*giải thích một chút về xưng hô trong chương này: trong raw dùng từ “biểu muội” nên chắc chắn là em gái họ đằng ngoại. Lẽ ra em gái họ của Đàm Xung phải gọi Đàm Xung là anh, tương đương với việc cô nhóc Đào Đào phải gọi Đàm Xung là bác, thế nhưng theo tìm hiểu của mình thì bên TQ họ không xưng hô theo vai vế mà xưng hô theo tuổi tác (trong bối cảnh hiện đại nhé, còn trong phim truyện cung đấu với trạch đấu thì rõ ràng ngược lại). Tình huống này có thể hiểu là em gái họ Đàm Xung lớn tuổi hơn Đàm Xung, cho nên Đào Đào vẫn sẽ gọi Đàm Xung là cậu. Hoặc đơn giản là bug của tác giả, có thể má Thủy dùng nhầm từ “biểu tỷ” và “biểu muội”, nói chung cũng không ảnh hưởng đến cốt truyện, mình giải thích dài dòng để tránh có người hiểu lầm lại tế lên cfs, nhức đầu lắm, ai có ý kiến gì LÀM ƠN comment trực tiếp!
—
Tình địch của Kiều Úy Nhiên lên sàn.
Gia đình Đàm Xung có một căn biệt thự nghỉ dưỡng trên núi, mỗi hè bọn họ sẽ tới đây tránh nóng. Có điều từ sau khi tốt nghiệp cả hai vẫn chưa có cơ hội quay lại, khó khăn lắm hè này Đàm Xung mới có vài ngày rảnh rỗi. Trùng hợp, gia đình em gái họ của Đàm Xung cũng về nước dịp này, mẹ Đàm bèn mời bọn họ tới villa làm khách.
Em gái họ của Đàm Xung sinh được một bé gái, năm nay vừa tròn năm tuổi, theo vai vế cô nhóc chính là cháu đằng ngoại của Đàm Xung. Kiều Úy Nhiên đã từng gặp cô cháu gái này một lần vào hôn lễ của mình và Đàm Xung.
Cô nhóc tên là Đào Đào, nếu Kiều Úy Nhiên là fanboy số một của Đàm Xung thì Đào Đào chính là fangirl số một. Tình địch gặp nhau tất nhiên là cực kỳ lúng túng.
Đào Đào không thích “mợ nhỏ” Kiều Úy Nhiên này, cô nhóc tận dụng mọi cơ hội để phá đám thế giới hai người của cậu và mợ, nhất quyết không cho mợ nhỏ tới gần.
Cô nhóc không thèm bám mẹ, ngược lại ở lì trong phòng Đàm Xung, một câu “cậu ơi” hai câu “cậu à”, trực tiếp coi Kiều Úy Nhiên là không khí.
Ban ngày nắng nóng, Kiều Úy Nhiên và Đàm Xung dự định ở trong phòng xem phim, cô cháu gái ngang ngược nhất quyết không chịu xem phim khoa học viễn tưởng cùng bọn họ mà đòi đổi sang phim hoạt hình.
Đào Đào chiếm chỗ Kiều Úy Nhiên, dựa vào lòng Đàm Xung xem phim một lát, sau đó lại ngẩng đầu nói: “Cậu ơi cháu đói.”
Đàm Xung xem phim hoạt hình thì ngủ gà ngủ gật, vừa lúc có thể đứng lên đi lại thanh tỉnh một chút, anh quay sang hỏi Kiều Úy Nhiên: “Em muốn ăn gì không? Anh tiện đường lấy luôn.”
Kiều Úy Nhiên liếc mắt nhìn anh: “Anh lấy gì cũng được.”
Đàm Xung vừa đi khỏi, Đào Đào nhảy xuống khỏi sofa, chắp tay sau mông một bộ dạng bà cụ non, đi qua đi lại trước mặt Kiều Úy Nhiên.
Kiều Úy Nhiên thấy cô nhóc muốn nói gì đó lại thôi bèn mở lời: “Sao thế?”
“Cháu chẳng thích mợ chút nào.”
Kiều Úy Nhiên sửng sốt, cậu không phải không cảm giác được sự ghét bỏ của cô nhóc, nhưng đương nhiên cậu không thể so đo với một đứa trẻ. Kiều Úy Nhiên có chút bất đắc dĩ, người nhà họ Đàm ai cũng thẳng tính như vậy sao: “Vì sao lại thế?”
