Edit: Holilinhk
Cảnh quốc thần long năm thứ tám, đầu hạ, một trận mưa rào đi qua, dưới mái hiên vẫn còn đọng vài giọt nước, ánh mặt trời lại tiếp tục chiếu sáng.
Hạ Trọng Phương tự kéo lại cổ áo mình cho kín, “Thùng thùng” bước đi mạnh mẽ, không để ý nước dưới đường bắn lên ướt giày.
Tiền bà bà ở phía sau đuổi theo, gọi: “Đi chậm một chút, cẩn thận người bị thương.”
Hạ Trọng Phương nghe vậy, bước chân dần chậm lại, đợi bà bà bước lên cùng sóng vai, chỉ thở gấp nói: “Bà bà, con chỉ sợ con đi tới nơi thì dũng khí đã không còn, rụt trở lại thôi.”
Tiền bà bà đưa mắt nhìn về phía trước, nhìn lên tấm biển treo chữ ‘Tề vương phủ’, đại môn (cửa lớn) được sơn màu hồng đầy khí thế đã đóng chặt, hai bên cửa có hai con sư tử bằng đá, nhìn vào dòng người đi trên đường, không khỏi co người lại một chút, chỉ chốc lát rồi lấy lại can đảm, cổ vũ Hạ Trọng Phương nói: “Dù sao cũng phải có một lời giải thích, đối phương thì sống vinh hoa phú quý, còn con ngay cả một chút đạo lý cũng không đòi được sao!”
Hạ Trọng Phương nhớ đến những khổ sở lúc trước, nhất thời cũng cắn răng nói: “Con đã hầu hạ cha mẹ hắn ba năm, cố gắng làm tròn trách nhiệm một người vợ, quay đầu lại cũng chỉ nhận được một tờ hưu thư, nếu không hỏi cho ra lẽ, có lẽ cả đời con cũng không thể an lòng.”
Hạ Trọng Phương là người Thạch Long trấn, Giang Nam, năm nàng mười lăm tuổi được gả vào Qúy gia, làm tân nương tử của Qúy Minh Xuân. Lúc ấy, cha mẹ Qúy Minh Xuân đã già yếu, hắn lại vội vã chuẩn bị lên kinh đi thi, liền suy nghĩ nên cưới một người thê tử, thay hắn ở nhà chăm sóc cha mẹ.
Cũng bởi hôn kì vội vã, không thể chọn được ngày tốt, ngày Hạ Trọng Phương xuất giá, đúng vào ngày hành kinh của nàng thế nên hai người không hề động phòng.
Sau khi kết hôn ba ngày, Qúy Minh Xuân thu dọn hành lý, theo đồng hương đi thi, chuyến đi này, dài ba năm.
Trong ba năm đó, Hạ Trọng Phương tận tâm hầu hạ cha mẹ chồng, không dám có chút trễ nãi. Cũng vừa năm ngoái, Hạ Trọng Phương nhận được tin vui, thì ra Qúy Minh Xuân đã thi đậu Cử nhân, vì người đang ở trong kinh thành, hạnh bẳng vừa ra đã biết kết quả ngay, hắn đậu Tiến sĩ, ở trong kinh chờ nhậm chức.
Cả nhà mừng như điên, có rất nhiều người đến chúc mừng, náo nhiệt một phen, Qúy phụ Qúy mẫu cho rằng cuối cùng cũng khổ tận cam lai.
Nửa đêm, Hạ Trọng Phương viết thư gửi về nhà, trong thư cũng không đề cập đến chuyện sau này nàng sẽ như thế nào, nàng cho rằng, phu thê là một thể thống nhất, cuộc sống sau này tự nhiên sẽ gắn liền với Qúy Minh Xuân.
Cho đến mùa thu, người ở kinh thành đến, nói là muốn đón Qúy phụ Qúy mẫu lên kinh, còn về phần của Hạ Trọng Phương, nàng nhận được một tờ hưu thư.
Hạ Trọng Phương không dám tin, ba năm vất vả đợi chờ của mình, đổi lại chỉ là kết quả này.
