Hoàng đế của Thiên Cực Đế quốc năm nay vừa mới mười bảy tuổi, thiếu niên minh quân, thủ đoạn tàn nhẫn. Trước đó ai cũng không nhìn ra thiếu niên dung mạo như mỹ nữ này sớm đã có liên hệ với các võ tướng trong triều bất mãn với tiên đế, sau khi tiên đế nuốt phục tiên đan băng hà, Hình Bắc Thần thống lĩnh các tướng quân giáo úy gϊếŧ thẳng vào, chém gϊếŧ hầu hết hoạn quan nắm giữ triều chính, chỉ để lại một thái giám trẻ tuổi chăm sóc mình từ nhỏ-Bảo Chi công công.Doanh trại Bắc Mạc hôm này đặc biệt thêm vài phần túc sát chi khí, tướng quân sĩ binh đều vực dậy hai mươi phần tinh thần, bởi vì hôm nay người cai trị tối cao của Thiên Cực Đế quốc-Hình Bắc Thần đến biên cảnh.
Trong chủ trướng.
"Ngươi nói tên Tây Lương Hải kia có lời oán giận với ta?"
Hoàng đế trẻ tuổi nhíu chặt mày, vẫn chưa quen tự xưng trẫm.
Trên đầu nam tử trẻ tuổi giỏ từng giọt mồ hôi lạnh, cẩn thận hồi đáp: "Là hắn không biết điều, bệ hạ muốn thao hậu huyệt của hắn, hắn nên mang ơn đội đức mới phải."
Hình Bắc Thần vừa nghe lời này, chỉ là cười lạnh một tiếng, một đôi mắt phượng quang hoa lưu chuyển, che đậy muôn vàn suy nghĩ trong lòng: "Nếu như hắn mang ơn đội đức, vậy không phải là Chân Võ Đại Đế."
"Cái này..."
Nam tử trẻ tuổi nhất thời không biết trả lời như thế nào.
"Bảo Chi, ngươi đi xuống đi, phân phó ngày mai triệu tập ba quân ở giáo trường, ta có biện pháp làm con diều hâu này gãy cánh."
"Vâng."
Nam tử trẻ tuổi cung kính ngẩng đầu, vậy mà là nam nhân trẻ tuổi rót tẩy c̠úc̠ Ꮒσα cho Chân Võ Đại Đế ngày hôm trước, hoá ra hắn là một tên thái giám bị cắt dươиɠ ѵậŧ!
Ánh sáng mặt trời ở Mạc Bắc không có một đám mây che đậy, không khí lạnh thấu xương ở đất Bắc mang theo ý lạnh nhè nhẹ buổi sớm, trong lòng Tây Lương Hải bi thương vô hạn, hắn đang bày ra bắp thịt tráng kiện mà dâʍ đãиɠ của hắn trước gió sương đất Bắc, chính giữa giáo trường, hắn trần như nhộng bị trói ở trên cây cột, đầṳ ѵú bởi vù không khí lạnh mà run run rẩy rẩy đứng thẳng lên, màu đỏ sậm phối hợp với cặp ngực lớn đầy cơ bắp làm người ta muốn cắn xuống một cái.
"Ba quân tập hợp!"
Quân doanh vang lên tiếng kèn, các binh lính được huấn luyện nhanh chóng tập hợp, nhưng hôm nay không biết vì sao, trên mặt những binh lính đó mang theo thần sắc hưng phấn, hơn nữa trận hình tập hợp là bày một trận đồ bát quái quay xung quanh Tây Lương Hải.
Trái tim Tây Lương Hải giờ phút này bắt đầu kinh hoảng không gì ngăn được, cho dù trong trận chiến giữa hai quân, cả đời của hắn cũng chưa từng có lúc sợ hãi như vậy, nhưng đối diện với hàng vạn đôi mắt nhìn chằm chằm cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của hắn, hắn vẫn cảm nhận được một hồi ớn lạnh.
"Không...không thể nhìn a..."
