Sự trở lại bất ngờ của Đường Duy Quân đã khiến hai người có chút sững sờ, Chu Hi Nghiêu nhanh chóng rút côn ŧᏂịŧ ra, thả váy cô xuống, rồi lại cởϊ áσ sơ mi ra để che cơ thể cô lại, toàn bộ quá trình dùng không tới 3 giây.
Ánh mắt ba người giao nhau, trong lòng Thẩm Đông Chí không ngừng hối hận lẽ ra trước đó không nên mở cửa phòng bếp, hơn nữa kia chính là cửa sổ sát đất.
“Cô Lâm, những thứ cô muốn đã chuẩn bị xong.”
Người phản ứng lại đầu tiên chính là Đường Duy Quân, tiếp theo là Thẩm Đông Chí, cô gật đầu, lập tức nhập vai nhân vật Lâm Huyên.
“Chúng ta lên lầu.”
Thừa dịp Đường Duy Quân lên lầu, Chu Hi Nghiêu rời đi, trước khi đi còn nhét một tờ giấy vào trong tay Thẩm Đông Chí.
*
5h chiều Thẩm Đông Chí và Đường Duy Quân cũng đã dọn xong đồ ăn, hai người dọn bánh và rượu lên bàn ăn ở phòng ngoài, ánh hoàng hôn chiếu vào cực kỳ mỹ lệ.
“Anh, mau ước đi.”
Chỉ khi ở trước mặt Đường Duy Quân thì Thẩm Đông Chí mới không hề tỏ ra phòng bị, Đường Duy Quân cũng chẳng tin vào cái thứ gọi là ước nguyện như vẫn làm bộ nhắm mắt trước mặt cô.
Thành thật mà nói ban nãy Thẩm Đông Chí có chút sợ Đường Duy Quân sẽ trực tiếp lao vào đánh Chu Hi Nghiêu, những người theo đuổi cô trước đây từ đầu tường đến cuối phố gần như đều bị Đường Duy Quân “chăm sóc”.
Nghĩ vậy Thẩm Đông Chí đặc biệt cảm ơn thể chế của Trung Quốc, không giống các quốc gia tư bản như Mỹ, Ý, Pháp, Nhật Bản, Hàn Quốc, tầng lớp giàu có và quyền lực ở Trung Quốc đều ở ẩn phía sau, mọi người đều muốn những thứ tốt nhất cho đời sống tư bản của mình, cho nên không có ai dám lên báo chí tiết lộ sinh hoạt cá nhân của mình.
Chính vì vậy sẽ không có ai chú ý đến đời tư và bạn gái mới của một vị chủ tịch trẻ của công ty nào đó, nhất là vị chủ tịch này mới chỉ 26-27 tuổi.
—— Hàn Thành mới 28 tuổi có được Thành Dương đã rất hiếm có rồi, hơn nữa còn là do có được quý nhân nâng đỡ, cho dù là phú nhị đại như Triệu Đình Kiệt hay Thịnh Hoài Tuyên cũng phải 30 tuổi mới bắt đầu thật sự nắm giữ được quyền lực của tập đoàn.
Nói cách khác hiện giờ cho dù Thẩm Đông Chí chỉ lởn vởn bên cạnh tầng lớp quyền quý thì những người cầu hôn trước đây cũng không dám chạm vào một sợi tóc của cô, càng đừng nói đến biết đến tin tức và thân phận của cô.
Vừa ăn vừa nói chuyện, Thẩm Đông Chí đã nói những chuyện gần đây xảy ra với Đường Duy Quân, lúc nghe Thẩm Đông Chí nói muốn lấy danh nghĩa cá nhân để đăng ký một công ty, hơn nữa còn là do Hàn Thành phụ trách chỉ định pháp nhân thì Đường Duy Quân nhíu mày.
Công ty gỗ của nhà họ Đường tuy nhỏ nhưng cũng được đăng ký chính thống, Đường Đại Sơn chính là pháp nhân, mặc dù Đường Duy Quân không hiểu tài chính nhưng cũng có chút hiểu biết về ý nghĩa và quyền lợi của pháp nhân.
Trước giờ anh chưa từng tin Hàn Thành.
“Để anh làm pháp nhân cho em.”
Thẩm Đông Chí buông đũa nghĩ một hồi, cũng đúng, dù sao các loại giấy tờ của công ty đều cần pháp nhân ký tên, tự mình tìm người nhà thì sẽ tiện hơn một chút.
“Được.”
Thấy Thẩm Đông Chí đồng ý rồi trong lòng Đường Duy Quân thả lỏng hơn chút, anh nhìn Thẩm Đông Chí, đoán xem nguyên nhân tại sao cô lại thuận lợi như cá gặp nước trong tầng lớp giai cấp này.
Có lẽ bởi vì cô là cháu gái của ông cụ Thẩm?
Một thời gian ngắn trước khi Đường Đại Sơn qua đời, ngày nào Thẩm Đông Chí cũng bận rộn với vụ án lừa đảo, Đường Duy Quân đã ở cạnh Đường Đại Sơn, Đường Đại Sơn nắm tay anh giảng giải cho anh biết Thẩm Bách Khiêm đã lăn lộn ở trên thương trường như thế nào, gây dựng nhà họ Thẩm ra sao.
Ông nói, Thẩm Bách Khiêm chính là là Bá Nhạc của ông , không có Thẩm Bách Khiêm thì không có Đường Đại Sơn ông hôm nay.
Vậy thì Hàn Thành sẽ là Bá Nhạc của Thẩm Đông Chí sao?
Đường Duy Quân cảm thấy không phải.