Hạ Trọng Phương cho rằng, mình và Qúy phụ Qúy mẫu sống chung ba năm, nàng hầu hạ họ ba năm, dẫu sao cũng có chút tình, liền đi cầu họ, xin họ lưu nàng ở lại.
Không nghĩ rằng Qúy phụ Qúy mẫu lại trốn tránh không gặp, không để cho Hạ Trọng Phương cầu một lần nữa, liền suốt đêm lên kinh. Dòng họ Qúy gia tự nhiên không muốn gặp phiền phức, cũng hỏi thăm an ủi vài câu, bảo nàng tìm một người khác tốt hơn, vân vân và mây mây, sau đó cũng không để ý đến nàng nữa.
Hạ phụ Hạ mẫu đều không thể tin được Qúy Minh Xuân sẽ bỏ con gái nhà mình, liền dậm chân đấm ngực một lúc, sau đó đều đồng ý bảo Hạ Trọng Phương lên kinh gặp Qúy Minh Xuân yêu cầu một câu trả lời hợp lý, Hạ phụ nói: “Nếu không có câu trả lời của Qúy Minh Xuân mang về thì ngươi chết trước mặt hắn luôn đi, đừng trở về nữa. Trở về cũng chỉ làm mất mặt thêm mà thôi. Nhà chúng ta chưa từng có đứa con bị chồng ruồng bỏ như thế.”
Hạ mẫu rốt cuộc vẫn mềm lòng, kéo Hạ Trọng Phương nói: “Con gái à, con cũng mười bảy tuổi rồi, bây giờ lại bị hưu, nửa đời sau coi như bỏ rồi. Bây giờ Qúy Minh Xuân đã là tiến sĩ gia, khi con nhìn thấy hắn, con phải cầu tình, để hắn giữ con ở lại hầu hạ cha mẹ hắn, con ở lại hầu hạ, cuộc sống cũng tốt hơn đối với một người vợ bị hưu, con à.”
Hạ Trọng Phụng biết, Hạ phụ Hạ mẫu là yêu mặt mũi của bản thân họ, biết mình bị bỏ rơi, nhà mẹ đẻ không dung mình, ở lại Thạch Long trấn cũng không được. Mặc kệ có gặp Qúy Minh Xuân hay không, nàng cũng phải rời khỏi trấn mới có con đường sống.
HẠ Trọng Phương muốn đi lên kinh thành, vừa vặn có đồng hương là Tiền bà bà và Tiền cữu cữu cũng muốn lên kinh tìm người thân, ba người liền kết bạn cùng lên kinh.
Tiền bà bà năm nay bốn mươi tuổi,trước kia, khi bà vừa sinh con gái thì chồng bà qua đời, bởi vì trông chừng nữ nhi không chịu gả đi, đợi đến khi con gái đầy mười sáu tuổi, liền vì nữ nhi mà cho ở rể. Chẳng ngờ con gái và con rể theo người ta lên kinh thành, vừa đi đã chẳng thấy về, bặt vô âm tín. Tiền bà bà không thể ngồi yên, về nhà mẹ đẻ cùng với huynh đệ thương nghị, sau đó quyết định lên kinh tìm con gái và con rể. Tiền cữu cữu lo lắng cho Tiền bà bà, nên bỏ việc trong nhà, cùng người tỷ tỷ này đi lên kinh thành.
Ba người đi đến kinh thành đã là tháng mười một, Qúy Minh Xuân cưới quận chúa Trầm Ngọc Tiên đã được mấy ngày, bởi vì anh của Trầm Ngọc Tiên, Trầm Tử Trai sức khỏe không tốt, Trầm Ngọc Tiên không nỡ rời xa anh trai nên bảo Qúy Minh Xuân ở lại trong phủ Tề vương, thuận tiện chăm sóc anh mình.
