Khi Tận Thế Giáng Lâm

Chương 98

Người phụ trách cũng không nói nhiều, chỉ giới thiệu tên, chức vị, sau đó thì phân chia dị năng giả thành 10 nhóm. Mỗi nhóm sẽ có người chỉ huy riêng, làm quen chia việc xong thì cũng là lúc lên đường.

Chỉ huy của đội ngũ mà mấy người Chung Khải được xếp vào là một quan chỉ huy trung niên có vẻ ngoài khá hiền lành, thế nhưng cũng không mất đi sự uy nghiêm của quân nhân:

- Xin chào mọi người! Tôi là Trường Minh, chỉ huy của đội ngũ số 6 này! Mọi người có thể gọi tôi là Thượng úy Trường Minh. Hi vọng trong thời gian làm nhiệm vụ, chúng ta có thể hỗ trợ lẫn nhau hoàn thành thật tốt nhiệm vụ.

- Ngoài ra, tôi sẽ không can thiệp vào nội bộ của các đội ngũ dị năng giả đã được thành lập sẵn, thế nhưng các đội trưởng của các đội phải quản lý tốt người của các cậu. Hơn nữa, còn phải hoàn thành tốt nhiệm vụ ở trên giao. Nếu mấy người không làm được, tôi không ngại làm thay mấy người đâu!

- Đặc biệt, những ai gây chuyện, đều sẽ bị sử theo quân pháp! Hiểu chưa?!

- Hiểu rồi!

Thượng úy Trường Minh nhìn xung quanh, gật gật đầu, sau đó lại dặn dò thêm một chút, gặp qua hết mấy đội trưởng của đội dị năng giả tự phát rồi ra hiệu cho mọi người lên xe xuất phát.

Đích đến của nhiệm vụ cũng không được tính là gần, đó là một ổ dị thú cách căn cứ khoảng 2 ngày đi đường. Đó còn chỉ là thời gian ước tính, cộng thêm nguy hiểm không biết trên đường di chuyển, cùng với lần này làm nhiệm vụ có quá nhiều người.

Những thứ này đều rất là ảnh hưởng tốc độ di chuyển của đội ngũ, vậy nên có lẽ thời gian thực tế phải từ 3 đến 4 ngày mới có thể đến nơi.

Ngày đầu tiên trôi qua rất yên bình, đừng nói là dị thú, ngay cả một con zombie cũng chẳng thèm xuất hiện.Thế nhưng chính điều này lại làm cho mọi người lo nghĩ không yên.

Thời đại mạt thế như này, bình yên mới chính là không bình thường nhất. Càng yên tĩnh, lại càng bất thường, càng vắng lặng, lại càng nguy hiểm.

Nguy hiểm chưa biết đến, là nguy hiểm đáng sợ nhất. Thậm chí, ngay cả tiếng động vật nhỏ chạy nhảy "xào xạc"và côn trùng kêu "vo vo" râm ran cũng ắng ngắt không thấy gì.

Thực sự vô cùng thấm người, lạnh lẽo từ trong xương cốt tràn ra. Cứ như vậy, tất cả mọi người bồn chồn trong lòng vượt qua một đêm, một đêm khó ngủ.

Sáng hôm sau, trời vừa hửng sáng, bên trong đội ngũ đã có người lục tục thức dậy nấu bữa sáng. Sau đó một lúc, trong lều bạt đã không còn ai đang nằm ngủ nữa.

Tất cả chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng rời đi nơi này, phá vỡ sự tĩnh mịch quái gở làm người ta sợ hãi này. Cũng may, đến giữa trưa ngày thứ 2, bọn họ đã thoát khỏi khu vực "chân không" này, bắt đầu có sinh vật sống thoát ẩn thoát hiện trước mặt bọn họ.

Thỉnh thoảng còn có một hai con dị thú loại nhỏ lượn lờ ở hai bên đường kiếm ăn nữa. Tất nhiên, sau đó chúng cũng trở thành một phần trong bữa trưa của bọn họ.

Thịt dị thú chẳng được mấy miếng, thế nhưng mọi người đều rất vui vẻ, ít nhất thì hoàn cảnh xung quanh cũng đã có chuyển biến tốt hơn. Tinh thần của đều tốt hơn rất nhiều.

Sau đó, càng đi ra xa thì lại càng có nhiều dị thú hơn, thế nhưng đường đi cũng trở nên khó đi vô cùng. Thiên tai đã làm thay đổi địa hình rất nhiều, bản đồ mà căn cứ phát cho cũng mất đi tác dụng, nhiều nhất cũng chỉ có thể tham khảo một chút.

... ...

Mấy người Chung Khải ngồi quây quần bên đống lửa, trong tay là một bát canh thịt hầm nhừ cùng với mấy miếng bánh mì khô.

Canh thịt hầm là từ thịt của một loại bò biến dị, chất thịt mềm ngọt, hầm với khoai tây, cà rốt, xúc xích và miến gạo. Ăn cùng với bánh mì khô, đảm bảo là vừa ngon vừa no.

Bữa tối thế này đã được xem là vô cùng thịnh soạn ở đây rồi. Đã lâu không có dị thú cỡ lớn xuất hiện, muốn ăn một bát đầy thịt thực sự rất khó.

Cũng may Chung Khải có không gian, hơn nữa bây giờ còn đang là mùa đông. Để thịt sẽ không bị hỏng, vậy nên bây giờ bọn họ mới có thể ăn ngon như vậy.

Những người xung quanh cũng đều là dị năng giả, không thiếu ăn uống, thế nhưng cũng không thể ăn ngon như nhóm của Chung Khải được. Mà lại là dị năng giả, lòng tự trọng cao, không muốn đi xin ăn.

Vậy nên cuối cùng cũng chỉ có thể âm thầm nuốt nước miếng nhìn mấy người Chung Khải ăn uống thỏa thuê. Nhìn lại nhìn, cơm thịt xào hành tây trong tay cũng chẳng còn thơm nữa, trong miệng chỉ còn lại cảm thấy nhạt nhẽo vô vị.

Mọi người ăn xong, cũng không về lều đi ngủ, mà ngồi yên tại chỗ nói chuyện sưởi ấm. Một người không nhịn được mở đầu câu chuyện:

- Haizz, cuộc sống đúng là càng ngày càng khó khăn... Hôm nay đi trên đường mọi người thấy không?! Muốn tìm một con dị thú đủ ăn còn khó hơn lên trời. Cứ thế này có mà đói mốc mỏ mất thôi...

- Đâu chỉ đói mốc mỏ, cái này có khi chết đói luôn cũng được.