Giày Cao Gót Màu Đỏ

Chương 4

"Nhưng quý khách à... Cho dù tôi có đồng ý bán thì cũng không muốn làm thế thân cho người khác."

Siren nói những lời đó làm Chương Hiểu xấu hổ vô cùng. Hình bóng của Quân Lâm không thể rời khỏi tâm trí cậu. Cậu thật sự không thể ngừng nghĩ về đối phương, nghĩ về cảm giác mà hắn mang đến đêm ấy... Muốn được lặp lại khoảnh khắc thoải mái nhất khi ấy – cùng Quân Lâm hôn môi, xuất tinh trong tay hắn.

Chương Hiểu lắc đầu nhằm sắp xếp lại đầu óc mình. Cậu là người dị tính, nếu như có người phụ nữ có xu hướng S như Siren xuất hiện, tất nhiên cậu sẽ chọn người phụ nữ đó. Cậu quyết định đến xem buổi trình diễn tối nay của Abyss.

Vừa bước qua cửa phòng biểu diễn cậu đã sợ đến ngây người.

Những cô gái và chàng trai mặc trang phục lộng lẫy, trên mặt là mặt nạ lông vũ dùng để che mắt. Họ uống rượu, trò chuyện với nhau vô cùng tự nhiên.

Dưới chân họ là vô số nô ɭệ đang quỳ. Có người mặc nguyên bộ quần áo cao su màu đen, có người lại mặc đồng phục rộng thùng thình của kẻ trong trại giam, phần lớn khác thì mặc áo rách quần manh, trên người còn "mặc" một số đạo cụ.

Không lâu sau, đèn trong hội trường vụt tắt, toàn bộ ánh đèn tập trung trên sân khấu, âm nhạc vang lên và màn biểu diễn chính thức bắt đầu.

Một chàng trai trẻ chạy lên sân khấu. Vẻ mặt cậu hoảng hốt. Ánh đèn sân khấu đuổi theo bước chân cậu, dường như cậu đang chạy trốn con quái vật đáng sợ nào đó, thứ ấy đang ẩn mình trong bóng tối ghê rợn bên ngoài ánh đèn.

Chàng trai trẻ có làn da trắng sáng, ngoại hình cực kì xinh đẹp. Toàn thân cậu trần trụi, chỉ có trên tay là một đôi găng tay lụa màu đen. Ngực trái xăm bông hồng trắng lớn trải dài từ ngực đến vai, gai nhọn quấn hai vòng quanh cái cổ mỏng manh.

Trong bóng tối, một người đàn ông đeo mặt nạ hình đầu lâu, mặc áo choàng đen vồ tới bắt lấy cậu chàng. Cậu vô lực vùng vẫy hai cái rồi yếu ớt ngã vào vòng tay đối phương. Một người mặc đồ đen khác xuất hiện, gã đẩy một cái ghế da lên sân khấu, tiếp sau đó người đang giữ chàng trai trẻ bèn trói cậu vào ghế.

Cấu tạo ghế giống như bàn hộ sinh trong khoa sản, tay chân cậu bị cố định, hai chân mở rộng giạng sang hai bên. Người xem dưới sân khấu có thể thấy rõ thịt huyệt đỏ hồng ướŧ áŧ.

Người áo đen dùng tay ấn vào bụng cậu làm cậu đau đớn. Mái tóc màu nâu nhạt bay phấp phới với cái lắc đầu của cậu, khuôn mặt không tì vết đẹp xuất sắc như một thiên sứ đang chịu khổ. Rốt cuộc, thiên sứ cũng không thể chống lại ác ma đang ăn mòn mình, cậu rêи ɾỉ, một thứ màu trắng từ trong huyệt chui ra, rơi xuống cái đĩa sứ trong tay ác ma phát ra tiếng "keng" chói tai.

Là một quả trứng màu trắng có kích thước bằng một quả bóng bàn.

