Mấy ngày không gặp, Hàn Thành lại đổi chiếc xe mới, vẫn là chiếc màu bạc như cũ, anh tựa bên cạnh xe cúi đầu dùng ngón tay chậm rãi gõ thành kính, nhìn như đã đợi người rất lâu.
Hàn Thành và Đường Duy Quân gặp nhau lần đầu tiên cũng chẳng vui vẻ gì, nguyên nhân do sự bảo vệ Thẩm Đông Chí quá mức của Đường Duy Quân.
Bất kể cô gọi anh là anh trai hay là Đường Duy Quân, cũng bất kể Thẩm Đông Chí bình tĩnh thông minh đến mức nào, anh đều cố chấp cứng đầu coi cô như đối tượng trọng điểm cần bảo vệ, trực giác nói cho anh biết, Hàn Thành là kẻ nguy hiểm.
"Vị này chính là anh Đường đúng không, tôi tên Hàn Thành."
"Tôi là Đường Duy Quân."
Hai người đàn ông bắt tay, không giống chào hỏi mà giống đọ sức hơn.Hàn Thành vốn dự định cùng Thẩm Đông Chí tiếp tục buổi tắm tình hôm trước bị cắt ngang nhưng lần này xem ra có vẻ không được.
Trên đường trở về Hàn Thành mở cửa sổ xe, gió thổi mát thổi đến, một tay anh điều khiển vô lăng, trong lòng mơ hồ không rõ.
Căn cứ theo những gì anh điều tra, những vụ lừa đảo trước đây tất cả đều do Thẩm Đông Chí một tay bày ra, Đường Duy Quân chỉ là kẻ chạy vặt, lần này thấy cách Đường Duy Quân bảo vệ cô khác hẳn với người bình thường, Hàn Thành khó tránh khỏi có chút lo lắng.
Một con dao tốt là một con dao đơn độc, nếu như dao có bạn, nó không dễ dàng bị khống chế, dùng không tốt, ngược lại sẽ đả thương chính mình.
*
Tiễn Hàn Thành ra về, Thẩm Đông Chí treo quần áo hôm nay vừa mua cho Đường Duy Quân vào tủ quần áo. Lúc này Đường Duy quân mới đi xuống từ phòng tập thể hình ở tầng 3.
Nửa thân trên của anh trần trụi, cơ bắp săn chắc, từng khối cơ rất rõ ràng, nửa người dưới chỉ mặc chiếc quần thể thao đen ngắn, bắp chân rắn chắc được che phủ bởi một tầng lông chân.
Lúc anh mặc quần áo thì có vẻ gầy nhưng khi cởi đồ gần như biến thành một người khác.
"Quần áo của anh đã treo lên rồi, tắm rửa xong thì đi ngủ sớm đi."
Dứt lời, hai người nhìn thoáng qua nhau, Đường Duy Quân hơi nghiêng người che vật giữa háng.
Anh có thói quen mặc quần thể thao ngắn bên trong sẽ không mặc qυầи ɭóŧ, lúc cứng lên đặc biệt hùng vĩ.
Trở lại phòng ngủ, Thẩm Đông Chí mở điều hoà nằm trên giường, điều hoà thổi gió mát tới khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng cái nóng ở bụng dưới lại không thuyên giảm. Chuyện trong phòng tắm hôm đó còn chưa giải quyết xong, thực sự khiến cô dục vầu bất mãn.
Đàn ông có du͙© vọиɠ, phụ nữ cũng có, đôi khi phụ nữ còn có du͙© vọиɠ mãnh liệt hơn cả đàn ông.
Cùng là kɧoáı ©ảʍ được giải phóng, đàn ông chỉ trải qua vẻn vẹn mấy giây, nhưng phụ nữ cao trào lại có thể đến mười mấy giây.
Thẩm Đông Chí cảm thấy, thật ra có được sự hài hòa trong tình yêu, sẽ khiến đàn ông và phụ nữ đều vui vẻ, hưởng thụ.
Thời điểm đầu óc bị du͙© vọиɠ chi phối, người ta có thể nghĩ ra nhiều việc mà bình thường họ sẽ không nghĩ tới.Thẩm Đông Chí nghĩ, nếu Đường Duy Quân nhét côn ŧᏂịŧ vào trong tiểu huyệt của mình thì sẽ như thế nào?
Sống cùng nhau đã nhiều năm, Thẩm Đông Chí chưa từng thấy thứ kia của Đường Duy Quân , nhưng trái lại đã thấy anh ấy mặc quần short thả rông quá nhiều lần, tựa như vừa rồi.
