Trầm Tử Trai nói được làm được, buổi chiều ngày hôm sau quả nhiên có người đưa xích đu tới đặt trong vườn.
Vườn của Tề vương phủ mặc dù lớn, nhưng những năm trước Trầm Tử Trai bị bệnh, Trầm Ngọc Tiên cũng không được rảnh rỗi, bọn a hoàn lại không dám bạo gan đùa giỡn, cho nên xích đu cái gì đó dĩ nhiên là không có. Tới khi Hạ Trọng Phương qua cửa, nhiều chuyện liên tiếp xảy ra, nào có tâm tư đi thiết kế những thứ để vui đùa.
Bây giờ Trầm Tử Trai phân phó bài trí xích đu, ngược lại cả đám tiểu a hoàn lại vô cùng mong đợi, lặng lẽ thảo luận nói: "Có phải vương gia thấy chúng ta khổ cực hay không, vì vậy mới làm xích đu, để khi chúng ta rảnh rỗi vui đùa một chút?"
Thanh Trúc đi ngang qua, vừa đúng lúc nghe được lời này của tiểu a hoàn, không khỏi bật cười nói: "Các ngươi nghĩ mình là gì mà đáng để Vương Gia phải phí tâm?"
"Thanh Trúc tỷ tỷ!" Mấy tiểu a hoàn vừa thấy là nàng, vội vàng tiến lên hành lễ, cười nói: "Không phải thiết trí cho bọn tiểu a hoàn chúng ta chơi thì cho người nào chơi?"
Thanh Trúc điểm trán một người trong số những a hoàn đó, nói: "Chỉ biết chơi?"
Tiểu a hoàn vội né tránh, cười nói: "Thanh Trúc tỷ tỷ không nói, chúng ta liền hỏi Linh Chi tỷ tỷ đi."
Linh Chi đang trong phòng phục vụ Hạ Trọng Phương, cười nói: " Hôm nay Vương Gia trở lại sớm, liền đến vườn buộc dây làm xích đu, khiến quản gia sợ tới mức bận rộn chạy tới, chạy lui, đẩy nhanh tốc độ, có thể chỉ một lúc nữa là người có thể đánh đu rồi."
Hạ Trọng Phương thấy Trầm Tử Trai làm một cái xích đu lớn như vậy cho mình, không khỏi đỏ ửng mặt nói: "Vương Gia thật đúng là. . . . . ."
Trầm Tử Trai tự mình đến làm xích đu, còn có thể là vì ai? Linh Chi chỉ hơi suy đoán, cũng liền đoán được, mắt thấy khóe miệng Hạ Trọng Phương ẩn chứa nụ cười, liền trêu ghẹo nói: "Vương Gia vô cùng để ý tới vương phi, việc buộc dây xích đu nặng nhọc như vậy, người cũng đích thân tới làm."
Trầm Tử Trai thân là Tề vương, sau này sẽ được phong Hoàng thái tôn, nếu hắn dùng đồ trang sức để lấy lòng Hạ Trọng Phương, Hạ Trọng Phương chưa chắc đã cảm động, nhưng hắn chịu tự mình buộc dây xích đu, Hạ Trọng Phương vô cùng cảm động, nhỏ giọng nói: "Tối hôm qua ta chỉ nói một câu, hắn lại làm thật."
Ở trong vườn Trầm Tử Trai đang chỉ huy người buộc xích đu, rồi tự mình ngồi lên thử một chút, cảm giác đã bền chắc, lúc này mới yên lòng cho người đi mời Hạ Trọng Phương.
Không lâu sau, Hạ Trọng Phương đã đi tới.
Trầm Tử Trai cười nói: "Mời vương phi đánh đu!"
Hạ Trọng Phương thấy đám người Tô Lương vẫn còn ở đây, tự nhiên không thể không biết xấu hổ, nói nhỏ: "Vương Gia, nhiều người như vậy, sao có thể chơi đu?"
Trầm Tử Trai cười một tiếng, phân phó nói: "Các ngươi đi xuống trước đi, đứng xa mà chờ, nếu ta không có phân phó thì không cần tới đây."
Mọi người hiểu ngầm trong lòng, vội lui xuống.
Trầm Tử Trai nhìn mọi người lùi xa, liền đi đỡ Hạ Trọng Phương, cười nói: "Phương nương, không còn mọi người ở đây, nàng có thể đánh đu rồi."
