[Thử Miêu] Biện Kinh Dị Thoại

Chương 18: Đệ Lục Thoại: Kiếm đảm cầm tâm (4)

Triển Chiêu cũng biết mình hành sự như vậy là có chút giống như trốn tránh, thế nhưng không trốn thì có thể làm sao? Đối với vấn đề của bạch y nhân ——

Y bất quá vừa nghĩ trong lòng, lại phát hiện mình rốt cuộc chẳng biết phải trả lời làm sao, cũng không biết nếu người nọ lúc đó thực sự rời đi, mình ——

Làm sao chịu nổi.

__________________________

Trên Nghiễm Bị Kiều, Khinh Hồng quả nhiên đợi từ lâu, thấy hai người bọn họ từ từ đi tới, vội vàng chạy qua, “Tiên sinh, tới trễ rồi!” Lúc tới gần hai người chỉ thấy mi mắt hắn rũ xuống, vẻ mặt hết sức thương tâm.

Bạch Ngọc Đường không hiểu được ý hắn, nhưng thấy sau lưng của hắn đeo bao đàn, nghĩ là đàn Hạc Tuyền hẳn đã đoạt được vào tay, lại nghe Kỷ Côn thở dài, “Thiên ý như vậy không thể cưỡng cầu, trước cứ giao đàn cho ta đã.”

Khinh hồng nghe vậy cởi bao đàn xuống, hai tay cung kính dâng, Kỷ Côn mở ra nhìn một chút, nhẹ nhàng vỗ lên, dây đàn ngân lên thánh thót.

Y đưa đàn qua, lúc vào tay Bạch Ngọc Đường cảm thấy có chút nặng, nghĩ mới vừa rồi nhìn thấy thân đàn bằng gỗ trơn bóng như ngọc, quả nhiên là đàn tốt.

Sau đó Kỷ Côn lại hỏi Khinh Hồng, “Nguyên linh Hạc Tuyền hiện ở đâu?”

Khinh Hồng nhổ trong miệng ra một đốm hồng quang, cẩn cẩn dực dực nâng trên lòng bàn tay, thần sắc lại đượm vẻ ưu thương.

Bạch Ngọc Đường nhớ tới Kỷ Côn nói hắn cùng với Hạc Tuyền này có hẹn ước không rời, xem ra cũng cũng không phải nói nhảm.

“Được rồi, đừng có trưng ra cái vẻ mặt đó, Hạc Tuyền còn chưa có chết!” Kỷ Côn bỗng nhiên có chút không nhịn được, quát một tiếng lớn, lập tức nắm đốm hồng quang vào tay, phun ra một luồng thanh khí bao quanh nó, hồng quang tựa hồ được trợ lực, càng thêm tỏa sáng.

“Tiên sinh…” Dường như y đã làm một chuyện khó chấp nhận được, Khinh Hồng sợ đến tim đập thình thịch, “Sao lại tự làm thương tổn nguyên khí…”

“Bớt nói nhảm đi.” Kỷ Côn quát lên ngắt lời hắn, vung tay lên, đốm hồng quang lại chui vào trong cơ thể Khinh Hồng, “May mà một chút nguyên linh này của Hạc Tuyền chưa tan biến, ngươi che chở nàng, chỉ cần ba trăm năm nữa sẽ được gặp lại nhau.”

“Đa tạ tiên sinh!” Khinh Hồng bỗng nhiên quỳ xuống muốn dập đầu, “Ơn tái sinh của tiên sinh…”

“Được rồi.” Kỷ Côn phẩy tay áo một cái, ngăn hành động của hắn, “Muốn cảm tạ ta thì liền lập tức biến trở lại đi, đừng có dùng gương mặt này mà hành sự càng khiến ta phiền lòng.”

Lời vừa nói ra, Bạch Ngọc Đường bên cạnh nghe trong lời của y có hàm ý, không khỏi nhướng mi một cái.

Khinh hồng thấy y để ý, không dám nhiều lời nữa, chậm rãi đứng dậy, thi lễ với Kỷ Côn một cái, lập tức quanh thân tràn ra bạch quang, hình người biến mất, hóa thành một thanh trường kiếm.

Bạch Ngọc Đường thấy thân kiếm hơi ngắn hơn loại kiếm hiện nay, chỗ cán kiếm khắc hoa văn phong cách cổ xưa, có lẽ cũng là một loại đồ cổ gì đó, Kỷ Côn cầm kiếm trong tay soi ánh trăng nhìn kỹ, bỗng nhiên xoay đầu lại cười với hắn: “Ngọc bích của ta có mang đến không?”

