Cả hai không biết đã nói chuyện với nhau bao lâu, nhưng tình hình có vẻ khá căng thẳng. Minh Hoàng đứng cùng với Hùng ở bên ngoài cũng căng thẳng không kém.
- Hùng à, tôi không ngờ là cậu lại là người của Lục thị đó.
Miệng Minh Hoàng giật giật, tức ở chỗ là cả hai muốn đánh nhau nhưng phải tỏ ra thân thiện với nhau vì hợp đồng giữa hai công ty vẫn còn. Không thể nào gây là xích mích được. Ngọn lửa giữa hai người đã bùng lên khá lớn, nhưng vẫn không thể nào ra tay động thủ được khiến cho Minh Hoàng ngày càng ngứa tay.
- Tôi đến Mặc thị chỉ để chơi thôi, với lại đồng thời cũng giúp Trần Uyển Đình những lúc cô ấy bị ức hϊếp.
Hùng lạnh lùng nói. Minh Hoàng không cười được nữa, cậu cãi lại.
- Ai ức hϊếp chứ?
- Có cần tôi gửi bằng chứng cho cậu xem không?
Hùng lạnh lùng tiếp tục nói. Cậu điềm tĩnh và biết suy nghĩ hơn Minh Hoàng nhiều. Nhưng Minh Hoàng vốn hiếu chiến, cậu siết chặt hai tay lại, Hùng cũng cảm nhận thấy nguy cơ đánh nhau đang tiềm tàng thì cũng siết tay thành quyền. Khi cả hai sắp lao vào đánh nhau thì Tuấn Lãng bước ra khỏi phòng của Vũ Phong với ngọn lửa quyết tâm cháy hừng hực.
- Hùng, đi thôi.
Anh nói rồi đút hai tay vào túi quần rời đi. Minh Hoàng bị dập lửa trong phút chốc, cậu ló đầu nhìn vào trong phòng. Vũ Phong lúc này hai con mắt như bắn tia đỏ ngầu. Cậu run lẩy bẩy tính rời đi trước khi bị anh kéo đi làm việc gì đó thì giọng nói của Vũ Phong vang lên như sét đánh ngang tai.
- Minh Hoàng, vào đây!
Minh Hoàng lóc cóc chạy vào. Cậu gồng mình để có lỡ mà Vũ Phong đánh cậu thì cậu sẽ đỡ đau hơn. Nhưng may mắn là Vũ Phong không đánh cậu, anh chỉ kêu cậu ngồi xuống rồi nói chuyện.
- Cậu chắc chứ?
Minh Hoàng nhíu mày sau khi nghe Vũ Phong kể về kế hoạch giành lại Uyển Đình từ tay Tuấn Lãng.
- Chắc, tôi không đời nào để cô ấy về bên cái tên Tuấn Lãng đó đâu, không bao giờ.
Vũ Phong vừa nói vừa bấu vào tờ giấy khiến nó nhàu nát. Minh Hoàng thở dài, cậu có nghe về việc Uyển Đình đã cứu sống Hạ Ngưng - chính đứa con gái của cô ấy một mạng. Và đó cũng là lần đầu gặp lại sau bốn năm cô ấy ra nước ngoài sinh sống.
Đúng như những gì cậu đã nghĩ, cô không nhớ gì hết, ngoại từ mấy đứa bạn và cả Tuấn Lãng. Vẫn chưa biết lý do vì sao mà Tuấn Lãng lại có thể tiếp cận cô một cách nhanh chóng đến thế, nhanh hơn cả Vũ Phong. Và đương nhiên nếu Vũ Phong có muốn giành lại cô từ tay Tuấn Lãng thì anh sẽ yếu thế hơn nhiều.
Tại Trần gia, Uyển Đình bước vào nhà sau một ngày có quá nhiều chuyện tình cờ đã xảy ra. Một đứa trẻ tầm 5 tuổi chạy lại chỗ cô, nó vui mừng khi cô xoa đầu nó.
- Cô ơi, cháu nhớ cô lắm đó.
- Kha Nguyệt của cô lớn quá.
Uyển Đình vui vẻ nựng má Kha Nguyệt rồi cho con bé một gói quà cô mang về. Bác Thành từ trên lầu bước xuống với sự uể oải lộ rõ trên khuôn mặt.
- Nghe nói hôm nay em bỏ làm nhiệm vụ để cứu một bé gái.
Anh chậm rãi nói, bước xuống lầu ngồi lên ghế. Uyển Đình cũng ngồi xuống, cô thở dài.
- Em không ngờ là mình lại lo chuyện bao đồng đến thế.
- Không đâu, em vừa cứu con bé một mạng nên không cần lo lắng, còn nhiệm vụ thì Bác Thần đã xử lý giúp em rồi… vừa nhắc thì đã xuất hiện, anh là ma hay là người vậy?
