Cô Vợ Đáng Thương Của Tổng Tài Đại Ác

Chương 62: Cách thể hiện tình cảm.

Hôm nay ở trên trường. Uyển Đình tập trung học hành sau vài ngày ăn chơi lêu lổng. Phải nói rằng lúc cô quậy là quậy tanh bành. Còn lúc học hành là nghiêm túc cực kì. Đến nỗi Tư Niên còn cho rằng cô có hai nhân cách, buổi sáng là một cô gái nghiêm túc chăm học, tối đến là một người hư hỏng quẩy bar uống rượu.

Câu nói đó cũng không sai. Và trên trường thì Uyển Đình bây giờ gần như là một ngôi sao sáng. Ai cũng biết cô, mà người ta toàn biết cô qua cái video đánh nhau tràn lan trên mạng xã hội.

Đâm ra bọn nó sợ cô luôn cho dù cô hiền thấy mồ. Cô luôn giúp đỡ nhiều người cùng khóa, nhưng mỗi lần như vậy là bọn họ đều cám ơn cô rồi quay người cắm đầu chạy trối chết.

Thầy hiệu trưởng có mời cô lên văn phòng đàm đạo. Chủ yếu là khuyên cô đừng nên làm thế nữa. Uyển Đình chỉ biết cười ngượng nghe theo chứ cô đâu dám từ chối ông ấy. Trước kia ông ấy nói rằng ông là bạn thân với ông cô. Vậy nên lỡ mà ông ấy nói gì với ông cô thì xem như đời cô chấm dứt.

Ông nội cô thương cô nhất nhà, nhưng không đồng nghĩa với việc ông không biết nổi giận. Ông thường nổi giận với Bác Thành hơn là nổi giận với cô, mà mỗi lần nổi giận là y như rằng ngày hôm đấy bầu không khí trong nhà sẽ căng thẳng không có nổi một nụ cười.

Hôm nay sau khi kết thúc tiết học thì mọi người được thông báo một thông tin mới. Đó chính là buổi cắm trại đầu năm sẽ được tổ chức, chỉ riêng năm nhất với năm hai, năm ba cùng với năm tư thường sẽ đi vào dịp cuối năm.

Tuấn Lãng đứng ở trên bục giải thích. Đây không hẳn là một buổi cắm trại mà còn là học tập, cô sẽ đi ra đảo để cắm trại, nói đúng là đi nghỉ mát đầu năm, vậy nên mỗi người ít nhất phải hoàn thành một tác phẩm sẽ được cộng điểm, còn không thì bị trừ điểm, và để bù vào số điểm trừ đó thì phải trả bài và làm bài tập.

Không hiểu sao Uyển Đình lại rất mong chờ vào chuyến đi lần này. Khoảng 4 ngày 3 đêm. Vậy nên cô nghĩ mình sẽ phải đi mua sắm đồ bơi cũng như đồ dùng cho buổi lửa trại vào buổi tối.

Ra khỏi lớp học. Tuấn Lãng lẽo đẽo đi theo cô, cô mỉm cười hỏi anh.

-Thầy cũng đi chứ?

-Đương nhiên rồi, tôi chịu trách nhiệm quản lí đám sinh viên năm nhất đó, quan trọng là những người quậy phá như em càng phải quản lí kĩ hơn.

Uyển Đình phụt cười. Đúng là những ngày qua cô có hơi quậy thật. Đến nỗi Tuấn Lãng còn phải chạy đôn chạy đáo, chính anh cũng cầu xin hiệu trưởng đừng đuổi học hay kỉ luật cô. Hiệu trưởng ban đầu vốn dĩ đâu có làm đến mức như vậy, lão ấy chỉ cười trừ rồi gật đầu cho có.

Thậm chí Tuấn Lãng còn lén cộng thêm điểm vào sổ cho cô mỗi khi cô bị thiếu điểm. Đó là những hành động sai trái, nếu bị phát hiện thì thế nào anh cũng bị đuổi.

Nhưng anh là ai chứ, đại ca của thế giới ngầm, đố ai làm lại anh, và anh cũng thách ai dám động đến Uyển Đình. Động đến một sợi tóc của cô thôi thì anh cũng sẽ khiến cho họ khổ sở một phen.