Hắn nghe vậy liền lấy ngọc bích trong lòng ra đưa tới, lập tức thấy Kỷ Côn kết dây buộc vào kiếm tuệ trên chuôi kiếm, mới biết đó là vật trang trí kiếm tuệ của thanh kiếm này.

Hạc Tuyền là hồn phách của đàn, theo vậy thì Khinh Hồng đó là linh hồn của kiếm…

“Ngươi bảo hắn chờ một mạch ba trăm năm, nói nghe dễ quá.” Nghĩ tới thần tình Khinh Hồng vui mừng vừa rồi, hắn thốt ra.

Kỷ Côn nhìn hắn một chút, “Trường sinh bất lão, thọ cùng trời đất, ba trăm năm thì tính là cái gì.”

Hắn nghĩ, hẳn đây là cái mà các vị tiên gia đều kiêu ngạo, “A, Bạch Ngọc Đường là người phàm tục, không hiểu được cái gì trường sinh bất lão, chỉ biết là đời người khổ thì ngắn, nỗi khổ cuộc đời, chớ nên quá ngắn, mà niềm vui của đời, cũng không cần quá ngắn ngủi.”

Ai ngờ Kỷ Côn nghe xong lời của hắn, bỗng nhiên cả người quay lại, lúc đầu trợn tròn mắt, sau liền từ từ nheo lại, ánh mắt cũng dần dần mơ màng, “A… Nghĩ không ra… Đời người khổ thì ngắn, năm đó… Ta khuyên hắn tu đạo cùng ta, Trọng Di cũng là nói như vậy…”

Trọng Di là ai? Bạch Ngọc Đường không hỏi ra miệng, chỉ là nhìn vẻ mặt Kỷ Côn, hắn nghĩ mặc dù mình không hỏi, Kỷ Côn cũng nói rõ sự tình.

Tán tiên tiêu dao trường sinh, có lẽ đã lâu lắm rồi, cũng chưa từng có cơ hội tâm sự với ai.

Trường sinh bất lão, một mình trải qua thời gian càng lâu, hẳn là chuyện có thể nói, chuyện muốn nói, lại càng nhiều hơn.

“Nhà họ Lưu hắn có hai người huynh muội, huynh trưởng là Trọng Di…”

* * * * * * * * *

Tán tiên trước khi đắc đạo, cũng từng là thân thể người phàm.

Vì vậy cũng có thất tình lục dục, có thanh mai trúc mã thâm giao.

Có huynh muội nhà họ Lưu, huynh trưởng Trọng Di, tiểu muội Tử Thiều, hai người tuổi trê không nơi nương tựa, Trọng Di lại ốm yếu, rốt cục năm đó mới đôi mươi đã rời khỏi thế gian, trước khi lâm chung đem ấu muội gả cho bạn tốt Kỷ Côn, nói là muốn phó thác cả đời, không tiếc nuối.

“Chỉ là chẳng biết tại sao, Tử Thiều cũng không chịu gả cho ta, ngày ta bế quan đi ra, nàng để lại thư bảo là đi về Vân Nam, nàng mang đi đàn Hạc Tuyền, lại đem Khinh Hồng ở chỗ Trọng Di để lại cho ta…”

Kỷ Côn nhìn Khinh Hồng kiếm, cười khẽ, “Nàng thế mà lại làm khổ Hạc Tuyền cùng Khinh Hồng, đây một đàn một kiếm đều là vật thượng cổ, tự sinh ra linh phách, bị nàng quấy nhiễu như thế, chia cách lâu ngày, Hạc Tuyền không người bảo vệ nên linh khí tiêu tán… Lại nói tiếp, tư thế Khinh Hồng múa kiếm, thật gần như y đúc Trọng Di, chẳng biết Hạc Tuyền có phải cũng giống Tử Thiều?”

Từ đầu đến cuối, Bạch Ngọc Đường chỉ một bên lẳng lặng nghe y nói, mãi đến khi y nói Khinh Hồng trông giống Lưu Trọng Di, Bạch Ngọc Đường nghĩ đến đêm qua mình giao đấu với y, cả hai đồng thời nghỉ tay, sau đó Kỷ Côn khi nhìn thấy bộ dạng Khinh Hồng đối chiến với Triển Chiêu liền ngẩn người, lúc này lại nhìn thần tình của y ——

Ánh trăng buông lơi, y nhìn kiếm trong tay, ánh mắt thật sự ôn nhu vô cùng.

