Khi Đàn Ông Làm Mẹ

Chương 5

Đáng tiếc kế hoạch không thông suốt, bởi vì nữ chính là nữ thẳng tưng, cô ấy yêu thích tất cả các cô gái xinh đẹp, bằng lòng ngủ chung với các cô ấy, nhưng chỉ đơn thuần là ngủ mà thôi, mấy chị gái chỉ cần hơi vươn tay ra cũng được coi là quấy rối rồi.

Hơn nữa lúc này cô đang hào hứng lên kế hoạch đào thoát, bởi vì nếu không quay về đi làm nữa, tiền thưởng cuối năm sẽ không đến lượt cô.

Bảo vệ trong biệt thự của thằng Khỉ không nghiêm ngặt cho lắm.

Thằng em vốn đứng trông cổng lớn dạo này được phát hiện ra có tài năng e-sport, hắc hoàng đế đang chuẩn bị thành lập một club đi đánh lpl, ngày nào thằng Khỉ cũng bị ấn đầu trong quán nét tiến hành huấn luyện vô nhân tính thảm khốc, 800 đàn em dưới tay chẳng tới ba ngày đã chạy mất một nửa.

“Khổ quá mà, làm e-sport còn khổ hơn cả xã hội đen.”

Một đàn em chạy thoát được nước mắt nước mũi chảy ròng ròng nói: “Kiếp trước gϊếŧ heo, kiếp này đấm bốc.”

Lòng người tan tác đội ngũ không dễ dẫn dắt, tự nhiên sẽ không còn ai bận tâm đến sống chết của nữ chính.

Chướng ngại duy nhất đó là năm huấn luyện viên thể hình võ lực đầy mình.

Bọn họ giống như Giang Nam thất quái nhận Quách Tĩnh làm đồ đệ, thề rằng sẽ huấn luyện nữ chính trở thành Pamela của Trung Quốc, căn bản không thèm cho cô thời gian nghỉ ngơi, buổi tối nữ chính ngủ say cơ thể đều đang tự giác làm động tác giãn cơ, ngày hôm sau đi đường giống như người làm bằng sợi mì.

Bá tổng đều nhìn thấy cả, đau lòng không ngớt, cuối cùng nhân lúc thằng Khỉ và đám đàn em đều không ở, lặng lẽ tìm tới huấn luyện viên, thương lượng:

“Thằng Khỉ đưa cho các anh bao nhiêu tiền, hôm nay Hiên Viên nào đó tôi đây trả cho các anh gấp đôi, chỉ xin các anh đừng tăng cường huấn luyện cho nữ chính nữa.”

Đám huấn luyện viên quay mặt nhìn nhau, lắc đầu.

“Gấp ba.”

Lắc đầu.

“Gấp năm.”

Lắc đầu.

“Gấp mười.”

Cuối cùng, có một huấn luyện viên không trụ nổi, sợ sệt hỏi:

“Anh, anh đã đưa ra được cái giá như này rồi, sao không to gan thêm chút nữa, dứt khoát bảo chúng tôi thả bọn anh đi chứ?”

Bá tổng: ….

Bá tổng: Xin lỗi, một lần mang thai ngu ba năm.

Dưới thế công đống tiền mặt của bá tổng, năm tên huấn luyện có hai tên nhìn hướng gió cho bọn họ, hai tên mở đường, tên còn lại thì đưa xe đạp điện của mình cho bá tổng mượn, bảo bá tổng đèo nữ chính trốn đi.

Bá tổng có tài xế riêng, bản thân nhiều năm không lái xe, xe bốn bánh còn không khống chế nổi, nói chi đến xe hai bánh.

Vậy nên chẳng bao lâu, hai người cùng nhau xuống xe, bò lê trên bụi cỏ nôn thốc nôn tháo.

Nữ chính hỏi: “Anh nôn gì chứ?”

Bá tổng: “Phản ứng thai kì.”

Nữ chính:.

Bá tổng hỏi: “Em nôn cái gì?”

Nữ chính: anh lái xe đạp điện thành dạng gì tự bản thân anh không biết à, một con đường có 8 làn, trong vòng một phút anh đã đổi bảy làn, cuối cùng còn đâm đầu vào cột điện, cơ sở hạ tầng của tổ quốc cũng không ngăn nổi anh giương cánh bay cao đúng không.

Nữ chính: “Tôi say xe.”

Bá tổng:.

Thấy gương mặt trắng nhợt của nữ chính, bá tổng đau lòng không thôi, thầm phân tích một lượt, sau đó gương mặt kiên định thề thốt với nữ chính:

“Cô gái, dùng tôn nghiêm bá tổng của tôi đánh cược, tôi sẽ không để em bị say xe lần thứ hai.”

Quay đầu anh móc điện thoại ra, gọi vào điện thoại của quản gia:

“Dùng máy bay trực thăng vận chuyển con xe đạp điện Ái Mã sang chảnh, động cơ hai bánh, đổi số ba giây, hưởng thụ xa sỉ, có ngôi sao nổi tiếng đại diện, bản đặt làm cao cấp có tiếng không say xe tới đây cho tôi.”

*Ái Mã: thương hiệu xe đạp điện của Trung Quốc.

Nữ chính:?

Nữ chính: Ái Mã cho anh bao nhiêu tiền quảng cáo vậy, Nhã Địch tôi ra gấp đôi.

*Nhã Địch: cũng là một thương hiệu xe điện của Trung Quốc.