Hiện nay Cảnh Tông hoàng đế có tổng cộng là năm người con trai, được ở lại trong kinh có hai người, một là con lớn nhất, thái tử Trầm Vĩnh Xương, một người nữa, là người con thứ ba Trầm Vĩnh Thái. Vì Trầm Vĩnh Thái người yếu, cưới Vương phi xong, sinh được hai người con là Trầm Tử Trai và Trầm Ngọc Tiên thì qua đời do bệnh. Mà Vương phi do đau buồn quá độ, ba năm sau cũng bệnh mà qua đời. Năm đó, Trầm Tử Trai mới mười tuổi, Trầm Ngọc Tiên tám tuổi.
Cảnh Tông hoàng đế thương bọn họ còn nhỏ, nên đưa vào cung nuôi nấng, đến khi Trầm Tử Trai mười sáu tuổi thì mới để cho hắn đưa muội muội mình ra phủ bên ngoài cung, phong làm Tề vương Trầm Tử Trai.
Trầm Tử Trai giống mẫu thân, cực kì tuấn mỹ, mà lại mang thân phận này, đương nhiên có nhiều người tới cửa cầu thân, nhưng vì hắn chưa muốn đề cập đến chuyện hôn nhân, lại mắc phải căn bệnh hiếm thấy, hiện triền miên trên giường bệnh đã nhiều năm.
Trầm Ngọc Tiên vì bệnh tình của anh, nên cũng trì hãon hôn sự của mình, cho đến cuối mùa hạ năm nay, vô tình nhìn thấy tân khoa Tiến sĩ Qúy Minh Xuân, ngoài dự định vào mắt duyên, đến mùa thu, nàng và Qúy Minh Xuân thành thân, lại nói nơi ở của Qúy Minh Xuân, nàng để hắn ở lại trong Tề vương phủ.
Dò hỏi tin tức thật chắc chắn, thật lâu Hạ Trọng Phương không nói gì, thì ra người Qúy Minh Xuân muốn là quận chúa, trách không được bỏ nàng. Hoàng thân quốc thích, nàng có thể lay động được sao, không thể đến gần chứ nói gì đến việc đòi công lý?
Tiền bà bà ở bên kia, cũng không tìm thấy con gái và co rể, chỉ nói kinh thành quá rộng lớn, trong nhất thời tìm khó thấy, đành từ từ rồi dò hỏi tìm lại người vậy.
Tiền cữu cữu thấy Hạ Trọng Phương cũng không có ý hồi hương, mà Tiền bà bà lại quyết định ở lại, đành phải vì hai người mướn một căn phòng nho nhỏ, vừa lúc nhà Tô đại hộ (đại hộ: gia đình giàu có) phải gả con gái, nóng lòng muốn mời người tú (thêu) đồ cưới, Tiền bà bà và Hạ Trọng Phương đều là cao thủ thêu thùa may vá, sau khi gặp mặt, liền nhận một món đò nhỏ để về tú, giao hàng mới nhận tiền công. Hợp lại như vậy, trong thời gian ngắn, hai người cũng có chút phí sinh hoạt.
Nhìn Tiền bà bà và Hạ Trọng Phương đã ổn định, Tiền cữu cữu nóng lòng về quê chuẩn bị lễ mừng năm mới, liền căn dặn một hồi, sau đó mới quay đầu rời đi.
Trong lúc tố thêu, rảnh rỗi Tiền bà bà hỏi thăm tung tích của con gái và con rể, Hạ Trọng Phương cũng lưu ý đến những chuyện liên quan đến Qúy Minh Xuân.
Qúy Minh Xuân hiện nay đi sớm về trễ, suốt ngày ru rú trong nhà, cho dù xuất hay nhậpo cũng là ngồi kiệu tọa mã xa, tiền hô hậu ủng, tuy Hạ Trọng Phương biết hành tung của hắn cũng không thể nào tiếp cận, chứ đừng nói đòi nói lý.
Đảo mắt đã qua năm, tú vật Hạ Trọng Phương và Tiền bà bà giúp may cho Tô đại hộ rất được yêu thích, hai người nhận thêm vài thứ khác về tú.
