Edit & Beta: Hann
Ngu Ý: “…”
Ôn Anh nói: “Ý Ý, thật ra liên hôn cũng không phải không tốt, sau khi kết hôn thì các cậu mạnh ai nấy chơi, vẫn tự do tự tại giống như lúc trước thôi. Cho dù bị chụp cái gì không tốt thì vẫn có mẹ cậu ở đó, truyền thông cũng không dám đồn đại.”
Cô không biết nên trả lời Ôn Anh như thế nào. Ngu Ý cô gái ngoan ngoãn, từ nhỏ đến lớn mẹ cô đều sắp xếp sẵn tất cả mọi thứ cho cô. Cô chính là đứa trẻ ngốc nghếch giống như trên tin tức đã nói, lên đại học mới biết thì ra ăn trứng gà phải lột vỏ, dây giày phải tự mình cột lại.
Từ bé đến giờ, chuyện gì cũng do bố mẹ sắp xếp, nhưng về phần hôn nhân lần này, Ngu Ý muốn tự mình làm chủ một lần.
Ngu Ý chỉ muốn kết hôn với người mình yêu, chứ không muốn bồi dưỡng tình cảm với một người xa lạ.
…
“Đây là thông tin vừa mới điều tra được, Ngu tiểu thư đã đến cửa tiệm này.” Trợ lý Ngô nói: “Hoắc tổng, những nơi cô ấy ở gần đó cũng tra ra được.”
Người đàn ông thân cao chân dài, gần khoảng 1m9.
Thật sự trợ lý Ngô cũng nghĩ không thông, đang yên đang lành, tại sao đại tiểu thư nhà họ Ngu lại chạy trốn chứ?
Hết lần này đến lần khác, bà Ngu vẫn nhàm chán như vậy, hung dữ không cho người ta bàn tán về con gái của mình. Có người từng tiện miệng nói trong buổi yến hội rằng Ngu Y không có giáo dục, dám đào hôn, ngay lập tức bị Ngu phu nhân càng không có giáo dưỡng cho hai bạt tai rồi ra khỏi đó.
Có người mẹ nào mà khoan dung cho con gái mình nhiều đến vậy, trợ lý Ngô nhìn vẻ mặt cười lạnh như Mẫu Dạ Xoa của bà Ngu, có lẽ Ngu Ý cũng là một người giảo hoạt tùy hứng không thích nói lý.
Trợ lý Ngô liếc nhìn Hoắc Huyền.
Bà ngoại Hoắc Huyền là người Pháp, là nữ minh tinh nổi tiếng khắp thế giới lúc bấy giờ, yêu kiều xinh đẹp. Mẹ của anh cũng có nhan sắc rất xuất chúng, vẻ ngoài của anh càng khỏi phải nói. Ngũ quan trông như tự tay Thượng đế điêu khắc nên, tinh tế tỉ mỉ, thiếu một phần dịu dàng nhưng thừa một phần lạnh lùng, trông rất anh tuấn sang trọng, chỉ nhìn lướt qua cũng dễ dàng nhận ra anh giữa biển người.
Chỉ là anh tính anh không được tốt lắm, Hoắc Huyền quá lạnh nhạt, đôi mắt không hề ấm áp dù chỉ một chút. Trợ lý Ngô đã ở bên cạnh anh hơn nửa năm, nhưng chưa từng thấy anh cười lần nào.
Lúc Ngu Ý vào cửa tiệm này, mỗi một câu nói với nhân viên cửa hàng, mỗi một chữ đều được ghi chép lại. Từng lời nói cử chỉ đều được viết thành văn, đưa đến trước mặt Hoắc Huyền.
Nơi đâu cũng có đặt camera.
Đôi bàn tay lớn lạnh ngắt của Hoắc Huyền sờ vào đôi giày cao gót màu lam nhạt. Size 35, đôi chân vàng ngọc nhỏ bé của thiếu nữ đưa vào, sau đó đứng trước gương ngắm nhìn. Anh cũng không biết Ngu Ý, ấn tượng đầu tiên duy nhất về Ngu Ý là từ bức ảnh.
Người thiếu nữ xinh xắn ngồi trên bờ biển, bức ảnh chụp được khoảnh khắc cô quay đầu nhìn lại. Làn da trắng muốt, đôi chân thon dài cùng vòng eo nhỏ nhắn hiếm thấy. Có lẽ tấm hình này đã được xử lý hậu kỳ, đẹp đến mức không chân thực, khiến người ta nổi lên du͙© vọиɠ muốn chiếm hữu cô.