Đào Đào chu mỏ: “Nhìn là biết mợ không phải người tốt rồi, người đẹp quá thường là kẻ lừa đảo, mợ khẳng định không thật lòng với cậu Đàm của cháu!”
Trong lúc nhất thời, Kiều Úy Nhiên không biết rốt cuộc mình đang bị khen hay đang được mắng.
“Ai… ai nói với cháu như vậy?”
Đào Đào hừ một tiếng: “Trên phim đều như thế, nếu không có mợ, cậu Đàm nhất định sẽ đợi cháu lớn lên.”
Không có cậu thì Đàm Xung cũng chờ không nổi cô nhóc này. Kiều Úy Nhiên dở khóc dở cười thầm nghĩ như vậy.
Nhưng mà Đào Đào không hề khách khí: “Mợ tránh xa cậu Đàm một chút!”
Kiều Úy Nhiên nói thầm: “Nhưng mà mợ và cậu đã kết hôn rồi.”
“Thế cũng không được!” Đào Đào đảo mắt suy nghĩ: “Nếu không… nếu không cháu sẽ mách cậu Đàm, nói mợ thừa dịp không có ai bắt nạt cháu.”
Ngoài miệng nói không nên so đo với trẻ con, nhưng tình địch không phân biệt tuổi tác, Kiều Úy Nhiên cũng hăng hái chiến đấu: “Cháu làm sao thế? Cháu thích cậu Đàm thật không? Mợ nhìn cháu cũng không giống người tốt cho lắm, sao biết được cháu có thật lòng hay không?”
Đứa nhóc mới năm tuổi làm gì biết lập luận logic, bị Kiều Úy Nhiên phản bác một câu liền tự rối loạn: “Cậu… cậu Đàm là cậu của cháu, cháu đương nhiên thích cậu thật lòng.”
“Vậy cháu thích cậu Đàm chỗ nào?”
“Cậu Đàm rất ngầu!” Đào Đào hơi đắc ý.
Kiều Úy Nhiên thấy cô nhóc không nói gì thêm liền tiếp lời: “Mợ còn thích cậu ấy vì vẻ đẹp trai, cậu ấy đối xử với mợ rất tốt, còn rất thích mợ nữa, tức chưa tức chưa? Lêu lêu lêu…”
“Mợ…” Đào Đào đấu võ mồm không lại, nơi này lại không có yểm trợ, khóc lóc vô ích chỉ có thể tức giận trong lòng.
Vừa lúc này cửa phòng bật mở, chưa đợi cô nhóc lên tiếng mách lẻo Đàm Xung đã đi thẳng về phía Kiều Úy Nhiên: “Cục cưng, vừa rồi dì nấu mì và làm sủi cảo, anh lấy mỗi thứ một phần, em ăn cái gì?”
Anh đặt đồ ăn lên bàn trà trước mặt Kiều Úy Nhiên, sau đó mở nắp bình sữa nhét vào tay Đào Đào.
Kiều Úy Nhiên xụ mặt, ra vẻ đáng thương: “Em không biết nữa, haizzz…”
Cậu thử một gắp mì: “Ừm… em ăn sủi cảo đi.” Nói xong liền đưa bát mì vừa nếm về phía Đàm Xung, Đàm Xung không nói hai lời nhận lấy.
Đào Đào bị bỏ quên lập tức gào lên: “Cậu! Sao cậu không hỏi cháu ăn gì?”
“Mẹ cháu nói uống sữa là được.” Đàm Xung vô cùng ngay thẳng, không hề nhận ra không khí giương cung bạt kiếm giữa Kiều Úy Nhiên và Đào Đào: “Hơn nữa mấy món này đều nêm cay, cháu không ăn được đâu.”
Thấy vẻ mặt tiểu nhân đắc chí của Kiều Úy Nhiên, Đào Đào có chút không cam lòng, cô nhóc ôm bình sữa ngáp một cái: “Cậu ơi, cháu buồn ngủ, cậu dỗ cháu ngủ đi.”