Tiễn bà bà thấy mình không tìm được con gái và con rể, Hạ Trọng Phương cũng không tiếp cận được Qúy Minh Xuân, lại nghĩ đến thân phận của hai người, bất kể tìm người hay làm điều gì khác, cũng đều quá mức gian nan, liền nói với Hạ Trọng Phương: “Không bằng chúng ta van Tiếu nương tử nhà Tô đại hộ một chút, nàng ta tuy là hạ nhân nhưng cũng là hầu hạ quý nhân, con người cũng rộng rãi, chẳng lẽ lại không có cách giúp chúng ta sao?”
Hạ Trọng Phương khẽ cắn môi, xuất bạc ra mua một ít điểm tâm xin gặp Tiếu nương tử, nói hết mọi chuyện trước khi lên kinh, cầu nàng hỗ trợ.
Tiếu nương tử vừa nghe Hạ Trọng Phương là vợ trước củaQúy Minh Xuân, kinh ngạc đến mức cằm sắp rơi xuống đất, kéo Hạ Trọng Phương lại nhìn kĩ “ô” một tiếng, nói: “Trang phục ngươi mặc như thế này, nếu lên chặn kiệu của quận mã gia, chỉ có thể bị bắt lại, làm sao có thể gặp được hắn đây?”
Có lẽ kinh thành phong thủy tốt, dù Hạ Trọng Phương ăn mặc tiết kiệm, nhưng ở đây mấy tháng, da dẻ cũng trắng lên rất nhiều, không giống lúc mới lên kinh vừa quê mùa lại đen gầy. Cũng may là bộ dáng nàng như thế này, vào mắt Tiếu nương tử vẫn là một thôn cô, không lên được bàn tiệc (nghĩa là đối với HTP thì dáng dấp của nàng bây giờ so với trước đã tốt hơn rất nhiều, nhưng trong mắt Tiếu nương tử vẫn là một thôn cô, không làm được việc lớn, vẫn là cần sự giúp đỡ của nàng ấy)
Tiền bà bà nhanh nhạy, kéo Tiếu nương tử nói: “Tiếu đại tỷ giúp Hạ Trọng Phương một tay đi, nếu nàng trở về cố hương chắc chắn sẽ không có con đường sống.”
Tiếu nương tử quan sát Hạ Trọng Phương, thấy da mặt nàng có chút thô ráp, nhưng cũng là do người không chịu bảo dưỡng, về phần mặt mày, nếu lên phấn, mặt quần áo tha thứơt một chút, cũng là một mỹ nhân,. Để nàng hầu hạ Qúy phụ Qúy mẫu, nếu Qúy Minh Xuân thấy, không chừng lại muốn nối lại tình xưa, đây cũng là một đường lui! Không giúp không được, nhưng mình thấp cổ bé họng làm sao giúp đây?”
Tiếu nương tử rốt cuộc cân nhắc nói: “Trên đường ngăn kiệu đòi lý lẽ chắc chắn không được, nháo được một lần cũng sẽ không nhận được gì, thứ hai để vỡ lỡ ra cũng không tốt. Nếu thật lòng muốn hắn an bài cho ngươi một đường lui, chỉ có một cách, đó là đến Tề vương phủ cầu kiến, nói chuyện hay cầu xin cái gì đều dễ hơn.”
Hạ Trọng Phương cùng Tiền bà bà thương nghị, đều đồng ý biện pháp của Tiếu nương tử, tìm hiểu mới biết hôm nay là ngày nghỉ lễ, Quý Minh Xuân tất nhiên phải ở trong phủ, liền nhanh chóng đứng lên, dọn dẹp một chút, dắt tay đi đến Tề vương phủ.
Các nàng ngoài cổng chính nhìn nhìn, cũng biết các nhà phú quý người ta không dễ gì mở đại môn, xưa nay chỉ ra vào ở cửa hông, liền rẽ qua một bên, hướng cửa hông đi tới.