Đương nhiên anh cũng từng nghe qua chuyện Ngu Ý chẳng khác gì phế vật, từ nhỏ đến lớn được nhà họ Ngu nâng niu trong lòng bàn tay, được nuông chiều quá mức, đến trường còn muốn bảo mẫu đi theo. Một phế vật như vậy lại muốn đào hôn, trước khi đào hôn còn không chuẩn bị kế hoạch kỹ càng, chưa qua bao lâu đã bị anh và mẹ của cô phát hiện.
Người bạn thân ngu ngốc không kém Ngu Ý kia cũng tự cho rằng không ai biết nơi ở hiện tại của cô.
…
Người chủ cho Ngu Ý thuê nhà mở một cửa hàng bán hoa, nằm ở cổng trường đại học C. Chủ nhà là một cô gái trẻ, vừa tốt nghiệp trường đại học C hai ba năm, có nuôi một con chó lông vàng và một con mèo chân ngắn, cô ấy tên A Tĩnh.
Lúc trở về, Ngu Ý đi ngang qua cửa hàng hoa của chủ nhà, A Tĩnh đang xử lý hoa tươi. Tiệm hoa này không chỉ gần trường đại học mà còn gần một tiểu khu, lượng người qua lại lúc tối ở đây rất đông. Ngoài ra một số cựu sinh viên trở về trường học, lúc đi ngang qua cửa hàng cũng sẽ mua hai bó hoa tươi.
Ngu Ý nhìn tấm bảng treo bên cạnh cửa hàng hoa của A Tĩnh, trên đó viết một dòng chữ nguệch ngoạc “Tuyển nhân viên”.
A Tĩnh mặc một chiếc tạp dề hoa, vẫn đang cắt tỉa cành lá.
Ngu Ý đi ngang qua, lên tiếng chào: “Chị A Tĩnh.”
A Tĩnh ngước mắt nhìn Ngu Ý một cái: “Sao em không đi học? Trốn tiết à?”
Khóe môi Ngu Ý hơi cong lên: “Chị Tĩnh quên rồi sao, bây giờ đang lúc nghỉ hè mà.”
A Tĩnh nói: “Thức khuya nên hay quên quá, hôm nay em tan làm sớm sao?”
Ngu Ý lắc đầu: “Không có, tạm thời không có việc gì, ở đây một thời gian ngắn để giải sầu chút.”
A Tĩnh cũng không phải người nhiều chuyện, cô ấy chưa từng nghe qua chuyện của Ngu Ý, theo bản năng cảm thấy có lẽ cô là em gái nhỏ đang học đại học: “Tới thành phố C làm gì chứ? Mùa hè ở đây oi bức, còn đông đến thì lạnh cóng, khổ lắm. Cửa hàng có tuyển người, em rảnh thì đến đây học việc chút không. Chủ yếu là khoảng thời gian buổi tối như bây giờ, một tiếng ba mươi tệ vào ban ngày, muộn hơn một tiếng thì chị trả năm mươi tệ, em làm không?”
Ngu Ý đang chờ những lời nói này của A Tĩnh.
Lúc đầu cô đã định mở miệng hỏi rồi.
Ngu Ý gật đầu cười: “Được thôi ạ.”
A Tĩnh chỉ đơn thuần lắm miệng nên tùy tiện nói, chính cô ấy cũng không ngờ Ngu Ý thật sự đồng ý rồi.
Cô ấy trợn tròn hai mắt, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng của Ngu Ý đến bàn tay nhỏ bé trắng nõn nà, rồi đến cổ chân bên dưới chiếc quần của cô.
Một cô gái nhỏ như vậy, trông cứ như làm từ nước ấy, có thể làm việc được không đây?
A Tĩnh nói: “Những loại hoa này, em có phân biệt được không? Không biết thì chị dạy cho em.”
Ngu Ý mỉm cười gật đầu: “Em phân biệt được hết.”
Cô cũng từng học cắm hoa rồi.
A Tĩnh nói: “Qua đây cắt tỉa với chị, vừa có hai đơn đặt hàng online.”
