Giày Cao Gót Màu Đỏ

Chương 9

Mỗi tối trong tuần này, Chương Hiểu đều dựa theo lời dặn của Sở Quân tự mình xúc ruột.

Đứng một mình trong phòng tắm cởϊ qυầи áo, lấy dụng cụ xúc ruột bơm đầy nước ấm đồ vào hậu môn, thao tác lặp đi lặp lại vài lần, đến khi bụng có cảm giác căng trướng mới thôi. Cậu vì khó chịu mà đổ mồ hôi khắp trán, cảm thấy bản thân dẫu có lặp lại hành động này bao nhiêu lần vẫn không thể thích ứng được. Một lúc sau, cậu ngồi vào bồn cầu, bài tiết thứ trong đường ruột ra. Sau khi đi ra, cuối cùng cơ thể cũng được thả lỏng, song trong lòng lại thêm phần nặng nề. Chuyện vẫn chưa kết thúc, cậu lại cầm dụng cụ xúc ruột lên lần nữa, lặp lại hành động đó ba lần, tẩy rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài.

Tiếp theo đó, cậu cầm điện thoại, chụp lỗ nhỏ ẩm ướt rồi gửi cho Sở Quân, kèm với đó là một tin nhắn: "Tôi chuẩn bị xong rồi."

Mấy ngày đầu, cậu vì chưa nắm được cách thức chụp mông nên ảnh thường bị mất nét, mờ nhạt hoặc không đúng vị trí, phải mất một thời gian sau mới có được hình ảnh rõ ràng. Mỗi lần cậu cầm điện thoại đều thấy nó như củ khoai lang bỏng tay, gửi hình cho Sở Quân xong lập tức xóa ảnh gốc trong máy.

"Tôi chuẩn bị xong rồi." Mình thật sự sẵn sàng rồi sao...

Đổ nước vào nơi đó đã thấy khó chịu, nó thật sự có thể chịu được dương v*t của đàn ông cắm vào sao... Mỗi ngày, sau khi gửi tin nhắn, cậu đều phải xây dựng tâm lý cho mình.

Chỉ là đâm hậu môn thôi mà, đàn ông cũng không giống như phụ nữ quý trọng vấn đề trinh tiết. Trói, quất và cả khẩu giao cũng đã làm rồi, lẽ nào làʍ t̠ìиɦ còn nghiêm trọng hơn sao? Bản thân cậu cũng rất coi trọng chuyện giường chiếu.

Chương Hiểu đã thử lên mạng tìm GV xem, nhưng cuối cùng đều giơ cờ trắng đầu hàng ngay màn dạo đầu. Cảnh hai người đàn ông thân mật luôn làm cậu khó chịu, chưa đầy năm phút mà cậu đã phải đóng trình duyệt.

Nếu không thì... Tự xem mình là phụ nữ thôi. Nô ɭệ phải dâng hiến mọi thứ cho chủ nhân, giống như Sở Quân đã nói, "đêm đầu tiên" cũng phải giao cho hắn.

Mở tủ quần áo, cậu muốn sửa soạng một chút. Phát hiện đồ trong tủ đều là quần áo cơ bản mười cái như một, đổi đi đổi lại cũng không có gì khác biệt, trong số đó chỉ có một bộ mới hơn và gọn gàng hơn một tí.

Cửa mở, Sở Quân đứng sau cánh cửa mỉm cười với cậu.

Ánh mặt trời xuyên qua lớp kính cửa sổ sát đất chiếu khắp phòng khách, làm nổi bật phong cách trang trí đơn giản và trang nhã, một lọ hoa trên bàn cà phê tạo thêm sức sống cho căn phòng. Trong căn phòng này, nơi nơi chốn chốn đều là mùi hương của Sở Quân.

Hắn nói hai người sẽ có một bữa trưa thịnh soạn và họ sẽ bắt đầu ngay bây giờ. Cả hai bước vào nhà bếp rộng rãi, đeo tạp dề cho nhau, nguyên liệu nấu ăn chất thành đống trên kệ, có thể thấy lượng thức ăn có hơi nhiều đối với hai người. Hắn nói, vào ngày sinh nhật muốn mua tất cả những thứ muốn ăn, bình thường sẽ dùng bữa ở ngoài hoặc kêu đầu bếp đến nhà nấu, nhưng hôm nay hắn muốn ăn đồ do chính tay cả hai làm.