Bạch Ngọc Đường nhất thời trong lòng có cảm giác, “Trách không được ngươi chỉ là một tán tiên.”

Hàm ý trong lời này, đậm chất chế nhạo.

Kỷ Côn nghe xong chỉ mỉm cười một cái, cũng không để ý, “Bị ngươi nhìn ra rồi, không sai, ta sau này mới hiểu được —— ta tìиɧ ɖu͙© quá nặng, mãi mãi cũng không tiến lên cao hơn được nữa…”

Thân hình y chợt lay động đến cạnh Bạch Ngọc Đường, kề bên tai hắn, “Tiểu Bạch, ngươi có muốn thành tiên không, vĩnh viễn tiêu dao giữa trời đất? Ta có thể giúp ngươi…”

“Cho ta tránh xa một chút.” Lại chỉ nghe hắn đáp như vậy.

Kỷ Côn cười ha hả, bỗng nhiên kéo tay hắn bỏ vào cái gì đó, lại nói mấy câu vào tai hắn, Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, “Ta lấy thứ này làm gì?”

“Ngày sau có lúc hữu dụng,” Tán tiên cười hì hì, khoác tay qua đầu vai hắn, “Tiểu Bạch, thực sự không muốn thành tiên? Ta rất vừa ý ngươi…”

“Cút!” Tính tình Hãm Không Đảo Ngũ gia bắt đầu, liền bất chấp thần tiên yêu quái, hung hăng gạt phắc cánh tay người nọ trên vai mình ra ——

Chỉ thấy thân hình Kỷ Côn nhẹ lướt qua thành cầu, lùi về phía mặt nước, cười một tràng, đến khi ——

Hóa thành làn sương xanh mờ ảo trên mặt nước.

Bạch Ngọc Đường thấy thế chạy đến bên thành cầu, đỡ tay vịn thò người ra nhìn xuống dưới, thấy trên mặt sông trôi đến một mảng đèn, ánh nến soi sáng mấy chữ viết trên thân đèn—— hoặc là bát tự người chết, người viết chữ chỉ mong ngọn đèn dẫn thân nhân mình sớm nhập luân hồi, chớ làm cô hồn dã quỷ nơi thế gian chịu khổ; hoặc là người sống tham sân si dục, mong đợi chẳng biết tới bao giờ ngọn đèn của mình trôi được tới chốn u minh, lại nhờ nơi đó thỏa mãn tâm nguyện của mình.

Mặt nước dưới ánh trăng, chỉ thấy ánh trăng càng lạnh lẽo, ánh nến càng ấm áp, âm dương hai đời, hư hư ảo ảo.

Mà một mảng sương xanh kia, lại vẫn quanh quẩn nơi đó mãi không đi.

Ngay cả hơi ấm của ánh nến, cũng trở nên mông lung.

Bỗng nhiên có gió nam thổi tới, lướt qua mặt hắn, thổi tan mảng sương kia, hắn chỉ nghe bên tai tựa hồ là thanh âm của Kỷ Côn ——

Ngày hội ngộ, tất nhiên sẽ có.

Theo sau là sương xanh tràn đến, phô thiên cái địa, nhất thời mơ hồ sông sáng soi trăng, liễu rủ đê dài.

Như rơi vào năm dặm mây mù…

Trong sương mù tăm tối Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên thấy một bóng người chạy về phía mình, sau đó trên cổ tay cảm thấy căng thẳng, là bị người ta nắm chặt lấy.

“Trạch Diễm? Trạch Diễm ngươi đáp ta một tiếng!”

Sương mù dày đặc, hắn nhìn không thấy mặt mũi của người kia, chỉ mơ hồ thấy bóng người, nhưng thanh âm này cũng thật khẩn thiết chân thật.

Thình lình lại một trận gió to, sương mù tiêu tán, hình dạng người trước mắt cũng rõ ràng.

“Trạch Diễm…” Là Triển Chiêu, Tứ Phẩm Đới Đao Hộ Vệ tối nay nên ở hoàng cung làm nhiệm vụ, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của y còn có mấy phần tiều tụy do canh gác đêm dài, bộ dạng vui mừng còn vương chút kinh sợ, một thân quan phục của y còn thấm mùi đàn hương thắp ở pháp hội, chỉ là đã bị gió đêm thổi không thể ngửi ra.