Hạ Trọng Phương đỏ ửng mặt, biết sẽ không có ai dám nhìn lén, liền hôn một cái lên mặt Trầm Tử Trai.
Trầm Tử Trai thấy chưa đủ, yêu cầu: "Hôn lại một cái đi!"
Hạ Trọng Phương không để ý tới hắn, ngồi lên xích đu, ngồi vững rồi liền nhẹ nhàng động một cái, mỉm cười nhìn về phía Trầm Tử Trai.
Trầm Tử Trai vội vươn tay, cũng không dám dùng quá nhiều sức, chỉ khẽ đẩy xích đu lên cao, cười nói: "Trước tiên, ta sẽ không đẩy quá cao, tránh cho nàng bị dọa sợ."
Hạ Trọng Phương trước còn sợ, đợi khi lên cao, gió mát thổi vào người, liền cảm giác cả người tựa như bay, không khỏi kêu Trầm Tử Trai: "Vương Gia dùng sức hơn đi!"
"Tốt!" Trầm Tử Trai dùng sức, đẩy Hạ Trọng Phương lên cao, nhìn nàng cười duyên "khanh khách", không khỏi bật cười, mở miệng hỏi "Phương nương, chơi rất vui đúng không?"
"Chơi thật vui!" Từ nhỏ đến lớn, Hạ Trọng Phương nào có cơ hội như vậy chơi đùa? Hiện giờ chỉ thấy hưng phấn mà nở nụ cười, yêu cầu Trầm Tử Trai đẩy nàng lên cao một chút.
Trầm Tử Trai dùng sức đẩy một lần nữa, lại lo lắng Hạ Trọng Phương không giữ vững trọng tâm, vội giang hai tay ra, đề phòng Hạ Trọng Phương bị rớt xuống, hắn cũng sẽ tiếp được.
Tô Lương ở xa xa chờ đợi, cũng nghe được tiếng cười của Hạ Trọng Phương, nhất thời nhìn nhau mà cười: "Vương Gia và vương phi ân ái là chi phúc của Tề Phủ, là phúc của chúng ta."
Bây giờ bọn a hoàn cũng đã biết, xích đu trong vườn là do Vương Gia thiết trí vì vương phi.
"Vương Gia thật sự quá cưng chiều vương phi rồi, còn đích thân đẩy xích đu!"
"Tất nhiên, Vương Gia không cưng chiều vương phi thì cưng chiều người nào? Không có vương phi, Vương Gia cũng liền. . . . . . . Lúc đó Vương Gia bệnh đến không thể uống thuốc, nhờ vào vương phi vào vương phủ, mới nãi sống hắn."
"Lại nói, kể từ khi vương phi xuất hiện, Tề Vương phủ liền dần dần tốt lên, dần dần có sức sống không còn không khí trầm lặng như ngày trước nữa."
"Lúc đó Vương Gia cưới vương phi, trong cung nói cưới được vương phi thì Vương Gia có thể ngăn cản họa sát thân, còn có thể giúp Vương Gia ngày càng vượng sao? Bây giờ nhìn lại mới thấy là sự thật."
Trong vườn, Trầm Tử Trai đẩy xích đu cho Hạ Trọng Phương, cuối cùng vẫn thu tay lại để Hạ Trọng Phương xuống, cười nói: "Tuy cao hứng, cũng không thể chơi quá lâu, cẩn thận bị trật khớp hại thân."
"Ta sao có thể yếu đuối như vậy?" Hạ Trọng Phương nói xong, mới bước xuống xích đu, nhưng chân đã mềm nhũn, đứng cũng không vững, nên lừng khừng một chút.
Trầm Tử Trai sớm đã tới đỡ nàng, rỉ tai nói: "Nhìn nàng đi, mềm nhũn chân rồi phải không? Sáng mai trở lại chơi thích hơn."
Hạ Trọng Phương sợ người khác nhìn thấy, tổn hại đến uy phong Vương phi, vội giữ vững thân thể, tránh khỏi ngực Trầm Tử Trai, hé miệng cười nói: "Vương Gia! Sáng mai người còn rảnh rỗi sao?"
Trầm Tử Trai đáp: "Khó có khi nàng vui mừng như vậy, tự nhiên Bổn vương sẽ tìm lúc rảnh qua đây." Nói rồi dắt tay Hạ Trọng Phương, chỉ hướng vườn hoa cách đó không xa, nói: "Trời còn sớm, chúng ta đi thưởng hoa thôi."