Hai người sơ chế nguyên liệu trước, gọt vỏ, thái mỏng, xắt hạt lựu, thức ăn tươi sống được đựng trong bát sứ hoặc thủy tinh. Sở Quân khéo léo chế biến các nguyên liệu thành những món ngon khác nhau, lại còn cẩn thận sắp xếp chúng trên bàn, mỗi một món đều có đủ màu sắc và hương vị khiến người khác phải động đậy ngón trỏ. Hắn lấy máy ảnh chụp các món ngon trên bàn rồi cho Chương Hiểu xem. Không biết có phải ảo giác hay không, cậu thấy những tấm ảnh đó không giống phong cách trước đây của hắn, thoạt nhìn vô cùng hấp dẫn.

Sau khi hai người ăn xong thì Sở Quân bưng một đĩa bánh nhỏ ra. Chương Hiểu sờ bụng, nói mình không thể ăn được nữa, đổi lại là nụ cười và câu nói "Tôi muốn ăn" của đối phương. Hắn trét kem lên mặt cậu, dùng lưỡi liếʍ sạch. Hơi thở ướŧ áŧ gần trong gang tấc, đầu lưỡi trơn trượt lướt trên má, khiến hô hấp cậu ngừng lại hai lần.

Sau đó, hai người cùng đi dạo trong công viên quanh căn hộ. Nắng trưa ấm áp, hoa tường vi nửa nở rộ, những cánh hồng vươn mình trong nắng tỏa hương thơm ngào ngạt.

"Chúc mừng sinh nhật." Chương Hiểu lấy một hộp quà nhỏ ra đưa cho Sở Quân. Cậu không biết chọn quà như thế nào, do dự hồi lâu thì quyết định mua một cái kẹp cà vạt theo lời giới thiệu của người bán.

"Cảm ơn, tôi rất thích." Sở Quân nói, "Tôi có mấy chục cái kẹp, nhưng cái này sẽ là cái tôi thích nhất."

Cho đến lúc này, Chương Hiểu vẫn thấy mình như đang dạo bước trong ảo cảnh.

Mãi đến khi Sở Quân đẩy của phòng điều giáo thì ảo tưởng mới kết thúc.

Mặt trời vẫn chưa lặn, các cửa sổ đều được che rèm cản sáng, ánh đèn huỳnh quang dịu nhẹ soi sáng căn phòng. Giữa phòng là một cái giường tra tấn mà Chương Hiểu chưa từng thấy qua, tấm nệm êm ái được bao bọc bởi những giá sắt đen, một số ít dây da và dây xích treo lủng lẳng.

"Bé cưng, đây là thứ tôi đặc biệt chuẩn bị cho em hôm nay." Sở Quần dịu dàng như cũ. Song, số đạo cũ tra tấn đó làm cậu vừa yêu vừa sợ, nhất là hôm nay.

"Tôi muốn kiểm tra kết quả luyện tập của em suốt tuần này." Hắn ôm cậu, đưa người vào phòng tắm rồi đưa dụng cụ xúc ruột cho cậu để cậu tự làm. Tốt xấu gì cũng có một tuần luyện tập, cậu nhận lấy và thuần thục tẩy rửa. Điểm khác biệt chính là, khi ở nhà cậu chưa từng trải qua cảm giác xúc động khi xúc ruột, nhưng bấy giờ có Sở Quân bên cạnh nhìn lại khiến cậu ngại ngùng. Hắn nhìn cậu cởi sạch quần áo, đổ nước vào ống, rót vào hậu môn. Lúc mới đầu cậu chỉ thấy xấu hổ, một lúc sau cảm xúc ấy chuyển thành kɧoáı ©ảʍ, chưa kể bên cạnh còn có Sở Quân kí©ɧ ŧɧí©ɧ hết lần này đến lần khác.

"Mỗi ngày, tôi đều hưng phấn khi nhìn thấy những bức ảnh mà em gửi."

"Em có tự xem kĩ ảnh mình chụp không? Nơi mong manh ửng đỏ đó."

"Tôi nghĩ đến cảnh nó bị mở ra, sau khi chà đạp sẽ chuyển thành màu lựu chín."

"Đáng tiếc điện thoại em có điểm ảnh thấp và ánh sáng quá tối."

"Hôm nay, tôi sẽ chụp cho em những bức ảnh đẹp. Chụp cúc huyệt nhỏ của em bị tôi mở ra như thế nào, xâm phạm ra sao, đến cuối cùng muốn khép cũng không khép được, nước da^ʍ chảy dài, ngay cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ của tôi cũng bị đẩy ra... Em nói có được không?"