“Sao thế?” Bạch Ngọc Đường có chút giật mình, nghĩ tới y sao lại chạy đến, lại cảm thấy lực tay y mạnh khác thường, làm cổ tay mình đau nhức, “Ngươi thật đúng là con mèo đêm, sao lại tới rồi, ta làm việc không yên tâm?”

Triển Chiêu ngẩn ra, lắc đầu, buông lỏng tay ra, “Mới vừa rồi…”

Y đột nhiên cảm thấy nói không nên lời —— mới vừa rồi y thấy trên cầu kia ánh trăng trải đầy đất, Bạch Ngọc Đường tay áo phấp phới, hình ảnh như vậy, chính mình bỗng nhiên có lỗi giác nghĩ rằng hắn sẽ cưỡi gió mà đi.

“Mới vừa rồi thế nào, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta cũng muốn thành tiên sao?” Bạch Ngọc Đường vậy mà dường như hiểu được tâm sự của y, thuận miệng cười hỏi.

“Trạch Diễm như vậy, chỉ sợ ông trời cũng không muốn ngươi ở lại trần thế lâu ngày…” Lại nghe Triển Chiêu thấp giọng đáp.

Hắn vốn nghĩ rằng lời này chỉ là nói đùa, thầm nghĩ bản lĩnh trêu người của Miêu đại nhân càng ngày càng cao, thế nhưng nhìn kĩ lại, chỉ thấy Triển Chiêu hơi hơi nhíu mi, vẻ mặt nghiêm trọng, không giống nói giỡn.

Nhìn bộ dạng Triển Chiêu, hắn lại nảy ý muốn đùa vui một chút, bỗng nhiên tiến tới, “Nếu như Ngũ gia thật sự thành tiên, ngươi lại nên thế nào đây?”

Ai ngờ nghe được lời ấy biểu tình trên mặt người nọ ảm đạm hẳn đi, phút chốc giật mình, sau đó nụ cười liền gượng lại, “Trạch Diễm nói đùa.” Dứt lời xoay người xuống cầu, “Trở lại thôi.”

Triển Chiêu cũng biết mình hành sự như vậy là có chút giống như trốn tránh, thế nhưng không trốn thì có thể làm sao? Đối với vấn đề của bạch y nhân ——

Y bất quá vừa nghĩ trong lòng, lại phát hiện mình rốt cuộc chẳng biết phải trả lời làm sao, cũng không biết nếu người nọ lúc đó thực sự rời đi, mình ——

Làm sao chịu nổi.

Đúng là nghĩ đến mình làm sao chịu nổi…

Như vậy… Có thể không sợ hãi sao?

Phía sau, Bạch Ngọc Đường đứng trên cầu nhìn bóng lưng của y, nhìn y bước đi vững vàng, thân hình thẳng tắp, y hệt bóng lưng ngày xưa, nhưng hắn biết sự tình không đúng ——

Y sao lại không hề hỏi han vụ án thế nào?

Sao lại không hỏi mình mang đàn từ đâu tới?

Sao mà mấy chuyện khẩn yếu nhất trước đây, thoáng cái đã quên sạch rồi?

Chẳng lẽ… không phải là ——

Có ai rối loạn trong tim?

* * * * * * * * *

Sứ giả Đại Lý hộ tống cống phẩm đến Biện Lương, đã là chuyện của cuối tháng bảy.

Lúc quan gia tiếp kiến, Triển Chiêu cũng trong nhóm hộ vệ, nhìn sứ giả dâng lên đàn Hạc Tuyền, lại nói nếu đàn này gặp được người tri âm, sẽ nhìn thấy một thiếu nữ tuổi thanh xuân xuất hiện, nhảy múa theo khúc nhạc.

Y nhớ tới những lời Bạch Ngọc Đường nói với mình, liền nghĩ —— tương lai, có lẽ chẳng còn ai có cơ hội nhìn thấy kì cảnh ấy.

May mà quan gia tựa hồ cũng chỉ coi như là một chuyện lạ nhân gian, cười nói chỉ tiếc trên thế gian khó tìm tri âm …

Lễ nghi chầu kiến kết thúc, cũng đến lúc Triển Chiêu cùng đồng sự giao phiên trực, trò chuyện một lúc, y sắp ra khỏi hoàng cung thì bị người gọi lại, “Xin hỏi có phải Triển Chiêu triển hộ vệ?”

