Xấu hổ vì không có bαo ©αo sυ chỉ giằng co trong vòng một giây đồng hồ, Thẩm Đông Chí duỗi tay bám lấy cổ anh hướng lên phía trên đồng thời lật người ngồi ở trên đùi anh, hai người ngay lập tức thay đổi vị trí cho nhau.
Hai tay cô cởϊ áσ sơ mi, sau đó cởϊ qυầи tây cùng qυầи ɭóŧ của Chu Hi Nghiêu, khóe miệng Thẩm Đông Chí mang theo nụ cười quyến rũ.
“Tôi có uống thuốc.”
Nụ cười này khiến cho Chu Hi Nghiêu không nhịn được mà mím môi, về cơ bản ở trong lòng anh Thẩm Đông Chí giống như một đóa hoa hồng trắng tinh xảo thanh cao, mỗi lần đến đây đều yên lặng xa cách, thỉnh thoảng cùng anh nói mấy câu cũng không có có chút cảm xúc thay đổi nào, nhưng hôm nay đóa hoa hồng trắng này lại nhiễm một màu hồng mê người.
Như Thẩm Đông Chí nghĩ, Chu Hi Nghiêu quả thật có chút lo lắng, anh không phải là người quá coi trọng tìиɧ ɖu͙©, đã qua hai tháng anh chưa làm sau lần hoan ái trước.
Bốn mắt nhìn nhau, hô hấp của hai người đều dồn dập, Thẩm Đông Chí vươn ngón tay mềm mại tinh tế trượt xuống cơ bụng của anh, anh lập tức không nhịn được, trực tiếp bóp chặt eo cô hung hăng nhéo một cái, đẩy cây gậy thịt đã cương đến phát đau đâm vào huyệt nhỏ của cô.
“A—!!!”
Thật sự thì không phải chỉ có mình anh, Thẩm Đông Chí cũng nghĩ đến huyệt nhỏ đều thấy tê rần, đột ngột tiến vào làm cho cơ thể cô run lên, cô ngẩng cao đầu, tay nắm chặt lấy khăn trải giường mềm mại, một đường cong hoàn mỹ được tạo ra từ giữa bộ ngực cùng cổ của cô.
Không có màn dạo đầu, cây gậy thịt tiến vào có chút khó khăn, không chỉ làm cho miệng của huyệt nhỏ căng đến phồng lên, mà ngay cả thịt ở bên trong cũng dính chặt lên trên thân cây gậy thịt.
Chặt khít, một chút kẽ hở cũng không có.
Mười giây sau, cây gậy thịt được đẩy hoàn toàn vào bên trong cơ thể Thẩm Đông Chí, hoa tâm bị qυყ đầυ cứng rắn đâm vào, cơ thể Thẩm Đông Chí run lên, cả hai người đồng thời phát ra âm thanh thỏa mãn.
Cô thật sự rất chặt, Chu Hi Nghiêu thở hổn hển nghĩ.
Chu Hi Nghiêu nắm chặt eo Thẩm Đông Chí, bắt đầu chín nông một sâu chọc vào rút ra, chậm rãi làm cho hoa tâm mẫn cảm chảy ra nước, anh là một quý ông, anh cũng không hy vọng lúc làʍ t̠ìиɦ với phụ nữ lại khiến bọn họ cảm thấy đau đớn.
Nhưng anh là quý ông, còn Thẩm Đông Chí thì không , cấm dục đã lâu, tự thủ da^ʍ chỉ khiến cô càng thêm trống rỗng, hiện tại cô càng thêm khát vọng được côn ŧᏂịŧ của người đàn ông chọc vào rút ra mãnh liệt, lấp đầy cảm giác trống rỗng bên trong.
“A…… Nhanh…. Nhanh lên chút……”
Thẩm Đông Chí không chịu nổi sự tra tấn lướt qua như vậy, cô dùng chính bàn tay của mình đưa vào giữa chân xoa nắn tiểu trân châu, mật nước nhanh chóng chảy ra, làm ướt côn ŧᏂịŧ của Chu Hi Nghiêu.
Chu Hi Nghiêu là một quý ông, nhưng cũng là đàn ông, người phụ nữ đã yêu cầu anh, anh cũng không cần phải nhẫn nại nữa.