Mặc Vũ Phong thì đối với anh là một trường hợp đặc biệt. Anh cũng muốn trả thù nhưng anh nhường nó lại cho Uyển Đình chứ không phải do anh sợ đâu.

-Học xong em tính làm gì?

Tuấn Lãng hỏi khi cả hai đã đi ra đến cổng trường. Uyển Đình nghĩ ngợi một hồi rồi nói.

-Em sẽ đi mua sắm.

-Vậy hả, anh đi cùng được không?

Tuấn Lãng phấn khởi nói. Uyển Đình chớp chớp mắt nhìn anh, Tuấn Lãng không hiểu ý cô là gì cũng nhìn ngược lại cô. Lúc này đám bạn của cô cũng học xong mà chạy lại chỗ cô. Gia Kỳ lên tiếng.

-Uyển Đình, đi được chưa?

Gia Kỳ không thấy Uyển Đình trả lời thì nhìn lên Tuấn Lãng, Lan Chu và Tư Niên cũng vậy. Bỗng chốc cả bốn người đều nhìn anh khiến Tuấn Lãng có hơi ngượng.

-Bộ anh không được đi sao?

-Em đi mua bikini, anh chắc chắn rằng anh muốn đi chứ?

Uyển Đình hỏi lại một lần nữa, trên môi cô vẫn giữ một nụ cười xã giao. Tuấn Lãng nghe vậy thì đỏ hết cả mặt, anh chối tay đây đẩy mà nói.

-A… Anh nhớ lại là hình như anh còn có việc, em đi cùng với bạn đi.

Nói xong anh che mặt mắc cỡ. Uyển Đình mỉm cười thích thú, cô đưa tay xoa đầu anh mà tinh nghịch nói.

-Vậy nhé, hôm nay có thể anh không được đi, nhưng lần khác em sẽ cho anh đi, em muốn mua đồ ở cửa hàng của công ty anh, em có được khuyến mãi hay gì đó không?

Cô chớp chớp mắt một lần nữa, con tim Tuấn Lãng lúc này đập rộn ràng. Anh mỉm cười hạnh phúc, hai má vẫn còn phớt hồng đáng yêu vô cùng, anh nói.

-Đương nhiên rồi, em muốn đến lúc nào cũng được, muốn lấy thứ gì cũng được, của anh cũng là của em thôi.

Ba đứa bạn cô nghe vậy thì tụi nó nhìn nhau kinh ngạc. Uyển Đình cho dù có thông minh sắc sảo hơn đi chăng nữa, thì cô dường như vẫn không nhận ra điều đó, không nhận ra tình cảm to lớn của Tuấn Lãng dành cho cô. Cô trả lời lại.

-Vậy thì được, em đi trước nhé!

Nói xong cô rời đi. Tuấn Lãng nhìn theo sau bóng lưng cô.

Nhiều lúc anh tự hỏi, tình cảm này anh dành cho cô… cho đến khi nào cô mới nhận ra nó. Anh đã làm những gì anh có thể, nhưng cho dù có phải chờ đến mức nào đi chăng nữa thì anh vẫn sẽ chờ, chờ đến một lúc nào đó cô nhận ra, chờ đến một lúc nào đó cô chấp nhận. Anh vẫn sẽ chờ, bởi vì anh tin chắc rằng cô chính là cả cuộc đời của anh, là một thứ không thể nào thiếu.

[…]

Mặc Vũ Phong ở công ty, anh lướt điện thoại, lướt từng tấm hình mà người nào đó gửi tới. Anh xem xét từng tấm ảnh một, càng lướt dường như đầu ngón tay của anh càng trắng bệch do anh tì quá mạnh vào màn hình.

Cho đến tấm cuối cùng, anh hết kiên nhẫn mà đập điện thoại xuống bàn. Anh nhắm mắt lại, thở một hơi. Minh Hoàng đang ngồi soạn giấy tờ ở ngoài nhìn thấy cảnh đó cũng tặc lưỡi bất lực.

Cậu thừa biết thứ khiến cho Vũ Phong nổi cáu lên như vậy là gì. Hôm nay cậu nghe nói Vũ Phong đã thuê một thám tử, cậu cũng thừa biết Vũ Phong thuê thám tử là để theo dõi vợ của cậu ta.