Tay thon của Hạ Trọng Phương bị Trầm Tử Trai cầm lấy, mặc dù thành thân đã mấy năm, lúc này nàng vẫn mắc cở đỏ bừng mặt, tâm can nhảy loạn, như chú nai nhỏ, tính tình vẫn giống một thiếu nữ.
Trầm Tử Trai cũng cảm giác được Hạ Trọng Phương có chút khác thường, nắm tay nàng thật chặt, nhỏ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Hạ Trọng Phương ôn nhu nói: "Ta thích Vương Gia đối đãi với ta như vậy!"
Trầm Tử Trai lại cười nói: "Thì ra Phương nương là người dễ dàng thỏa mãn như vậy?"
"Vâng" Hạ Trọng Phương nói: "Ta vẫn chỉ mong chờ gả cho một phu quân, người ấy có thể cùng ta ngày xuân ngắm hoa, hạ giải nóng, mùa thu ngắm trăng, đêm đông là lò sưởi. Ân ái sống qua ngày."
Trầm Tử Trai nhìn Hạ Trọng Phương, gió phất động những sợi tóc của nàng, hắn liền giúp nàng vén tóc, dịu dàng nói: "Chỉ như vậy thôi à? Bổn vương cũng có thể làm được." Nói xong kéo Hạ Trọng Phương đi ngắm hoa.
Đã sắp sang hạ, thời tiết ấm dần, trong vườn các loại hoa đua nhau nở rộ, Trầm Tử Trai lấy xuống một đóa hoa hồng mở kiều diễm nhất, cài lên tóc Trọng Phương rồi lui về phía sau một bước thưởng thức, khen: "Hoa tuy đẹp, nhưng so với hoa nàng còn yêu kiều, động lòng người hơn."
Mặt mày Hạ Trọng Phương tất cả đều là ý cười, yêu kiều liếc về phía Trầm Tử Trai một cái nói: "Vương Gia miệng càng ngày càng ngọt!"
Trầm Tử Trai thấy Hạ Trọng Phương yêu kiều như vậy, nhất thời động lòng, cúi xuống nói: "Phương nương, Bổn vương hận bây giờ không phải là buổi tối, nếu không trở về phòng, chúng ta liền. . . . . ."
Nụ cười của Hạ Trọng Phương so với đóa hoa hồng trên tóc mai kia còn đẹp hơn, sẳng giọng: "Vương Gia chỉ biết nghĩ tới buổi tối."
Hai người ở trong vườn liếc mắt đưa tình, Hiền ca nhi cũng đã học xong, tìm mà không thấy bọn họ, đã bắt bà vυ' dẫn tới.
Hắn từ xa xa đã thấy Trầm Tử Trai và Hạ Trọng Phương đang đứng ở vườn hoa nói chuyện, hô: "Phụ thân, mẫu thân!"
"Hiền ca nhi!" Hạ Trọng Phương vội đến đón, ngồi xuống nhìn Hiền ca nhi, thấy hắn đã đổi xiêm y mặc ở nhà, cũng không phải bộ xiêm áo mặc lúc chiều để đi học, biết bà vυ' đã giúp hắn thay đồ, liền yên lòng, hỏi "Hôm nay đến lớp học, con học được những gì, có hiểu không?"
Trầm Tử Trai mỉm cười nhìn mẫu tử bọn họ nói chuyện, vừa nghĩ, còn hơn hai tháng, Hiền ca nhi cũng hai tuổi rồi, nên cho hắn có thêm một đệ đệ hoặc muội muội, tối nay, phải cố gắng!
Hiền ca nhi đáp lại lời của Hạ Trọng Phương, bẻ ngón tay nói: "Hôm nay đọc sáchnày, còn viết hai tờ chữ to."
Thấy năng lực biểu đạt của Hiền ca nhirất tốt, nói năng vô cùng rõ ràng, Hạ Trọng Phương sờ đầu hắn, quay đầu nói với Trầm Tử Trai: "Hiền ca nhi biết nói chuyện sớm, bây giờ nói gì cũng hiểu, ta cũng yên tâm rồi."
Trầm Tử Trai gật đầu, cúi người xuống, ôm lấy Hiền ca nhitung lên cao, cười nói: "Hiền ca nhi biết viết chữ rồi, muốn phụ thân thưởng cái gì nào?"