Thiên sứ vẫn tiếp tục chịu khổ, người áo đen lại ấn bụng làm tiếng rêи ɾỉ của cậu càng lúc càng thê thảm, trong hậu huyệt, mấy quả trứng liền liên tục rơi xuống. Người áo đen cầm đĩa sứ giơ lên cho khán giả coi, bên trong tổng cộng có sáu quả. Không thể nào tưởng tượng được cậu trai đó lại mang những thứ này trong người chạy trốn trên sân khấu.

Trên sân khấu truyền đến tiếng ác ma cười, họ ném quả trứng xuống sàn, theo sau đó là tiếng nổ và khói trắng xuất hiện. Bóng của vài con quạ đen bay từ dưới sân khấu bay lên. Khói trắng tan đi, trên sân khấu lại xuất hiện thêm sáu người mặc áo choàng đen.

Ai nấy đều cầm đạo cụ trong tay. Vài bàn tay cùng nhau tra tấn cơ thể gầy yếu của cậu chàng, đầu v* bị kẹp kẹp lại, trên kẹp còn có một sợi dây xích mỏng, ngay cả vùng bụng cũng có hai hàng kẹp. Một người đàn ông mặc đồ đen dùng roi ngựa quất xuống đùi cậu chàng, mỗi roi quất xuống đều kèm theo một tiếng rên đau đớn của cậu. Sau đó, cặp đùi trắng như tuyết của cậu bị đánh thành màu đỏ thẫm. Dưới ánh đèn sân khấu, từng giọt mồ hôi chảy ra lấp lánh như những viên kim cương sáng bóng.

Khu vực dưới sân khấu ẩn mình trong bóng tối dần xuất hiện những tiếng thở dốc nặng nề và cả tiếng nước khi da thịt ma sát với nhau.

Bệ nâng phía sau sân khấu chậm rãi nâng lên, trên bệ là Siren trong bộ váy dạ hội màu đen. Cô cầm micro, cất giọng hát một bài ca trữ tình, giọng hát thanh tao và thánh thót.

Giữa tiếng hát, nhóm ác quỷ lấy dương v*t của mình ra qua kẽ hở của chiếc áo choàng, bắt đầu quá trình hϊếp da^ʍ tập thể miệng và hậu huyệt của chàng trai trẻ.

Dưới sân khấu, âm thanh dâʍ ɭσạи nổi lên khắp bốn phía, có vài nô ɭệ không nhịn được mà rên lên vì sung sướиɠ và đau đớn.

Chương Hiểu chưa bao giờ thấy một màn biểu diễn quy mô lớn thế này, cả người co rúm lại trong góc, đứng ngồi không yên. Đang lúc chuẩn bị tìm cơ hội trốn đi, một đôi tay từ phía sau vươn tới khóa chặt cậu vào lòng.

"Thế nào, biểu diễn có tốt không?" Giọng nói trầm thấp ẩn chứa ý cười vang lên, là Quân Lâm.

Quân Lâm của ngày hôm nay rất khác, cậu cảm giác được bàn tay đang ôm mình được bọc bởi một lớp vải mềm thêu ren... Hắn mặc váy? Không những vậy, cậu còn ngửi thấy mùi nước hoa ngọt ngào, giọng điệu của đối phương được điều chỉnh sang kiểu mềm dẻo hơn một cách có chủ ý. Cậu không nhịn được cầm miếng vải đó lên, tự hỏi liệu đó có phải là những gì mà cậu đang nghĩ không.

"Hửm? Muốn nhìn tôi?" Quân Lâm xoay người cậu lại.

Chương Hiểu nhìn chằm chằm người trước mắt.

Dáng người cao gầy, dưới chân là đôi bốt cao gót màu đen, váy dài kiểu gothic xếp tầng, đôi môi đỏ rực và gợi cảm, mái tóc như được uốn qua, xõa xuống một bên mặt, nửa mặt trên đeo một tấm mặt nạ lông vũ lộng lẫy.