Phu nhân Mặc dạo gần đây tâm tính bất thường, hay cáu gắt và nổi nóng, nói chuyện vô lý, lại hay đi gây náo loạn, vậy nên để cho chắc ăn đi thuê thám tử cho lành.

Và ngày hôm nay là ngày đầu tiên thám tử đó thu về những tấm ảnh không phải là hình ảnh phu nhân Mặc đi gây náo, đi đánh nhau với người ta hay là đi bar. Mà là cô đang nói chuyện với Tuấn Lãng, trông hai người hợp đôi cực kì.

Uyển Đình lại còn xoa đầu Tuấn Lãng, và cảnh này bị thám tử chụp lại. Giống như một bộ phim thanh xuân và trong đó Uyển Đình cùng với Tuấn Lãng đóng vai chính.

-Không hiểu nổi, ghét cười ta thì kệ người ta đi, việc gì phải theo dõi người ta kĩ dữ vậy không biết.

Minh Hoàng ngồi lèm bèm như ông cụ. Nhưng cậu bỗng khựng lại sau khi thấy Mặc Vũ Phong đứng trước mặt từ lúc nào. Cậu nuốt nước bọt, lòng thầm mong Vũ Phong vẫn chưa nghe được những gì cậu nói khi nãy. Nếu không thì tháng này cậu sẽ là nhân viên gương mẫu tăng ca xuyên đêm cho coi.

-Có chuyện gì thế Mặc tổng?

Minh Hoàng nở nụ cười cứng ngắc. Vũ Phong hôm nay không được bình thường. Anh cứ như đang thắc mắc điều gì đó nên mặt cứ ngơ ra một chỗ. Anh nhìn Minh Hoàng bằng con mắt nghiêm túc, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nhưng vẫn muốn nói nên quay lại, Vũ Phong cứ lưỡng lự như thế càng làm cho Minh Hoàng đờ người không hiểu. Cuối cùng vì quá chóng mặt nên Minh Hoàng đập bàn một cái để anh tỉnh ra. Minh Hoàng cáu gắt.

-Muốn nói gì thì nói lẹ giùm, tôi không có rảnh mà đi qua đi lại như cậu đâu.

Nói xong Minh Hoàng ngồi xuống khoanh tay lại thở một hơi tức giận. Vũ Phong gãi đầu lên tiếng.

-Ừ thì thật ra cũng không có gì to tát… Cậu cho tôi hỏi cái này, xoa đầu người khác là biểu hiện của cái gì thế?

Minh Hoàng nhíu mày, cậu nhăn mặt lắp bắp.

-Xoa… Xoa cái gì cơ?

-Xoa đầu ấy, tôi nghe nói đó là biểu hiện của việc thể hiện tình cảm cho nhau.

Vũ Phong nói nhưng mặt anh vẫn ngàn năm như một. Đơ ra, lạnh lùng không thể hiện ra tí cảm xúc nào. Minh Hoàng nhếch môi không hiểu nổi.

Có lẽ là do tấm hình khi nãy nên Vũ Phong mới tò mò về mấy chuyện này. Và cậu cũng dám chắc Vũ Phong đã lên mạng tìm hiểu về mấy cái tình yêu tuổi 18, để biết thêm về cách hành xử sao cho lãng mạng.

Còn lí do vì sao Minh Hoàng lại biết rõ mọi chuyện như vậy, thì cậu biết rõ cũng đúng thôi. Mặc Vũ Phong là bạn nối khố của cậu, năm mấy tuổi anh thay răng, trên người Vũ Phong có bao nhiêu nốt ruồi, múi chỗ nào là săn chắc nhất cậu còn rõ hơn bất kì ai khác. Kể cả Uyển Đình hay Cẩn Mai cũng không thể nào biết rõ được như cậu. Nói đúng hơn là Minh Hoàng giống như có khả năng đọc được suy nghĩ của Vũ Phong vậy.

Cậu hắng giọng, vắt chân lên đùi tỏ vẻ trịnh thượng mà nhìn Vũ Phong, cậu nói.

-Nếu cậu hứa là sẽ tăng lương và miễn tăng ca thì tôi sẽ chỉ cho cậu.