Đàm Xung liếc sang Kiều Úy Nhiên, Đào Đào sợ anh đổi ý liền bày ra vẻ mặt thiết tha, hai mắt long lanh nhìn lên: “Cậu~…”
“Anh đi một lát rồi về nhé.”
Nghe có vẻ đã thỏa hiệp với Đào Đào, thực chất là ngầm trưng cầu ý kiến của Kiều Úy Nhiên. Mợ nhỏ là người “hào phóng” cho nên rất thoải mái: “Ừm.”
Lừa được cậu Đàm rồi, Đào Đào có chút đắc chí, lúc nằm lên giường còn sợ Đàm Xung bỏ đi cho nên cô nhóc túm chặt áo anh: “Cậu, cậu không được bỏ cháu mà đi nhé.”
Đàm Xung thẳng như ruột ngựa, ngay cả trẻ nhỏ cũng không biết dỗ: “Cháu ngủ rồi cậu mới đi.”
“Cậu đi đâu?” Đào Đào dẩu môi.
Còn có thể đi đâu nữa, đương nhiên là quay về với vợ yêu rồi.
Thấy Đàm Xung không nói gì, Đào Đào tỏ vẻ bất mãn: “Cậu lại đi tìm Kiều Úy Nhiên đúng không!”
Đàm Xung nhăn mặt: “Cháu như vậy là hỗn.” Anh cũng hiểu gọi Kiều Úy Nhiên là “mợ” nghe có vẻ khá kỳ quái, nhưng ít nhất cũng nên gọi một tiếng chú.
Đào Đào bị phê bình có chút ấm ức, bắt đầu nói bậy bạ: “Vừa nãy cậu không ở phòng, mợ ấy bắt nạt cháu.”
Nhưng Đàm Xung không tin, Kiều Úy Nhiên không bị bắt nạt đã là may rồi, cậu có thể bắt nạt được ai?
“Đừng có bịa đặt nữa, có ngủ hay không, không ngủ cậu đi đây.”
Cô nhóc nóng nảy: “Cháu không thích mợ ấy, vì sao cậu lại kết hôn với mợ ấy?”
“Cậu thích mợ ấy là được, Úy Nhiên cũng không phải kết hôn với cháu, vì sao cần cháu thích?” Đàm Xung giảng đạo lý với trẻ con.
Đào Đào nghẹn lời cúi đầu, không biết nên cãi thế nào, cuối cùng chỉ hỏi một câu: “Cậu thích mợ ấy ở điểm nào? Chỉ vì đẹp trai thôi à?”
Thích chính là thích, nào có nhiều lý do như vậy. Yêu ai yêu cả đường đi lối về, nhìn đối phương chỗ nào cũng thấy ưu điểm, toàn thân lấp lánh ánh hào quang, đẹp trai chẳng qua chỉ là một phần nhỏ trong số đó mà thôi.
Đàm Xung cũng không có ý định tâm sự chuyện tình cảm với cháu ngoại: “Chuyện người lớn, trẻ con không nên quan tâm. Nếu cháu muốn biết thì đợi sau này lớn lên, yêu rồi sẽ hiểu.”
Đào Đào không chịu ngủ, quấn quýt hỏi Đàm Xung hết cái này đến cái nọ, cuối cùng bị Đàm Xung trả về với mẹ. Cô nhóc ăn vạ thảm thiết nhưng cậu Đàm là người rất ngầu, đương nhiên không hề động lòng.
Đàm Xung về đến phòng mình, TV vẫn đang chiếu phim hoạt hình còn Kiều Úy Nhiên đã ăn xong bát sủi cảo, nằm cuộn trên sofa ngủ say. Trong phòng bật điều hòa hơi lạnh, Kiều Úy Nhiên co thành một cục, Đàm Xung lại gần dịu dàng bế người lên giường.
Kiều Úy Nhiên ngủ rất sâu, bị chồng ôm lên giường cũng chỉ theo bản năng trở mình một cái, lăn vào lòng anh ngủ tiếp.
Đàm Xung vươn tay vén tóc mái của cậu sang hai bên, tỉ mỉ quan sát gương mặt vợ yêu. Nếu bắt buộc phải hỏi anh thích Kiều Úy Nhiên ở điểm gì, anh thật sự không thể trả lời, truy vấn không có đáp án, chẳng bằng hỏi ngược lại Kiều Úy Nhiên thích anh ở điểm gì.