Bác Thành giật mình khi thấy Bác Thần đi từ bên ngoài vào trong. Anh vẫn thế, chỉ khác ở chỗ là khuôn mặt ngày càng không có nổi một nụ cười. Anh ngồi lên ghế sô pha, chậm rãi hút điếu thuốc dang dở trên tay. Và trên cổ áo của anh vẫn còn sót lại một vệt màu đỏ, không nói thì không ai biết được rằng thật ra nó chính là vệt máu còn sót lại của nhiệm vụ ngày hôm nay.
- Anh hai nên cẩn thận một chút, máu còn dính trên áo kìa.
Uyển Đình nói bằng giọng lạnh băng khiến cho Bác Thành rùng mình, một bên là anh hai, một bên là em út, cả hai đều toát ra một luồng sát khí kinh người không chịu nổi. Anh thở dài bước lên lầu, Hi Văn đứng trên đó cùng anh nhìn xuống dưới, hai vợ chồng lại tiếp tục thở dài, Hi Văn hỏi anh.
- Có phải chúng ta đã sai làm khi cho Uyển Đình làm nhiệm vụ hay không?
- Anh không biết, Trần gia là điệp viên từ khi mới được gầy dựng, chuyện này ảnh hưởng đến đời con đời cháu, anh cũng đã từng tay nhuốm máu, vậy nên con bé thành ra thế này cũng là chuyện dễ hiểu.
- Anh dễ hiểu nhưng em thì không, Uyển Đình thay đổi quá nhiều, còn nhiều hơn lúc con bé nổi loạn. Khuôn mặt lạnh tanh, nhiều lúc em còn tưởng có ai nhập vào nó.
Hi Văn nói bằng giọng lo lắng cùng cực. Trần gia vốn là nơi chốn của những điệp viên kỳ cựu, nếu không muốn nói họ là kẻ sát nhân. Nhưng họ không bao giờ gϊếŧ người vô tội, thứ họ trừ khử chính là những thành phần bất hảo, cực kỳ tham lam và xấu xa. Nhiệm vụ Uyển Đình cần làm chính là trừ khử một tên đại gia chuyên ăn tiền của người nghèo, và cuối cùng cô đã không thực hiện nhiệm vụ được bởi vì đứa trẻ ấy.
Ông Trần, con trai của ông, vợ của con trai, cháu của ông, đến những con dâu con rể đều phải nhập gia tùy tục. Tuy nhiên ông Trần cũng muốn bác bỏ cái nghề này, vì kể từ khi Uyển Đình được sinh ra, ông không muốn thế hệ sau này phải chịu khổ nữa. Nhưng cuối cùng chuyện đâu lại vào đó.
Uyển Đình sau khi khỏe lại thì cô cũng chẳng còn cảm xúc, không còn hay tươi cười như trước. Gia đình phải giả vờ nói rằng cô bị tai nạn nên mới không còn nhớ gì cả. Cô bắt đầu làm nhiệm vụ được giao, rồi dần dần thân thủ của cô nhanh nhẹn và linh hoạt, được tham gia những nhiệm vụ quan trọng hơn.
Trong thời gian đó, có ba người luôn hay làm phiền cô. Nhưng bọn họ có lần cứu cô thoát khỏi cửa tử, và cô làm bạn với họ từ đó. Bọn họ không ai khác là những người bạn chơi thân rất thân với cô, nhưng cô đã quên họ.
Tuấn Lãng cũng cố tiếp cận cô, và dần dần anh cũng thân quen với cô. Mọi người không hề muốn cô nhớ lại mình, nhưng họ muốn bắt đầu một mối quan hệ mới với cô.
- Mặc dù anh không muốn chuyện này xảy ra nhưng mà… tới một lúc nào đó, Uyển Đình chắc chắn phải nhớ lại.
Bác Thành nói bằng giọng nghiêm túc và chắc chắn. Hi Văn giật mình.
- Nhưng lỡ Uyển Đình không chịu nổi mà chết đi thì sao?
- Con bé bắt buộc phải chịu được những ký ức đó, nếu không thì… ừ, con bé sẽ chết.
Bác Thành nói như đây là điều hiển nhiên phải xảy ra. Hi Văn không muốn nói nữa mà lững thững đi về phòng của mình. Bác Thành cũng quay về phòng, nhưng anh vẫn rất lo lắng cho Uyển Đình.
Bên dưới, Bác Thần sau khi hút xong điếu thuốc thì anh mới lên tiếng.
- Hôm nay em gặp những ai?
- Một đứa bé và một người cha tồi tệ.
Uyển Đình nhíu mày trả lời khi nhớ lại cảnh đứa trẻ ngã xuống đất vì đau tim. Rồi người cha giận dữ và sợ hãi khi thấy con mình nằm trên giường bệnh. Bác Thần không có gì là bất ngờ, anh nói.
- Vậy em đã mắng cậu ta một trận à?
- Không hiểu sao khi đó em rất tức giận, đến nỗi chỉ muốn đánh tên đàn ông đó một phát.
Uyển Đình nói, cô cúi đầu xuống đất mà không hiểu sao khi đó cô lại tức giận như vậy. Là do đứa trẻ đã làm cô bỏ lỡ nhiệm vụ, hay là do người cha đã không biết canh chừng con mình?