Ngu Ý ngoan ngoãn ngồi bên cạnh A Tĩnh, bây giờ cô đang dùng tên giả, vị đàn anh thần thông quảng đại đã giúp cô tạo một danh tính giả, bây giờ cô tên Mộc Tiểu Ngư.
A Tĩnh có mái tóc ngắn gọn gàng, da thịt trắng nõn, 1m75, thoạt nhìn trông rất gầy và cao, chỉ là hơi lạnh lùng, không nói chuyện nhiều cho lắm. A Tĩnh thấy Ngu Ý bắt đầu rất nhanh, bàn tay nhỏ bé mịn màng không bị gai đâm, cứ thế gói hoa lại, cô ấy kinh ngạc hỏi: “Đã từng học qua rồi?”
Ngu Ý gật đầu.
Gần đây học sinh đều đã nghỉ học, A Tĩnh cũng không tuyển được người, trông Ngu Ý hơi yếu ớt nhưng cũng không phải không dùng được.
Vội vàng một tiếng đồng hồ, A Tĩnh cũng mệt rã rời rồi: “Đi ăn cơm đi, chị trông tiệm.”
Gần đó có một nhà hàng nhỏ, chỉ là Ngu Ý không quen với thức ăn nơi này. Cô không thể ăn cay, từ nhỏ đã có khẩu vị thanh đạm. Nhưng khẩu vị của thành phố C khá nặng, mỗi lần gọi món Ngu Ý đều dặn không ăn cay, tuy nhiên thức ăn vẫn cay đến nỗi nuốt không trôi. Cô nghi ngờ người bán cố ý lười biếng nên bỏ ớt không đều trong các phần ăn. Có lần cô gọi một món cay, nhưng kết quả không cay suýt chết như cô đã tưởng tượng cho lắm.
Cô đến cửa hàng tiện lợi mua một hộp sữa tươi và một chiếc bánh sandwich, tìm một vị trí để ăn sạch sẽ rồi về tiệm hoa của A Tĩnh.
Người đến càng ngày càng đông.
Đột nhiên trong cửa hàng xuất hiện một cô gái nhỏ xinh đẹp tựa như ánh trăng, mấy vị khách cũ đều hơi kinh ngạc, một người dì lớn tuổi hỏi thẳng A Tĩnh: “Trong cửa hàng có một cô gái nhỏ thật xinh đẹp, cũng học ở trường đại học C sao? Xinh đẹp như vậy chắc là hoa khôi của trường đúng không? Sao lại đến đây giúp cháu một tay vậy?”
A Tĩnh lười biếng ngước mắt lên đáp: “Trong tiệm có mùi hoa, cô ấy thích.”
“Tin tức trong tiểu khu truyền đi rất nhanh.” A Tĩnh nhìn góc nghiêng xinh đẹp của Ngu Ý, không khỏi híp mắt, ai mà chẳng muốn ngắm người đẹp chứ: “Có lẽ chúng ta phải bận rộn rồi.”
Sau khi kết thúc buổi tối, A Tĩnh thêm Wechat của Ngu Ý, gửi cho cô 150 tệ.
Ngu Ý cũng muốn về ngủ sớm, quần trắng của cô cũng dơ rồi.
A Tĩnh và Ngu Ý sống cùng một nơi, khi cánh cửa mở ra, con chó lông vàng A Tĩnh nuôi ngoắc đuôi lao đến chỗ cô ấy.
Ngu Ý vừa mới tắm xong đi ra, cô nghe tiếng hò hét ầm ĩ ở bên ngoài, nhịn không được mở cửa nhìn.
Trong phòng khách rất náo nhiệt, có khá nhiều người ngồi ở đây, nữ có nam có, trên bàn bày vài chai bia.
Đột nhiên nhìn thấy Ngu Ý, những người này hơi sửng sốt, một người nam trong đó đυ.i dụi con mắt: “Chị Tĩnh, sau khi đá anh Văn, chị đột nhiên chuyển xu hướng giới tính, tìm một người bạn gái sao? Ồ, đây là tiên nữ hạ phàm sao hả?”
Phòng bếp truyền đến một tiếng “Ha?”, A Tĩnh nghiêng nửa người ra, dùng một quả dưa chuột đập vào đầu người đàn ông đang nói chuyện kia: “Câm miệng, đây là khách trọ.”