Lúc này, cửa hông Tề vương phủ lại mở, quản gia Tô Lương thăm dò nhìn ra phía bên ngoài, hỏi giữ cửa: “Có thấy Hạ nương tử chưa?”
Giữ cửa cười theo nói: “Quản gia gia đã phân phó, Hạ nương tử đến, phải nhanh nhanh mời vào, đây vẫn luôn chú ý, không dám ngơi nghỉ, nhưng vẫn chưa gặp người!”
Quản gia Tề vương phủ, Tô Lương, năm nay 38 tuổi, mặc áo may ô tím ngắn, để râu cá trê, chưa nói đã cười, bộ dáng thân thiện. Nhưng sau lưng, hạ nhân Tề vương phủ, tất cả đều bảo hắn nham hiểm, là một nhân vật lợi hại, không dễ mắc lừa.
Bây giờ, giữ cửa thấy hắn đích thân đến hỏi có thấy Hạ nương tử không, nhất thời cũng gấp, nhìn ra phía ngoài thăm dò, lẩm bẩm: “Trời vừa mưa, không biết còn tạm hõan không?”
Tô Lương đỉnh chân mày nhăn nhăn, có chút lo lắng.
Tề vương gia bị bệnh mấy năm nay, mặc dù không tăng thêm, nhưng cũng không có chuyển biến tốt đẹp, năm ngoái trong cung, Phương ngự y đã viết một đơn dược mới, trong đó một vị thuốc vô cùng quan trọng, Tề vương phủ phái người đi tìm, gần một năm mới tìm được. Được thuốc, Phương ngự y lại nói hiện nay tràng vị Tề vương gia yếu, không thể trực tiếp uống thuốc, tốt nhất là tìm một nhũ nương có thể chất hàn tính, cho nhũ nương uống thuốc, rồi vương gia lại uống sữa của nàng, như vậy dược tính trung hòa, không làm bị thương tràng vị vương gia, có thể chữa bệnh. Mà đối với nhũ nương, bởi vì là thể chất hàn tính, uống thuốc này không tổn hao gì đến thân thể, còn có công hiệu bổ huyết, nhất cử lưỡng tiện.
Bởi vì yêu cầu người trong gia đình nhũ nương trong sạch, ba đời họ hàng bên tộc vợ, tất cả không được mang bệnh nan y, thân thể lại tráng kiện, là sinh con đầu lòng, phải có thể chất hàn tính, cho nên, người được chọn làm nhũ nương cũng không phải dễ. Kéo dài, kéo đến hai tháng, Phương ngự y mới tìm được một vị Hạ nhũ nương của người khác, bắt mạch xác nhận là thể chất hàn tính, nói hôm nay sẽ đưa tới. Nhưng bây giờ đã sắp qua giờ thìn (7h – 9h), mà vẫn chưa thấy bóng dáng đâu cả.
Giữ cửa đang muốn nói chuyện, đã thấy trước cửa phủ có người giục ngựa đi tới, xoay người xuống ngựa, thở phì phò chạy đến, nói với Tô Lương: “Tô quản gia, sáng sớm Phương ngự y được mời tiến cung, không thể đến đây được, nên căn dặn tại hạ đến truyền lời, đợi Hạ nương tử đến đây, phải cho nàng uống thuốc trong đơn trước. Uống thuốc, buổi chiều mới tăng hiệu quả. Khi đó, Phương ngụ y tất nhiên có thể chạy tới, lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiết sữa, giờ Tý vương gia có thể uống sữa (tục gọi là nãi). Nhớ kỹ, nhũ nương uống thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiết sữa, trước bốn canh giờ, không thể ngắn hơn, bởi vậy người vừa đến, không cần nhiều lời nói, uống thuốc hẵng nói.” Nói dứt lời, vội vã giục ngựa thúc đi.
Người vừa đi, giữ cửa liền thấy ở góc đường có một nữ tử trẻ tuổi và một bà tử đi đến, cô gái đi phía trước chừng mười tám mười chín tuổi, một thân sa (áo màu cát) quần màu lục tuy có chút phai màu, nhưng lại vô cùng sạch sẽ, trên đầu đội khăn, nhìn cũng coi như gọn gàng, hắn nhất thời thở phào nhẹ nhõm, gọi Tô Lương: “Quản gia, người đã đến rồi!”