Nhiều năm trôi qua như vậy, cậu vẫn si mê anh như ngày đầu tiên, tình cảm của cậu dành cho anh luôn nồng nhiệt và mới mẻ, dường như Kiều Úy Nhiên sẽ không bao giờ mệt mỏi và mất hứng.
Đàm Xung không giỏi biểu đạt tình cảm bằng Kiều Úy Nhiên, thứ mà anh có thể đáp trả cho cậu chỉ có một tấm chân tình.
Tuy rằng ngay từ ban đầu, Đàm Xung vốn chỉ nói với Kiều Úy Nhiên hai từ “thử xem”, nhưng mỗi giây mỗi phút anh đều dùng cả trái tim để “thử”. Hai người đến với nhau, điều tối thiểu nhất đó là “không được qua loa”.
Kiều Úy Nhiên thấy ngứa ngáy trên mặt, cậu chậm rãi mở mắt ra, Đàm Xung đang nằm sát bên cạnh: “Ưm… Đào Đào ngủ rồi à?”
“Không, trả lại cho mẹ nó rồi.”
Kiều Úy Nhiên vươn tay ôm cổ Đàm Xung, liều mạng dán chặt vào l*иg ngực anh, Đàm Xung thuận thế vòng tay ôm eo cậu khiến cho Kiều Úy Nhiên thoải mái duỗi dài người.
“Cô nhóc ngoan ngoãn để cho anh đi sao?”
“Khóc rồi, khóc mệt thì ngủ.” Đàm Xung chẳng hiểu phong tình chút nào, một chút tâm tình tiểu cô nương cũng không nắm được.
Kiều Úy Nhiên nắm tai anh, bắt anh quay đầu nhìn thẳng vào mắt mình. Đàm Xung người này rất khó theo đuổi, có vẻ anh ăn thép thay cơm cho nên quá mức thẳng thắn, khó trách lúc trước bị các cô nương block.
Hai ngày sau Đàm Xung và Kiều Úy Nhiên đưa Đào Đào lên núi đi dạo. Cô nhóc vốn không thích mợ nhỏ cho nên dọc đường luôn bắt Đàm Xung bế. Bọn họ lên đến sườn núi, Đàm Xung muốn đi WC cho nên Đào Đào chỉ có thể đứng chờ cùng Kiều Úy Nhiên.
Khi Đàm Xung vừa rời đi, Đào Đào nói mình không thèm đứng cạnh Kiều Úy Nhiên nữa, giậm chân chạy mất. Kiều Úy Nhiên ở phía sau hét khản cổ: “Đào Đào! Đừng chạy!”
Cô nhóc quyết tâm làm phản Kiều Úy Nhiên, cậu càng gọi cô nhóc càng chạy hăng, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn xem Kiều Úy Nhiên đã đuổi tới hay chưa cho nên không chú ý dưới chân.
Đường lên núi vốn không bằng phẳng, Đào Đào sơ sảy vấp vào tảng đá lớn, Kiều Úy Nhiên vừa vặn chạy tới túm tay kéo cô nhóc lại. Thế nhưng Đào Đào vẫn giãy dụa, Kiều Úy Nhiên mất thăng bằng trực tiếp bổ nhào về phía trước, nếu không phải kịp thời chống tay thì mặt đã đập xuống đất.
“Shhh…” Kiều Úy Nhiên bị đau rên lên một tiếng, cậu xòe tay quan sát, lòng bàn tay đã bị trầy xước một chút, có vài vết rách da hơi rỉ máu.
Vừa nhìn thấy máu, Đào Đào liền ngoan ngoãn đứng một bên: “Mợ… mợ… đấy là tự mợ vấp ngã!”
Đàm Xung ra khỏi WC không thấy người đâu, đi một vòng mới thấy bóng dáng Kiều Úy Nhiên và Đào Đào, từ xa anh đã nhìn thấy Kiều Úy Nhiên đang xòe tay thổi phù phù, đến gần mới biết cậu bị thương rồi.
“Sao vậy?” Đàm Xung vội cầm lấy cổ tay Kiều Úy Nhiên.
Đào Đào mím môi, biết lần này mình sẽ ăn mắng cho nên không dám nói gì. Không ngờ Kiều Úy Nhiên lại thản nhiên nói: “Bị đá cào xước thôi.”