Tây Lương Hải muốn cuộn hai chân lên, che chắn hạ thể nhiều mao như vậy của hắn, nhưng lại vì dây thừng buộc chặt mà không thể làm được.
"Bệ hạ giá lâm!"
Bảo Chi công công hô lớn một tiếng, âm thanh bén nhọn làm cả người Tây Lương Hải căng thẳng, tiếp theo ba quân hô vạn tuế, một thiếu niên mang theo tươi cười lạnh lẽo chậm rãi đi đến trước mặt Tây Lương Hải. Khoé môi hồng nhạt mang theo ý cười lạnh băng của thiếu niên chậm rãi giương lên, giống như bảo châu sơn trà nở rộ trong gió lạnh.
"Còn nhớ ta là ai không?"
Tây Lương Hải hung hăng nhỏ một ngụm nước bọt, bị thiếu niên nhẹ nhàng tránh thoát.
"Không phải ngươi chính là cẩu hoàng đế Thiên Cực gϊếŧ huynh gϊếŧ cha sao?"
Bảo Chi công công trong lòng chửi Tây Lương Hải một vạn lần, sợ hoàng đế giáng tội. Nhưng không ngờ rằng Hình Bắc Thần chỉ nhẹ nhàng cười, lại không phủ nhận hành động của hắn.
"Xem ra ngươi đã quên sạch sẽ ta rồi. Vốn dĩ muốn ôn nhu một chút, bây giờ xem ra ôn nhu thật sự không xứng với ngươi. Bảo Chi, hôm nay hắn đã rót tẩy chưa?"
"Hồi bệ hạ, tao hoá này từ hôm qua rót tẩy đến bây giờ vẫn chưa ăn cơm, vì đề phòng hết sức nên cho uống chút nước."
"Ồ?" Hình Bắc Thần nhếch lên một nụ cười tà ác: "Vậy hôm nay hắn bài nướ© ŧıểυ chưa?"
"Hồi bệ hạ, tao hoá này hôm nay chưa bài nướ© ŧıểυ."
Hình Bắc Thần đi đến phía sau Tây Lương Hải, ôm lấy vòng eo hùng tráng của hắn, một bàn tay đỡ cây dươиɠ ѵậŧ thô to dưới háng hắn, nhéo qυყ đầυ triển lãm ra phía trước tướng sĩ, các tướng sĩ nhìn dươиɠ ѵậŧ thô to khác hắn với người thường của Chân Võ Đại Đế phát ra từng trận kinh hô.
"Khốn kiếp! Ngươi muốn làm gì?"
"Chân Võ Đại Đế của chúng ta oai hùng bất phàm nhất, nói vậy bộ dáng đi tiểu cũng là vô cùng hào khí, vì không để ngươi lát nữa khai bao giống như công cẩu tiểu lung tung, bây giờ liền biểu diễn một màn Chân Võ Đại Đế da^ʍ tiện đi tiểu cho các tướng sĩ trước đi."
Hình Bắc Thần nhéo qυყ đầυ của Tây Lương Hải, một bàn tay còn không ngừng ấn bụng của Tây Lương Hải, trong miệng phát ra tiếng "xi xi" khiến người cảm thấy thẹn. Tây Lương Hải hôm nay còn chưa bài nướ© ŧıểυ, đã sớm nghẹn rất lâu, chẳng qua vì không muốn tiểu ướt cây cột ở trước mắt bao người, bở vậy mạnh mẽ nhịn xuống, giờ phút này bị Hình Bắc Thần khống chế dươиɠ ѵậŧ cùng bụng nhỏ, từng cơn buồn tiểu nảy lên, khiến hắn vô cùng thống khổ.
"A a a...mau dừng tay, muốn phun a..."