Tô Lương ngạc nhiên nói: “Không phải Phương ngự y nói sẽ bảo quản gia tự mình đưa người tới sao? Sao lại chỉ có một bà tử thế này, mà lại còn đi bộ tới?”
Chốc lát nữ tử và bà tử đã đến gần, nữ tử cúi đầu nói: “Ta họ Hạ, xin cầu kiến…”
Tô Lương vừa nghe họ Hạ, mà lại là bộ dáng này, cho rằng đây chắc chắn là Hạ nhũ nương mà Phương ngự y tìm được, đỡ nàng đứng lên, nói: “Là Hạ nương tử, đi vào rồi nói.”
Hạ Trọng Phương và Tiền bà bà có chút ngạc nhiên, chuyện này…?
Tô Lương vừa dẫn đường đi vào bên trong, vừa nói: Tiếu nương tử có nói cho Hạ nương tử nguyên nhân sự việc chưa?”
Tiếu nương tử trong miệng Tô Lương, chính là thê tử của quản gia nhà Phương ngự y, nhưng Hạ Trọng Phương lại cho rằng đó là Tiếu nương tử nhà giàu, (người nàng nhờ vả), trong lòng âm thầm kinh hãi, thì ra Tiếu nương tử lại giỏi như vậy, đã phục sẵn người trong phủ.
Hạ Trọng Phương nhất thời “Ừ” một tiếng, xem như đáp lời Tô Lương.
Tô Lương dẫn Hạ Trọng Phương cùng Tiền bà bà vào trong phòng bếp, đích thân đảo thuốc, bưng lại đưa cho Hạ Trọng Phương nói: “Hạ nương tử trước tiên uống thuốc, uống thuốc rồi sẽ gặp người.”
Ý Tô Lương muốn nói, nàng uống thuốc đi rồi Tô Lương sẽ đưa nàng đi gặp những người trong phủ.
Hạ Trọng Phương nghe, uống thuốc, rồi sẽ đưa nàng đi gặp Qúy Minh Xuân.
Nhưng mà tại sao muốn gặp Qúy Minh Xuân lại phải uống thuốc?
Tiền bà bà giật nhẹ tay áo Hạ Trọng Phương.
Hạ Trọng Phương đột nhiên hiểu ý bước lên, lúc hỏi thăm tin tức Quý Minh Xuân, cũng có nghe qua tin tức về Tề vương phủ một chút, nói rằng Tề vương gia ngã bệnh, khi đó những ai hầu hạ người cũng uống thuốc phòng bệnh, ngẫu nhiên có người ngoài đến vương phủ thăm bệnh, cũng bị yêu cầu uống một chén thuốc. Chẳng lẽ đây là thuốc phòng bệnh?
“Hạ nương tử!” Tô Lương thấy thần sắc Hạ Trọng Phương do dự, liền nói: “Thuốc này không đả thương thân thể, còn có công hiệu bổ huyết, nương tử cứ yên tâm uống đi!” Thuốc này trân quý đây trân quý đây, tìm một năm, hao tốn rất nhiều tài lực vật lực mới có đấy, ngươi còn do dự?
*Nương tử: ngoài nghĩa là vợ thì còn chỉ những cô gái, người phụ nữ trẻ tuổi, có thể có chồng hoặc chưa chồng (thường gọi kèm với họ, ví dụ như Hạ nương tử, Tiếu nương như trong truyện, nếu không kèm họ nghĩa là gọi vợ :) )
Vương phủ người muốn độc chết người, cũng không cần độc chết trong phủ chứ? Hạ Trọng Phương cắn răng một cái, tiếp nhận thuốc, thổi thổi liền uống.
Nhanh chóng có người chạy đến báo, nói với Tô Lương: “Tô quản gia, Phương ngự y tới!”