Hiền ca nhi được tung lên cao hai cái, tất nhiên vui mừng, cười ha ha, nghe Trầm Tử Trai hỏi, liền nói: "Muốn ra ngoài chơi!"
Trầm Tử Trai sảng khoái đồng ý, nói: "Bây thời tiết rất tốt, chọn một ngày để một nhà chúng ta liền đi du xuân."
"Vương Gia, hiện nay đã là đầu mùa hè, xuân đã sớm qua." Hạ Trọng Phương nhắc nhở.
Trầm Tử Trai cười nói: "Vậy thì đi đạp hạ đi."
Hiền ca nhi vừa nghe, liền hoan hô, lại xin Trầm Tử Trai ném hắn lên cao.
Trầm Tử Trai lại ném lên rồi thả hắn xuống, cười nói: "Trời cũng không còn sớm, chúng ta trở về thôi, không chừng cô cô ngươi đang tìm chúng ta !"
Từ sau khi mang thai Trầm Ngọc Tiên càng thêm thương yêu Hiền ca nhi, mỗi ngày đều đợi Hiền ca nhitan học, sau đó phải đến xem thử, hỏi một chút về việc học.
Lúc này, nàng đang ở trong sảnh, thấy Trầm Tử Trai ôm Hiền ca nhi đi vào, tất nhiên cười hỏi Hiền ca nhi: "Hôm nay được tiên sinh khen có phải không?"
Hiền ca nhi gật đầu nói: "Có ạ, tiên sinh nói con viết chữ rất đẹp mắt."
Trầm Ngọc Tiên đã nghe chuyện của khi Hiền ca nhi đi học từ mấy người đi theo hắn, chỉ cười nói với Trầm Tử Trai và Hạ Trọng Phương: " Hôm nay khi học viết chữ, tư thế cầm bút của Hiền ca nhi được lão sư khen, chữ viết cũng rất đẹp. Chí nhi viết chữ xấu nên bị tiên sinh phạt, để hắn về nhà viết thêm ba lần nữa."
Hiền ca nhi nói: "Chí nhi đáng thương, còn khóc!"
Khi mọi người nói chuyện, cũng có người đã nhanh chóng chuẩn bị nước cho đám người Trầm Tử Trai rửa mặt rửa tay.
Hạ Trọng Phương thấy Trầm Ngọc Tiên không bỏ được Hiền ca nhi, liền nói: "Quận chúa theo chúng ta dùng bữa chứ?"
Trầm Ngọc Tiên cười nói: "Cũng tốt, ta sẽ cho người đi gọi Quận mã tới đây, mọi người náo nhiệt một chút."
Trầm Tử Trai liền nói: "Không bằng kêu thêm phu thê Phương ngự y, phu thê Vi thiếu gia tới đâyluôn, bày bàn lớn mọi người cùng ăn, sẽ càng náo nhiệt hơn."
Hạ Trọng Phương nghe vậy, liền cho người đi mời đám người Phương ngự y.
Lữ Bát Nương mang thai đã hơn năm tháng, bụng đã lộ rõ, nhưng vẫn bước đi như bay, so với nữ nhân bình thường còn đi nhanh hơn.
Phương ngự y ở phía sau đuổi theo, cằn nhằn nói: "Chậm một chút, nàng đi chậm một chút, không cẩn thận lại té!"
"Lão Phương, dù chàng có bị té, chưa chắc ta sẽ té đâu nhé." Lữ Bát Nương không để ý tới hắn, đi thật nhanh như cũ.
Phương ngự y chỉ đành phải bước nhanh mà đuổi theo, không dễ dàng mới đuổi kịp được nàng, thở gấp nói: "Bát Nương, nàng đang mang thai, phải luôn luôn cẩn thận, không thể chạy nhảy như lúc bình thường được."
Lữ Bát Nương nói: "Đã tuân theo ý của chàng mà cứng rắn an tĩnh dưỡng thai bốn tháng, bây giờ là tháng thứ năm rồi, còn không đi nhanh được sao?"
Phương ngự y dụ dỗ nói: "Nàng đi nhanh như vậy, sẽ kinh sợ đến con."
Lữ Bát Nương vừa nghe, chỉ đành phải bước chậm lai, lại bắt lấy tay Phương ngự y để hắn đỡ mình, làm chim nhỏ nép vào người, rầu rỉ nói: "Này! Oa Nhi thật dễ bị thương nhỉ!"