Khi ngồi vào bồn cầu bài tiết, Chương Hiểu đã gần như cương cứng. Tựa như dòng nước mềm mại kia đã biến thành dương v*t của Sở Quân, ra vào hậu huyệt cậu.

Chương Hiểu tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngã xuống giường tra tấn, đối lập với cậu là Sở Quân quần áo chỉnh tề. Nệm giường mềm mại chịu đựng trọng lượng của hai người đàn ông trưởng thành, phát ra tiếng kẽo kẹt. Hắn hôn nhẹ lên môi và cổ cậu, chơi đùa với đầu ngực rồi xoay người cậu lại, tay chân chống nệm, mông chổng cao. Chất bôi trơn lành lạnh rơi xuống đũng quần, cậu ép trán lên ga giường, nhìn thấy thứ chất lỏng nhơn nhớt, trong suốt đó chảy dọc theo túi tinh rớt xuống ga. Hắn dùng mấy ngón tay mở rộng hậu huyệt, vỗ nhẹ vào mông cậu tỏ vẻ đã sẵn sàng.

Cừu non đã lên dĩa chờ người đến làm thịt.

Sở Quân ở ngay phía sau, cậu nghe thấy tiếng cởi dây nịt, tiếp sau đó là vải vóc ma sát và dương v*t nóng bỏng chạm vào lỗ nhỏ.

Chỗ đó bôi đầy chất bôi trơn, đâm vào xem như thuận lợi. Chương Hiểu vẫn cảm thấy đau đớn, vật thể to lớn đi vào kéo căng miệng huyệt đến cực hạn, cơn đau như bị xé rách. Cậu không nhịn được kêu la mấy tiếng.

"Bé cưng, thả lỏng nào, em chặt quá..." Hắn thấp giọng nói, một tay vòng ra trước chăm sóc du͙© vọиɠ của cậu, thỉnh thoảng vuốt ve đầu v* và cơ bụng.

Chương Hiểu cố gắng thả lỏng, cố hết sức để làm hắn thoải mái. Cậu thầm gọi tên Sở Quân trong miệng, như thể đang niệm một câu chú tôn giáo nào đó, nhờ có nó mà cậu có thể thả lỏng cơ thể. Thứ hung khí nóng cháy từ từ đi vào, xuyên thủng cơ thể với độ cứng và sức nóng không thể chối cãi, đâm thẳng vào nội tạng.

"Ưʍ... Chủ nhân... Chủ nhân..." . TruyenHD

Không thể vào nữa, đau quá, sẽ rách mất. Cậu mở miệng cầu xin, vô vọng cảm thấy Sở Quân sẽ không bao giờ dừng lại. Mũi cậu chua xót, đôi mắt mờ sương.

Cuối cùng, Sở Quân cũng ôm cậu từ phía sau và dừng lại. "Đã vào hết rồi, em sờ xem." Hắn kéo tay câu đặt ở nơi hai người kết hợp, miệng huyệt bị kéo căng thành vòng tròn quấn chặt lấy gốc rễ của dương v*t. Hắn dùng chính bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của mình đóng đinh cậu, đút gậy nhỏ vào trong cơ thể. Lúc bấy giờ, hai người đã chẳng thể phân biệt được ai với ai, gắt kết chặt chẽ.

"Vâng... Tôi rất vui... Chủ nhân..."

Sở Quân lộ ra vẻ kinh ngạc, cậu có thể cảm nhận dương v*t trong cơ thể lại phình to thêm.

"Đúng là một chú chó ngoan." Hắn thưởng cho cậu một nụ hôn, môi và lưỡi hòa quyện, nước bọt quấn quýt si mê. Hiện tại, cậu đã quên mình là người dị tính, tuân theo du͙© vọиɠ của bản thân, không những không bài xích mà còn say đắm cảm giác được hắn hôn môi.

Nụ hôn kết thúc, gậy th*t phía sau chậm rãi chuyển động, cảm giác đau đớn khó chịu vẫn vẹn nguyên như cũ. Sở Quân bóp eo cậu, một chút lại một chút, đâm vào vừa sâu vừa mạnh.

Chương Hiểu cắn răng, âm thanh rêи ɾỉ nhẫn nhịn khẽ phát ra, bị động thừa nhận từng cú thúc.

