng Cảnh Dật Kiệt làm bằng hữu nhiều năm như vậy, Vạn Thịnh đã sớm biết Cảnh Dật Kiệt là cái dạng người gì.
Bên ngoài là một cái hoa hoa công tử, khắp nơi đều là một bộ dạng đào hoa, nhưng nội tâm bên trong lại phỉ nhổ những cái nữ nhân chỉ là muốn bò lên giường hắn.
Nữ nhân đối với hắn mà nói, bất quá chỉ là đồ vật mà thôi.
Ba ngày đổi một người bạn gái, bốn ngày đổi một cô nàng làm ấm giường ...... Những việc này, Vạn Thịnh đều thấy rõ.
Đương nhiên, trừ bỏ giữ lại nữ nhân có ích lâu hơn một chút. Cảnh Dật Kiệt hắn không có "yêu thích" bất kỳ người nào.
Đem nữ nhân coi như quần áo, không cần nói cũng có thể nghĩ ngay đến Cảnh Dật Kiệt.
Nếu Tiểu Sương vẫn luôn thích Cảnh Dật Kiệt, lấy cái loại người như hắn, Tiểu Sương hẳn sẽ không đáng để hắn liếc mắt. Nếu cùng Cảnh Dật Kiệt ở bên nhau, kia sau này khẳng định sẽ không bền lâu được.
"Ca, anh đang nghĩ cái gì vậy?" Nhìn nam nhân nhắm chặt mắt trước mặt, Vạn Sương nhịn không được lên tiếng hỏi.
Không phải đang cùng nhau nói chuyện về vấn đề mình thích Tiểu Y Y sao? Như thế nào lại đột nhiên nằm xuống?
Thời điểm Vạn Thịnh chưa về đến nhà, Vạn Sương đã thử suy đoán xem biểu cảm của hắn sẽ như thế nào khi mình nói thích nữ nhân.
Cuồng nộ, phẫn hận, hoặc là bảo mình đi tìm Thời Y từ từ nói chuyện, còn có trường hợp hắn mất khống chế. Nhưng cô lại không nghĩ tới tình huống hắn yên tĩnh như vậy .
Ngoài kết quả dự đoán, nội tâm Vạn Sương bắt đầu cảm thấy lo sợ.
Vạn Sương kỳ thật không có chuẩn bị tốt tinh thần "Bất luận có phát sinh cái gì ta đều có thể đủ tiếp thu" .
Nhưng Vạn Sương chỉ còn cách nói chính mình thích Thời Y, mới có thể khuyên Vạn Thịnh trợ giúp mình cùng với Thời gia hợp tác.
Đây là ý tưởng của Vạn Sương ba ngày trước, cô chỉ có duy nhất một biện pháp mà thôi .
Một người là huynh đệ lâu năm , một người là muội muội hắn thương yêu. Liệu Vạn Thịnh sẽ chọn ai đây?
Hai người cùng theo đuổi một người, nói như thế cô cũng tin chắc Vạn Thịnh sẽ giúp em gái hắn a!
Đương nhiên, vẫn còn một cái tiền đề quan trọng, đó là Vạn Thịnh có tiếp thu việc mình thích nữ nhân hay không ?
"Làm sao vậy anh hai, anh sẽ không cảm thấy chuyện em thích nữ nhân là kỳ quái chứ?"
"Em biết anh hai trong lúc nhất thời không thể tiếp thu được." Vạn Sương dừng một chút, còn nói thêm: "Tuy rằng em cũng có nghĩ tới việc sẽ gạt anh hai về giới tính......"
"Vì cái gì lại muốn gạt anh?" Vạn Thịnh mở to mắt, lên tiếng đánh gãy lời Vạn Sương nói.
Ánh mắt Vạn Thịnh giờ phút này mang theo sự lạnh lùng, làm trong lòng Vạn Sương không khỏi căng thẳng, khẩn trương nói: "Em, em sợ anh không tiếp thu được."
"Vậy tại sao bây giờ lại nói với anh?"
"Có người cùng em đoạt, muốn đoạt em dâu anh."
Nghe thế, Vạn Thịnh cũng không còn rối rắm việc người em gái thích rốt cuộc là nam hay là nữ.
Đôi mắt thâm thúy hiện lên một tia tàn nhẫn, Vạn Thịnh trầm giọng hỏi: "Ai dám cùng em gái ta đoạt đồ vật?"
Nghe được lời nói của Vạn Thịnh, Vạn Sương liền mỉm cười, bộ dáng đạt được mục đích nói, "Cảnh Dật Kiệt!"
Sau khi cáo trạng, Vạn Sương lại nói: "Còn có anh hai, Thời Y không phải là đồ vật, nàng ấy là em dâu anh."
Sau khi nói xong, Vạn Sương cảm giác như có cái gì quái quái.
"Cho nên gần đây Cảnh Dật Kiệt đang theo đuổi Thời Y?" Nghĩ đến ở bàn tiệc mấy ngày hôm trước, Cảnh Dật Kiệt có nói hắn đang để ý đến một cô gái, Vạn Thịnh nhíu mày .
"Có lẽ là vậy đi. Ai biết được hắn đã theo đuổi bao nhiêu người?" Đến lúc này, Vạn Sương còn không quên cấp cho Cảnh Dật Kiệt vài cái mũ "tra nam" .
Nghe được giọng nói ghét bỏ của em gái, Vạn Thịnh rốt cuộc cũng phát hiện ra điểm không thích hợp, "Không phải khi còn nhỏ em đã rất thích Cảnh Dật Kiệt sao?"