Xoay người nhìn lại, là một người trong sứ đoàn Đại Lý.

Y biết chắc là vì chuyện đàn Hạc Tuyền—— lễ Vu Lan, theo đầu mối trên bức thư Kỷ Côn để lại trong tay Bạch Ngọc Đường, quả nhiên trong ngõ Tảo Gia Tử phát hiện hung đồ trộm đàn và tên đạo tặc bị trùm đầu lại, trói gô nhét trong góc, hai tên đó cũng không biết đêm trước nếm trải kinh hách gì, hung đồ vừa bị bắt liền đem mấy chuyện như làm sao trộm đàn, Hà phủ Mạnh phủ, gϊếŧ người ở hai phủ như thế nào đều nói toạt hết ra. Mà tên đạo tặc bị bắt chung cũng là người mua thứ ba hắn tìm được, hắn vốn định gϊếŧ luôn cả người này, để cây đàn lại, coi như tìm một kẻ thế mạng cho quan phủ, nghĩ bụng quan phủ chỉ tập trung tìm đàn, hung án thì chỉ cần tìm được một tên chịu tội thay thì xong, nhưng ai ngờ…

“Triển đại nhân, việc mấy ngày trước, nhờ có đại nhân gắng sức…” Quan viên Đại Lý còn đang khách sáo, “Coi như ta thiếu đại nhân một cái nhân tình…”

Triển Chiêu nghe vậy âm thầm nhíu mày, y vốn không thích dây dưa với người ta, mấy chuyện thiếu nhân tình này hậu họa vô cùng, đang muốn từ chối, chợt nhớ tới một chuyện ——

“Nghe nói, Đại Lý có một đặc sản, gọi là rượu thanh mai…”

Y nghĩ, xin bọn họ một thứ, hai bên lúc đó thanh toán xong.

Cũng là được rồi.

* * * * * * * * *

Ngày hôm sau sáng sớm Triển Chiêu đi tìm Bạch Ngọc Đường, đúng lúc hắn không ở trong phủ, Bạch Phúc nói gia có lẽ là đi Phan Lâu nên Triển đại nhân ngài đến đó xem thử, chỉ là Hộ vệ đại nhân hình như còn bề bộn nhiều việc, vội vã về phủ, chỉ để lại một tờ giấy, thế nên Bạch Phúc thận trọng đặt ở trong phòng Ngũ gia nhà mình, không biết tại sao cũng không dám xem trong đó viết những gì.

Sau đó Bạch quản gia lại ra ngoài có chuyện, chờ khi trở về vừa lúc hơn nửa giờ Thân, nói sớm không sớm nói muộn không muộn, chỉ là hắn thấy chủ nhân mình dù bận bịu vẫn ung dung ở phía sau viện cắt tỉa mấy cây quế già, liền cười cười đi tới hỏi Ngũ gia và Triển đại nhân hôm nay đi đâu vậy? Sau đó chỉ thấy Bạch Ngọc Đường nhướng mi một cái ——

Y có tới sao?

Bạch quản gia thất sắc kêu ngài không phát hiện tờ giấy?

Bạch Ngọc Đường chau mày.

Trở về phòng nhìn, không thấy, tìm một chút, lại không thấy, dứt khoát gọi một đám người vào cùng tìm, nháo nhào lộn xộn giằng co nửa ngày, cuối cùng cũng tìm ra trong kẽ hở giữa án thư với bức tường —— bảo là gió thu thổi không ngừng, cứ mở cửa sổ là bị thổi bay lúc nào không hay.

Bạch Ngũ gia vừa nhìn mảnh giấy xong liền đen mặt, không nói hai lời khoác ngay ngoại bào vào, sau đó Bạch Phúc len lén liếc mắt ——

Cừ thật, nói là chờ tới giờ Thân canh ba, lúc này trễ mất rồi…

* * * * * * * * *

Lúc Bạch Ngọc Đường chạy tới ngoại thành phía tây, giờ Dậu đã qua hơn một khắc.

Hắn nhìn chỗ sườn dốc cũng không mấy mong đợi lắm, nghĩ thầm nói không chừng người đã về mất rồi, nhưng ai ngờ vừa chuyển ánh mắt, đã nhìn thấy bên dưới đám bông lau um tùm, lộ ra một góc áo lam.