Đàm Xung nhìn Đào Đào đứng im re bên cạnh: “Cháu tự đi đi.” Bọn họ xuống núi, Đàm Xung không bế cô nhóc nữa, quay lại đường mòn về nhà.
Sau khi trở lại biệt thự, Đào Đào biết điều không quấn Đàm Xung mà ngoan ngoãn đi theo mẹ.
Vết thương trên tay Kiều Úy Nhiên không quá nghiêm trọng, chỉ là lúc sát trùng hơi xót cho nên cậu nhịn không được mà rêи ɾỉ, lúc thoa thuốc còn nước mắt lưng tròng.
Đào Đào an phận hai ngày, có lẽ cô nhóc áy náy, không dám chạy loạn nữa.
Có một ngày, Đào Đào chờ Đàm Xung xuống bếp lấy cơm liền lẻn vào phòng của cậu mợ. Vài ngày không thấy cô nhóc xuất hiện, Kiều Úy Nhiên có chút giật mình: “Sao thế?”
“Tay của mợ hết đau chưa ạ?” Đào Đào chắp tay sau lưng lưng, cúi đầu nhăn nhó, chỉ dám đứng ở cửa hỏi với vào.
Kiều Úy Nhiên xòe tay cho cô nhóc nhìn, mỗi bên quấn một lớp băng gạc trắng: “Sắp khỏi rồi.”
“Cháu đến hỏi thăm mợ à?”
“Vì sao mợ không nói với cậu, vì chạy theo cháu nên mợ mới bị ngã?” Đào Đào ngày đó trở về quả thực đã bị Đàm Xung cảnh cáo một trận, cậu Đàm thực sự tức giận, cậu nói nếu cô nhóc còn ngang bướng nghịch ngợm, về sau sẽ không để ý cô nhóc nữa.
Kiều Úy Nhiên ậm ừ một tiếng, tiểu cô nương này xem nhiều phim thần tượng quá rồi: “Mợ không nói với cậu, cháu cũng đã bị mắng rồi mà.”
“Hừ… Mợ quả nhiên không phải người tốt!” Nói xong Đào Đào định bỏ đi, sau đó như nhớ tới chuyện gì, lại quay đầu lí nhí: “Cháu xin lỗi…”
Sau chuyến nghỉ dưỡng đó, có một hôm Đào Đào đột nhiên gọi điện thoại quốc tế về, dù đang là nửa đêm nhưng cô nhóc nằng nặc phải gặp được mợ nhỏ.
“Cháu không thích cậu Đàm nữa đâu!” Đào Đào mở đầu: “Ở lớp mẫu giáo của cháu có một bạn nam còn đẹp trai hơn cả cậu Đàm!”
Haizzz, con gái đúng là lật mặt còn nhanh hơn lật sách mà, Kiều Úy Nhiên giả vờ thất vọng: “Thế là cháu thay lòng đổi dạ luôn?”
“Hừ… Nếu có một người đẹp trai hơn cậu Đàm theo đuổi mợ, mợ có thể không thích sao?”
Kiều Úy Nhiên rất hùng hồn: “Đương nhiên là không!”
“Vì sao vậy?” Đào Đào không tin, bởi vì ai mà chẳng thích cái đẹp hơn.
“Bởi vì mợ cảm thấy cậu Đàm nhà cháu là đẹp trai nhất rồi, sẽ không có ai đẹp trai hơn cậu Đàm!”
Đào Đào nói không lại Kiều Úy Nhiên, lại có cảm giác mình là người lăng nhăng: “Cháu không thèm nói chuyện với mợ nữa, bye bye!”
Đàm Xung vừa tắm xong, bước ra khỏi WC thấy Kiều Úy Nhiên ríu ra ríu rít: “Hai mợ cháu nói gì mà vui thế?”
“Cháu anh thay lòng đổi dạ rồi.” Kiều Úy Nhiên trèo lên lưng Đàm Xung, ôm cổ nói thầm: “Không có ai tranh giành với em nữa rồi.”
—
Lời tác giả: Mọi người luôn nói Vũ Trung quá sủng Tiểu Kiều, không ai nhận ra Tiểu Kiều thực sự rất yêu Vũ Trung, Tiểu Kiều ủy khuất!