Thẩm Đông Chí có thể khẳng định, món đồ bên trong của anh nhất định đủ dài, mà còn là loại đặc biệt thô, phía trên gân xanh chằng chịt dữ tợn, nếu đi vào chắc chắn sẽ lấp đầy cô?
Không có kẽ hở, không có nếp uốn, toàn bộ tiểu huyệt đều bị côn ŧᏂịŧ của anh lấp đầy, nước bên trong bị ép không thể chảy ra ngoài.
Đối với việc tưởng tượng đến Đường Duy Quân để tự an ủi Thẩm Đông Chí không hề có cảm giác áy náy, nghe nói 80% phụ nữ đều có ý nghĩ bị cưỡиɠ ɠiαи đến cao trào, du͙© vọиɠ thuần khiết khiến cô mơ mộng về một người đàn ông mạnh mẽ không có quan hệ huyết thống thực sự không phải là vấn đề lớn.
Lúc này trong đầu Thẩm Đông Chí tràn ngập hình ảnh côn ŧᏂịŧ của Đường Duy Quân, một tay cô đặt trên ngực, cách áo ngủ mỏng manh bắt đầu nhào nặn xoa bóp, tay khác luồn vào qυầи ɭóŧ viền tơ an ủi tiểu huyệt trống rỗng.
Bầu ngực mẫn cảm bị ngón tay kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhanh chóng đứng thẳng, đầṳ ѵú nở rộ, cọ thành một điểm trên vạt áo.
Cơ thể đê mê mất kiểm soát, Thẩm Đông Chí dùng ngón tay xoa nắn chờ cửa huyệt chảy ra chất lỏng mới cắm ngón tay vào sâu bên trong, nhẹ nhàng ra vào.
Lúc này chẳng biết tại sao trong đầu cô đột nhiên lại nghĩ đến đầu lưỡi của Đường Duy Quân. Đối với phụ nữ mà nói, kɧoáı ©ảʍ mang lại khi được liếʍ tiểu huyệt đôi khi còn mãnh liệt hơn là côn ŧᏂịŧ.
Đầu lưỡi anh nhất định cũng giống côn ŧᏂịŧ của anh, to dài, dày rộng , ướŧ áŧ, vừa linh hoạt lại mạnh mẽ.
Cái lưỡi ướŧ áŧ được bao phủ bởi gai lưỡi thô ráp, nó cọ sát tiểu huyệt, kéo ra từng đường chỉ trong suốt da^ʍ mĩ, khiến cô thở gấp liên tục, toàn thân run rẩy.
Thẩm Đông Chí đắm chìm trong ảo tưởng , tiểu huyệt càng ngày càng ngứa, dịch da^ʍ không ngừng chảy ra, thân mình cô run rẩy, cắn môi rêи ɾỉ thành tiếng.
"A...... ư...... ư...... ưʍ........"
Lúc tốc độ tay đẩy nhanh hơn, đầu ngón tay cọ vào điểm G, trên mặt cô đều đã ửng đỏ mang nét gợϊ ȶìиᏂ lôi cuốn, váy ngủ bị xốc đến bên hông, dịch da^ʍ chảy tràn đầy tay, giữa hai chân phát ra tiếng "òm...ọp... " sắc tình.
Cuối cùng, nghĩ đến hình ảnh Đường Duy Quân dùng miệng ngậm lấy hạt châu mυ'ŧ mạnh một cái, Thẩm Đông Chí đẩy sâu ngón tay vào bên trong.
"A ——!"
Tiếng rêи ɾỉ cao vυ't vang lên, hai chân Thẩm Đông Chí căng ra, toàn thân không ngừng run rẩy, dịch mật trong suốt theo từng đợt co rút kịch liệt trào ra, khiến qυầи ɭóŧ ren ướt đẫm như có thể vắt ra nước.
Thẩm Đông Chí phải nằm trên giường một lúc để bình ổn hơi thở, sau đó mới rời giường đi tắm , thuận tay tiếm qυầи ɭóŧ ướt nhẹp vào đống đồ bẩn.
Cùng lúc đó, Đường Duy Quân vừa tắm rửa xong nằm ở trên giường, đầu giường của anh có một cái túi màu đen, nó được cất giữ trong két sắt trước lúc anh vào tù, hôm nay mới được nhận lại.
Anh lất túi văn kiện bên trong ra, đây là một bản di chúc được bảo quản rất tốt.
Anh lật tờ di chúc thứ nhất, ánh mắt rơi vào tên trên đó, suy nghĩ cũng chậm rãi trở về mười mấy năm trước.