Cô thấy Ngu Ý liếc mắt nhìn: “Làm ồn đến em rồi sao?”
Ngu Ý nhẹ nhàng lắc đầu.
Cô vừa mới tắm rửa xong, tóc được sấy khô, mặc một chiếc áo phông chữ T màu trắng và quần bảy tấc. Bây giờ rõ ràng đang là mùa hè, Ngu Ý mặc đồ không lộ hai tay, cũng không lộ cổ chân lắm. Rất khác biệt với A Tĩnh mặc quần short áo ba lỗ và những cô gái khác, có thể thấy Ngu Ý ăn mặc rất bảo thủ.
Chẳng qua cô thực sự gây ấn tượng quá mạnh, Ngu Ý ngày thường rất thanh cao thoát tục, gương mặt không chút tì vết nào, cứ như có thể bóp ra nước. Mái tóc vừa đen vừa dày, buông dài xuống như rong biển, dài dến bên hông.
Nam sinh vừa mới nói chuyện kia nhìn về phía Ngu Ý: “Người đẹp, qua đây cùng nhau chơi đi, bọn tôi muốn đi quán bar phía dưới, đi cùng không?”
Ngu Ý lắc đầu: “Ngày hôm nay quá mệt rồi, tôi không muốn ra khỏi cửa, mọi người đi chơi vui vẻ.”
Cô chưa thân quen với những người này, người địa phương phiền phức cũng không ít, Ngu Ý không muốn tham gia lắm.
A Tĩnh nói: “Cậu đừng dụ dỗ người ta nữa, Tiểu Ngư, em đi ngủ đi!”
Ngu Ý gật đầu, cô đi vào phòng rồi khóa chặt lại.
Ngu Ý chỉ thuê nơi này trong vòng một tháng ngắn ngủi, cô vẫn yêu thích sự yên tĩnh hơn. Bạn bè của A Tĩnh khá nhiều, nếu như thường xuyên dẫn bạn bè về nhà chơi thì Ngu Ý không có ý định thuê tiếp nữa.
Cả ngày hôm nay cũng khá bận rộn, sau khi lên giường cô lập tức chìm vào giấc ngủ.
Nhóm người A Tĩnh đi ra ngoài, bọn họ vẫn như vậy, không khỏi thảo luận về Ngu Ý. A Tĩnh tùy tiện nói vài câu, những người này hò hét ầm ĩ: “Thảo nào, A Tĩnh, vận khí của cậu ở đâu ra mà tốt vậy? Có một cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy trong cửa tiệm, buôn bán của tiệm chắc bùng nổ luôn ha?”
A Tĩnh lười biếng nói: “Có khả năng.”
…
Bên trong một chiếc xe gần đó, trợ lý Ngô nói với Hoắc Huyền: “Có lẽ Ngu tiểu thư sống ở đây.”
Tiểu khu gần đại học không tính là kém, hoàn cảnh ở đây cũng tàm tạm.
Trợ lý Ngô tiếp tục nói: “Chủ nhà của Ngu tiểu thư họ Trịnh, xem báo cáo điều tra thì người này có nhân phẩm đáng tin cậy. Ngu tiểu thư ở đây sẽ an toàn, không gặp tai họa ngầm gì. Hoắc tổng, anh tính trực tiếp mang Ngu tiểu thư đi, hay là…”
Gương mặt của người đàn ông vô cùng lạnh nhạt, đôi mắt hẹp dài hiện lên tia mỉa mai: “Cô ấy thích ở đây, vậy cứ để cô ấy ở đây đi.”
Trợ lý Ngô cũng nghĩ không thông, không chịu lấy chồng là người thừa kế nhà giàu có gia thế, Ngu Ý lại chạy đến nơi này chịu khổ, đúng là một người kỳ lạ.
Trợ lý Ngô nhìn ra được, Hoắc Huyền cũng không thích đại tiểu thư được nuông chiều này của Ngu gia. Ngu Ý chạy trốn như vậy, thực sự đã làm mất hết mặt mũi của Hoắc Huyền mà.
Có lẽ là vì mặt mũi của Ngu phu nhân nên anh mới bằng lòng đến thành phố C dẫn vợ sắp cưới của mình về. Chỉ là, với tính tình của Hoắc Huyền, Ngu tiểu thư khiến người khác chán ghét như vậy sẽ bị anh bí mật xử lý một phen đây.