"Bé cưng, đây không phải trừng phạt hay tra tấn em. Tôi muốn em và tôi cùng đạt được kɧoáı ©ảʍ, em phải cảm nhận nó." Sở Quân nói, thứ hung khí gϊếŧ người bên dưới gần như rút ra toàn bộ rồi mạnh mẽ cắm vào. Chương Hiểu bị đâm đến ngả nghiêng, suýt chút nữa không nắm được ga giường. Cậu hét lên một tiếng, ngoan ngoãn tiếp nhận cảm giác sau lưng mang tới.

Sau khi quen dần, cậu cảm thấy vách tường và miệng huyệt trở nên nóng rát vì ma sát, một cảm giác lạ khác dần dần ập đến.

"A... Ưʍ..."

"Ừ, kêu đi, không cần chịu đựng. Tôi thích nghe giọng em."

Sở Quân vừa chuyển động, vừa xoa nắn dương v*t cậu.

"Bởi vì đây là lần đầu tiên của em, tôi sẽ chăm sóc thứ phía trước. Sau này, em sẽ làm quen với việc ra bằng lỗ sau."

dương v*t thô to ra vào đường hầm nóng ẩm và chật hẹp, đến khi chạm đến một góc nào đó liền cảm thấy "cậu bé" của cậu run lên, kéo theo đó là tiếng rêи ɾỉ, "A..."

"Còn nhớ ngón tay và trứng rung của tôi không? Chỗ này là điểm dâʍ đãиɠ của em, rất dễ tìm, lại nhạy cảm vô cùng. Quả là chó nhỏ trời sinh dâʍ đãиɠ."

Động tác của Sở Quân bất ngờ tăng tốc, hắn đâm vào lỗ nhỏ như vũ bão, túi tinh va vào mông thịt phát ra tiếng "bốp bốp", chất bôi trơn từ miệng huyệt chảy ra bị đâm thành bọt trắng.

Kɧoáı ©ảʍ nóng bóng, cả người bỏng rát không lý do, trước sau đồng thời chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến Chương Hiểu bị thúc tới mềm nhũn, ngay cả ga giường cũng nắm không nổi, vô lực đong đưa mông. Tiếng rêи ɾỉ mỗi lúc một lớn, tiếng trước nối tiếp tiếng sau, tiếp sau đó là tiếng khóc nức nở, nước miếng chảy dài xuống cằm nhỏ xuống ga giường.

"Bé cưng, chỗ này của em bị đâm tới mềm rồi. Thế nào, có thấy khó chịu không?"

Bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© phía trước đau đớn sưng lên trong tay Sở Quân, lỗ thịt phía sau bị cᏂị©Ꮒ đến mềm nhũn, kɧoáı ©ảʍ tràn ngập khắp cơ thể, từ lỗ nhỏ dâng đến đại não.

"Thích... Thích lắm... Chủ nhân cᏂị©Ꮒ em... Sướиɠ lắm... A... Đâm em..."

Chương Hiểu vừa rêи ɾỉ, vừa khóc. Hậu huyệt co rút siết chặt, thịt huyệt nóng rực, Sở Quân biết mình sắp bắn lập tức tăng tốc, làm cậu sướиɠ đến bắn ra. Những mảng lớn màu trắng đυ.c xuất hiện trên ga giường màu đen.

"A... A a... Ưʍ..."

Hai mắt cậu mơ màng chìm đắm trong kɧoáı ©ảʍ, nước mắt chậm rãi trào ra. Toàn thân sướиɠ đến nửa sống nửa chết, tay chân khẽ run.

"Bé cưng, hôm nay tôi cũng chuẩn bị một món quà cho em."

Sở Quân xuống giường lấy một thứ gì đó rồi đem đến trước giường, tháo khăn trùm. Cổ bị một vật nào đó buộc lấy. Hắn lôi kéo cậu từ phía sau. Chương Hiểu nhìn cái gương lớn trước mắt, trong gương là gương mặt đỏ ửng với hai hàng nước mắt chảy dài của cậu, trên cổ là một cái vòng da tinh xảo.

"Thích không?"

"Thích."

"Em đã hoàn toàn thuộc về tôi."

Sở Quân xoay mặt cậu lại, đặt lên cánh môi một nụ hôn. Nụ cười của hắn khiến cậu muốn run, như nhìn thấy thứ quỷ dị gì đó.

"Tiếp theo, tôi muốn em tự nhìn mình trong gương, bị tôi cắm bắn."

– Còn tiếp –