*
Sau khi ăn tối và tắm rửa xong Thẩm Đông Chí dẫn theo Đường Duy Quân đi tới phòng ngủ của mình, Đường Duy Quân không biết cô muốn làm gì, thấy cô mở két sắt ở ngăn bên trái của tủ quần áo , lấy ra một chồng văn kiện cùng với hai cái vali xách tay.
Cô ngồi khoanh chân ở trên giường, tóc tai vẫn còn ướt, nhưng cô mặc kệ, chỉ đưa đồ trong tay cho Đường Duy Quân, Đường Duy Quân vừa nhận thì thấy là mấy thứ như sổ tiết kiệm linh tinh, hơn nữa tất cả đều đứng tên của anh, lại mở hai vali xách tay ra, bên trong một va ly chính là đồng Euro được sắp xếp ngay ngắn, nếu như đổi thành nhân dân tệ ước chừng cũng đến bảy tám trăm vạn, còn va ly còn lại toàn là châu báu trang sức, giá trị có lẽ cũng không khác với vali kia.
Thẩm Đông Chí không có thân phận, nhà ở xe cộ đều là của Hàn Thành, thứ mà cô thật sự có được chính là những thứ hiện giờ cho Đường Duy Quân, nói cách khác toàn bộ gia sản của cô đều giao cho Đường Duy Quân.
“Anh, anh giữ giúp em đi, lỡ có xảy ra chuyện gì thì anh cứ mang theo mấy thứ này đi càng xa càng tốt.”
Đường Duy Quân không từ chối.
“Lấy cho em cốc nước , khát muốn chết.”
Đường Duy Quân cầm cốc nước ở trên tủ đầu giường đưa cho cô, nhưng mà Thẩm Đông Chí uống được hai ngụm nước đã vội vàng đặt ly nước lại.
“Bỏng chết em! Á……”
Vừa rồi lúc Thẩm Đông Chí đi tắm thì nước vẫn chưa nguội, Đường Duy Quân vốn định mắng cô hai câu nhưng lại bị cảnh đẹp mê người ở trước mặt mê hoặc đến nỗi không nói ra lời.
Mới tắm xong cho nên Thẩm Đông Chí chỉ mặc một chiếc áo hai dây mỏng và quần đùi siêu ngắn, bởi vì bị bỏng bất ngờ cho nên hai đầṳ ѵú nhọn nhọn nhô hẳn lên hiện rõ hình dáng, lại có thêm hai luồng thịt phồng lên no đủ.
Hơn nữa thứ hấp dẫn người khơi gợi du͙© vọиɠ của người khác chính là chiếc lưỡi nhỏ nhắn đang lè ra liên tục.
Ánh mắt của anh dừng ở trên đầu lưỡi nhỏ hồng hào của cô, hơi thở bỗng trở nên dồn dập, cô nhỏ như vậy, đầu lưỡi cũng ẩm ướt mềm mại, nếu như nhét côn ŧᏂịŧ vào trong miệng cô nhất định sẽ đầy căng nói không nên lời đúng không?
Đường Duy Quân không dám tưởng tượng tiếp nữa, anh dời tầm mắt xuống nhưng lại không nghĩ tới chỉ khiến hô hấp của mình càng thêm nặng nề.
Ngực của cô bị ướt, vật liệu may mặc mỏng manh dán chặt vào cơ thể, vài sợi tóc ướt dính vào da thịt tuyết trắng, hai bầu ngực run rẩy theo hô hấp phác họa ra hình dáng đỉnh vυ'.
Đường Duy Quân thật sự muốn nắn bóρ ѵú cô một cách tàn nhẫn, hung hăng liếʍ mυ'ŧ nó, nhìn xem có phải bên trong cũng đầy nước không.
“Đường Duy Quân, anh nhìn gì đó! Mau lấy giấy giúp em!”
Đường Duy Quân vội vàng lấy một tờ khăn giấy đưa cho Thẩm Đông Chí, sau khi Thẩm Đông Chí lau xong thì đứng dậy đi vào trong phòng tắm, căn bản không chú ý tới côn ŧᏂịŧ của Đường Duy Quân đã hiện rõ hình dáng dưới lớp vải quần đùi.
Dài, cứng, hơn nữa quần anh đang mặc còn là cái quần đùi rộng thùng thình, không biết nếu như bó sát lại sẽ có hình dạng như thế nào.
Chờ đến lúc Thẩm Đông Chí đi ra khỏi phòng tắm đã không còn thấy Đường Duy Quân nữa, cô sấy khô tóc rồi nằm vật trên giường, lấy ra tờ giấy lúc trước Chu Hi Nghiêu viết cho cô.
Vừa mở ra đã thấy trên đó viết hai dòng.
Chu Hi Nghiêu, 168xxxxxxxx.
Thì ra tên của anh là Chu Hi Nghiêu chứ không phải là Hi Nghiêu, xem ra sau này phải gọi anh là ông chủ Chu hoặc là anh Chu rồi.
Thẩm Đông Chí cũng không để ý đến lời nói dối của anh, ai mà chẳng có bí mật?
Thẩm Đông Chí cầm di động nhắn cho anh một tin nhắn, kèm theo một bức ảnh chụp xương quai xanh.
“Anh Chu, tôi lại bị bỏng rồi.”
Chu Hi Nghiêu nhắn lại rất nhanh.
“Nụ hôn của tôi có thể chữa lành cho em được không?”
Thẩm Đông Chí cười: “Anh có thể thử xem.”
Chu Hi Nghiêu cong môi đang định trả lời thì đồng hồ báo thức đằng kia vang lên.
Nụ cười trên khóe miệng anh nhạt dần, sau đó buông di động ra đi đến trước bàn kéo ngăn kéo , bên trong có rất nhiều các loại thuốc, anh quen nẻo quen cửa lấy ra một đống thuốc viên, cho vào miệng rồi nuốt hết sạch, hành động không có chút do dự nào.
……….