Vì vậy buộc ngựa lại, mình thì từ từ đi qua, lúc đầu thấy người nọ không có động tĩnh gì không khỏi cảm thấy kỳ quái, đến khi tới gần nhìn kĩ, suýt nữa bật cười.

Lúc này mặc dù ngày gần thu, nhưng cây cỏ trên đất vẫn còn điểm xuyến chút xanh biếc, mà cây khô lại tích một tầng dày đạp lên rất êm chân, lại nhìn mấy bông lau, không ngờ vẫn còn đầy những bông hoa màu trắng nhị vàng ——

Chỉ vì nó nở ra hoa trắng, nên mới nổi danh bạch mạn lang.

Mà giờ khắc này, người ngồi dưới bạch mạn lang, lại đang say trong mộng đẹp.

Mặt trời sắp lặn, ánh chiều tà đáp lên người y, trên thân hơi nhuộm màu xanh đen, nhớ tới y mấy hôm nay bận rộn, Bạch Ngọc Đường cũng biết y dành ra được chút ‘phù sinh bán nhật nhàn’ (*) quả thật không dễ, vì vậy một chút oán giận đêm đó y cố tình trốn tránh quay đi thoáng chốc đều xóa bỏ, thế rồi lại ảo não mình hôm nay vậy mà lại tới muộn.

(* Cả câu là “Thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn” từ bài thơ của Lý Thiệp, có nhắc tới trong Đệ Tam Thoại, xem lại TruyenHD)

Sau đó lại thấy bên cạnh co đặt cái bình nho nhỏ, rón rén qua lấy xem, không dám mở hồng bao, nhưng vẫn ngửi thấy mùi mơ nhàn nhạt tỏa ra, nhớ tới, mình trước đây có đề cập với y cái này, rượu thanh mai Đại Lý —— chẳng qua cũng chỉ có một lần.

Đó là hắn năm nọ du ngoạn Đại Lý uống qua rượu ngon; rượu mạch, đường phèn, mật ong cùng quả mơ thơm mát chua chua điều phối vừa đúng, mùi vị tuyệt hảo cảm giác say nồng, sau này tuy là có hỏi xin phương pháp, thế nhưng khí hậu không hợp, không tạo ra được hương vị như thế nữa.

Thứ trước mắt này… Sợ không phải là xin người nào đó đi?

Hắn nghĩ như vậy, khóe miệng không chịu nổi khẽ cong lên.

Lúc này lam y nhân ước chừng là bị tà dương chiếu hơi nóng, nhíu nhíu mày, hơi xoay người, mắt nhẹ hé một đường, cũng không biết thấy rõ hay không thấy rõ, bỗng nhiên ngửa mặt nhìn hắn cười cười, “Trạch Diễm.” (gợϊ ȶìиᏂ quá ~~~~)

Bạch Ngọc Đường nghe thấy trái tim mình hung hăng nhảy một cái ——

Hắn còn tưởng rượu thanh mai lợi hại như vậy sao? Trước đây sao lại không cảm thấy…

Này còn chưa có uống mà.

Đã cảm thấy dường như có chút say…

Say đến hồ đồ.

Lúc đặt người ngồi xuống, hắn nhớ tới ngày ấy cũng là gió mát, Đinh Nguyệt Hoa lại nói, Tiểu Ngũ ca, ngươi thật muốn nắm giữ.

Chỉ là…

Chỉ là hắn bỗng nhiên nghĩ đến nếu đều nói đừng đợi tàn hoa mới bẻ cành, hắn thì tại sao lại muốn giữ chặt lấy?

Mà trước mắt hoa lau cỏ thơm cũng cạn hương, có người như vậy ——

Còn có người nào, có thể giữ chặt lấy?

_______________________________________

Hoàn rồi hoàn rồi! Sau 10 tháng 9 ngày thì cuối cùng cũng hoàn rồi!!! Tốc độ của ta đã vô địch trong giới ốc sên =))) Chia ra có 18 chương thôi mà ngâm gần 1 năm rồi XD

Tuy đến đây là hết thì hơi hụt hẫng nhưng mà biết sao được, tìm không thấy có Đệ Thất Thoại gì đó nữa T.T Chúng ta hãy cùng hi vọng tác giả vào một ngày đẹp giời sẽ nổi hứng viết tiếp *clap clap*