Quản gia vô cùng tận trách, chẳng bao lâu sau, đã lái một chiếc trực thăng xuất hiện trước mặt bá tổng, ném cho bá tổng một con Ái Mã, đồng thời đưa tới một tin tức quan trọng:

“Bà chủ đã quyết định thoái ẩn giang hồ, lên núi Nga My xuất gia rồi, trước khi đi đã chuyển hết công ty và tài sản cho người thừa kế.”

Bá tổng còn đáng ngượng ngùng: “Sao mẹ tôi lại khách sáo thế, chẳng nói hai lời đã cho tôi nhiều di sản như vậy.”

Quản gia: “Người thừa kế là thằng Khỉ.”

Bá tổng:?

Quản gia: “Thực ra bà chủ cũng không phải là nữ chủ nhân chân chính của nhà Hiên Viên.”

Bá tổng:??

Quản gia: “Có từng nghe nói cô dâu gả thay chưa, cốt truyện của bà chủ là bản nâng cao. Người mà bá tổng già nhà Hiên Viên năm đó yêu là chị em sinh đôi với bà chủ, hai người tình nồng như mật kết hôn sinh con, kết quả vì bá tổng già không đủ thông minh, chơi trò thương chiến đấu trí với người ta thua mất cả qυầи ɭóŧ, lúc lái xe tâm thần không yên xảy ra tai nạn, chết ngay tại chỗ. Lúc ấy bà chủ đang ở trong bệnh viên sinh con, nghe được tin ấy khó sinh, đứa trẻ được sinh ra người cũng mất luôn. Vì để tránh cho nhà Hiên Viên chia năm xẻ bảy, cũng vì báo thù cho chị gái, bà chủ nuốt nước mắt đóng giả chị gái mình, sau khi xuất viện dùng thủ đoạn mạnh mẽ dẹp yên trận rối loạn này. Điều đáng tiếc duy nhất là khi bà ấy nhận được tin tức đã quá muộn, đứa trẻ vừa ra đời đã bị kẻ không rõ lai lịch ôm đi mất, vậy nên trên đường vội vã tới bệnh viện bà ấy tiện tay nhặt một đứa trẻ mạo danh làm người thừa kế nhà Hiên Viên, chính là cậu.”

Bá tổng:???

Bỗng chốc bá tổng cảm thấy cảm xúc lần lộn, đối với mẹ già chẳng rõ là yêu hay hận, tuy từ nhỏ bà ấy không đối xử tệ bạc với bá tổng, nhưng dù sao cũng do bà ấy chia tách bá tổng với bố mẹ đẻ của mình, cũng chẳng biết đôi vợ chồng đáng thương kia phải chăng đã mất ngủ hàng đêm, nhớ mong đứa con của mình.

Quản gia nói: “Cậu nghĩ nhiều rồi, lúc cậu bị ôm đi bố mẹ đẻ cậu đốt tám dây pháo ăn mừng, buổi tối nằm mơ đều nói một câu.”

“Câu gì?”

“Tốt quá rồi, thế mà lại có người bằng lòng nhận nuôi đứa trẻ thiểu năng này.”

Bá tổng không dám tin, cực kì đau đớn, rống lên như lợn rừng: “Bọn họ dựa vào cái gì mà có thể tùy tiện quyết định vận mệnh của tôi!”

Quản gia thở dài: “Lúc ấy mọi người đều còn quá trẻ, người trẻ tuổi không nói đến võ đức.”

Quản gia lại lái máy bay đi mất, chỉ còn lại bá tổng đang đỡ con xe sang chảnh giảm sóc, động cơ hai bánh, ba giây đổi số, hưởng thụ xa sỉ, ngôi sao lớn làm đại diện….rơi nước mắt trong gió.

Nữ chính không nhẫn tâm, cảm thấy một mình mình không hold con lợn rừng nổi điên, vội vã gọi điện cho anh trà chạy tới giúp đỡ.

Anh trà nghe xong thân thế của bá tổng, vô cùng cảm khái, vỗ vai anh, chỉnh lại mũ bảo hiểm, mọi thứ tiến hành trong yên lặng.

Đột nhiên bá tổng nói: “Tôi không cam lòng.”

“Tôi tiếp quản sản nghiệp nhà Hiên Viên nhiều năm như vậy, hàng ngày đều cần mẫn chăm chỉ làm việc, năm giờ sáng thức dậy xem báo biểu, 11 giờ tối vẫn đang trả lời thư điện tử, đưa công ty lên top 500 mạnh nhất thế giới, lúc bận rộn đến thời gian yêu đương cũng không có, trước khi gặp được nữ chính vẫn còn là xử nam, nhưng hiện tại lại thua bởi quan hệ huyết thống, tôi không cam lòng.”

Bá tổng kéo tay anh trà: “Chúng ta liên thủ đi, đoạt lại những thứ mà tôi mất đi.”

Anh trà cũng nắm ngược lại tay anh, nước mắt tràn mi: “Nếu chúng ta đã là anh em cùng cắt bao qυყ đầυ, chuyện của anh cũng là chuyện của tôi, lần này anh gặp nạn, cho dù nước sôi nửa bỏng tôi cũng quyết không thoái thác.”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, sắc trăng vừa tròn, tiếng côn trùng vo ve, bầu không khí lạ lùng.

Sau đó một âm thanh kì lạ phá tan yên lặng.

Bá tổng ôm lấy bụng, gương mặt hiên ngang:

“Anh em tốt, mục tiêu đầu tiên của chúng là, chính là tới biệt thự trước kia mà tôi ở, trộm chiếc bồn cầu bọc vàng dát kim cương khảm đá quý trong nhà vệ sinh của tôi ra.”

Anh trà:?

Bá tổng: “Cái đó, tôi, thai kì, táo bón, quen bồn cầu.”