Chu Hi Nghiêu siết chặt phần eo và phần mông, bắt đầu nhanh chóng thực hiện những cú va chạm, sức eo của anh cực tốt, Thẩm Đông Chí bị đẩy lên hạ xuống đến hoảng, một đôi thỏ ngọc non mềm tròn trịa điên cuồng lắc lư.
“A….. A…. Ư….A …..A a a…..”
Cô ngẩng cổ rêи ɾỉ, cửa huyệt ướŧ áŧ đang không ngừng co thắt, Chu Hi Nghiêu thở dốc, không ngừng dùng eo và mông đưa đẩy côn ŧᏂịŧ ép tiểu huyệt chảy ra mật ngọt.
Bên ngoài trời đang mưa, bên trong người đang chảy nước, tiếng mưa rơi đứt quãng dấu đi âm thanh sắc tình của hai người, ước chừng chọc vào rút ra khoảng trăm lần, cơ thể Thẩm Đông Chí có chút mềm nhũn, nhưng mà đôi tay vẫn không ngừng chống ở trên bụng Chu Hi Nghiêng không ngừng uốn éo mông, ngậm lấy côn ŧᏂịŧ trong người.
Làm sao bây giờ, hình như anh trở thành cây gậy mát xa của cô rồi, Chu Hi Nghiêu có chút bất đắc dĩ.
Cũng may sức phụ nữ dù sao cũng có hạn, một lát sau, động tác củaThẩm Đông Chí chậm lại, Chu Hi Nghiêu nhân cơ hội nâng nửa người trên lên, người Thẩm Đông Chí nhũn ra bám tay lên vai anh, cây gậy thịt cắm vào huyệt nhỏ càng sâu thêm một chút.
Bốn mắt nhìn nhau, nhìn khuôn mặt Thẩm Đông Chí vừa thuần khiết vừa ma mị, yết hầu Chu Hi Nghiên nhúc nhích, đột nhiên anh như bị ma xui quỷ khiến hỏi một câu.
“Can I kiss you?”
Thẩm Đông Chí mím môi : “No.”
“Ok.”
Đoạn đối thoại này cũng không ảnh hưởng đến nhịp độ của hai người, sau khi điều chỉnh tốt hơi thở, Chu Hi Nghiêu tiếp tục thở dốc chuyển động ra vào bên trong, Thẩm Đông Chí cực kỳ thoải mái, cổ họng không ngừng tràn ra tiếng rêи ɾỉ quyến rũ.
Nhưng Thẩm Đông Chí ngay lập tức phát hiện ra có gì đó không đúng, tuy rằng đều là tư thế nữ trên nam dưới nhưng Chu Hi Nghiêu nằm cùng với lúc ngồi có vị trí khác nhau khiến cho góc độ của cây gậy thịt cũng khác nhau, hơn nữa Thẩm Đông Chí cảm thấy vật kia của anh như muốn cắm ngược lên trên.
Hai chân cô bắt đầu run lên, cảm giác tê dại tràn lan khắp cơ thể, đây là dấu hiệu Thẩm Đông Chí sắp đến cao trào.
Một tay anh nắm lấy vυ' Thẩm Đông Chí, một tay xoa nắn vòng eo mảnh khảnh của cô, Chu Hi Nghiêu mạnh mẽ chọc vào rút ra, Thẩm Đông Chí nắm chặt đầu vai anh, huyệt nhỏ kẹp chặt, thiếu chút nữa làm cho Chu Hi Nghiêu bắn ra.
— Thật sự là đã lâu lắm rồi anh không làm, hơn nữa cô thực sự rất chặt.
“Ư…. Nhanh…. Nhanh một chút….. A …. Ư….”
Cảm giác căng trướng ở huyệt nhỏ không ngừng tích tụ, một luồng điện giật từng bụng nhỏ thẳng đến hoa tâm, cuối cùng hội tụ thành một đường ở gan bàn chân, đột nhiên Thẩm Đông chí ngẩng cao đầu, rêи ɾỉ, điên cuồng lắc mông.
Theo động tác lên xuống của cô, một lượng lớn dịch mật thơm ngọt trào ra, toàn bộ tưới lên qυყ đầυ nóng bỏng, qυყ đầυ nảy lên hai cái, lỗ nhỏ bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng như sữa.
……….