Tây Lương Hải hét lên một tiếng, hai chân kịch liệt run rẩy, dươиɠ ѵậŧ ở trong không trung giật giật, dưới tay Hình Bắc Thần có một ít độ cứng. Theo c̠úc̠ Ꮒσα Chân Võ Đại Đế có rút lại một trận, tao nướ© ŧıểυ mang theo một tia mùi lạ từ trên đầu dươиɠ ѵậŧ phun trào ra, Hình Bắc Thần ác liệt nhéo đầu dươиɠ ѵậŧ thay đổi phương hướng, làm nướ© ŧıểυ bắn lung tung trong không khí, tướng sĩ phía trước mở to hai mắt, nhìn bộ dạng da^ʍ tiện của Chân Võ Đại Đế lúc đi tiểu trợn trắng mắt, cơ bắp run rẩy, môi khẽ nhếch, dươиɠ ѵậŧ chính mình cũng dần dần đỉnh nổi lên đũng quần.
"Ưʍ...ưʍ..."
Nướ© ŧıểυ dần dần tích hết, trong cổ họng Chân Võ Đại Đế phát ra tiếng kêu dâʍ đãиɠ thống khổ mà gợi cảm, Hình Bắc Thần còn cẩn thận mà lắc lắc cây dươиɠ ѵậŧ dài tám tấc kia, sau khi tiểu xong dươиɠ ѵậŧ Chân Võ Đại Đế càng cứng hơn, thẳng tắp chỉ vào một vũng nướ© ŧıểυ trên bãi cát phí trước.
Hình Bắc Thần vừa lòng mà thu tay, cười nói: "Không ngờ rằng Chân Võ Đại Đế da^ʍ tiện như vậy, hôm qua lúc ị phân thì bắn tinh, hôm nay đi tiểu dươиɠ ѵậŧ cũng cứng lên. Biểu diễn xong rồi, Đại Đế có phải nói lời cảm tạ các tướng sĩ đã xem màn biểu diễn biếи ŧɦái của ngươi không."
Dươиɠ ѵậŧ Tây Lương Hải cứng lên, ngửi khí vị nướ© ŧıểυ dâʍ đãиɠ của chính mình, mặt liền nóng lên, liếʍ liếʍ môi, sau một lúc lâu mới nhỏ giọng nói.
"Cảm...cảm tạ đã xem biểu diễn biếи ŧɦái của ta..."
Một ngón tay của Hình Bắc Thần không hề do dự mà chọc vào c̠úc̠ Ꮒσα Tây Lương Hải, thật mạnh mẽ vê tao điểm của Tây Lương Hải một chút, làm Tây Lương Hải đau kêu ra tiếng.
"Không đủ tao tiện! Nói lại!"
Trong lòng Tây Lương Hải nhảy dựng, vừa hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ do Hình Bắc Thần ấn tao tâm trong chỗ sâu hậu môn của mình, vừa đỉnh đại dươиɠ ѵậŧ lên cao hơn.
"Cảm tạ các vị đã xem biểu diễn đi tiểu biếи ŧɦái của Chân Võ Đại Đế a a a...trẫm là tao hoá biếи ŧɦái thích bị nhìn đi tiểu a..."
Tây Lương Hải bị một ngón tay chơi đến gần như cao trào, giọng của nam nhân kêu da^ʍ lên, làm các tướng sĩ nghe hắn rành mạch nói xong.
Có tướng sĩ không ngừng xoa đũng quần phồng lên của mình, chỉ chốc lát liền xoa đến da^ʍ ướt một mảnh: "Ha ha ha...mẹ nó tao hoá thật tiện, kêu cho lão tử muốn bắn tinh..."
Có tướng sĩ vừa đỉnh dươиɠ ѵậŧ vừa cười nhạo: "Chân Võ Đại Đế cái gì, giống như tạo cẩu thôi, c̠úc̠ Ꮒσα chắc sướиɠ lắm nhỉ."
Có tướng sĩ ngửi mùi nướ© ŧıểυ trên bãi cát, nhắm dươиɠ ѵậŧ chính mình ngay vệt nướ© ŧıểυ, điên cuồng mà bắn tinh: "A a...tao hoá, bắn cho ngươi..."