Đây chính là dáng vẻ của nữ S trong tưởng tượng của Chương Hiểu, thậm chí còn thêm phần bề thế.

"Nhìn đến ngây người rồi? Tôi đẹp không?"

"Rất đẹp..."

Dường như Quân Lâm rất hạnh phúc, hắn nhấc bổng cậu lên ôm vào lòng, tay mò xuống kéo quần cậu, khéo léo xoa nắn dương v*t đã cương cứng.

Vừa rồi không nhìn rõ, hóa ra ngón tay hắn còn phủ một lớp sơn. Người này đúng là cầu toàn... Không biết bên trong có mặc nội y hay không...

Theo chuyển động của ngón tay, hô hấp của cậu dần rối loạn.

"Vậy cậu nói xem, là tôi đẹp hay Siren đẹp hơn?"

Chớp mắt, Chương Hiểu lập tức tỉnh táo giữa cơn khát tình.

Quân Lâm không thèm quan tâm cơ thể cứng ngắc của cậu, tiếp tục nghiêm túc thực hiện động tác dưới tay. Hắn cắn tai cậu, mỗi một câu nói đều mang đến hơi thở nóng bỏng khiến cậu rùng mình liên tục. Trên ngực cậu vẫn còn vết đánh sưng đỏ, ngón tay lướt qua làm cậu đau đến ưỡn người.

"Cậu nên thấy may mắn khi ánh sáng bây giờ rất mờ nên tôi không nhìn thấy dấu vết mà người khác để lại trên người cậu." Giọng nói hắn đầy tức giận, "Siren trên sân khấu đẹp không? Cô ấy là nữ S mà cậu mong đợi đúng không?"

"Tôi với Siren quen biết đã lâu. Bình thường cô ấy đều bọc kín cơ thể mình, chỉ khi đứng trước mặt nô ɭệ mà mình thích thú mới tặng cho họ cơ hội tiếp xúc da thịt. Trước mặt cậu cô ấy như thế nào? Có phải ngay cả găng tay cũng không cởi không?"

"Dù cậu có liên tục đặt lịch hẹn trước Siren hai ba năm thì chưa chắc cô ấy đã đồng ý làʍ t̠ìиɦ với cậu. Có điều, cậu biết cô ấy sẽ làm như thế nào không? Cô ấy sẽ đeo món đồ chơi giả cᏂị©Ꮒ cậu mạnh bạo. Cậu trông đợi món hàng giả đó sao?"

Quân Lâm xốc váy lên, Chương Hiểu hoảng sợ khi cảm nhận được gậy th*t cứng rắn và ươn ướt cọ xát khe mông mình.

Trên sân khấu, ác ma mặc đồ đen rút ra khỏi cơ thể chàng trai trẻ, thịt huyệt màu đỏ trào ra chất lỏng màu trắng. Cậu chàng như bị phá nát, khóc lóc phun ra nuốt vào dương v*t trong miệng. Không lâu sau, một tầng chất lỏng màu trắng lại bắn lên mặt cậu. Ác ma đeo găng tay cao su đen tàn phá lỗ nhỏ của cậu chàng, ngón tay bắt chước động tác giao hợp ra ra vào vào. Một ngón tăng lên bốn ngón, sau đó, ác ma nhét cả ngón tay cái của gã vào, cả nắm tay đút vào bên trong. Gã ta nắm tay thành quyền trong ruột cậu, dùng nắm đấm tấn công các cơ quan nội tạng. Từ bên ngoài, ta có thể thấy rõ bụng của cậu chàng biến đổi theo sự di chuyển của nắm tay. Tiếng khóc của chàng trai trẻ vang vọng khắp sân khấu.

Chương Hiểu không khỏi run rẩy.

"Đừng sợ." Quân Lâm dịu dàng nói, "Cậu nhóc đó tên là Kate, là phục vụ số một của Abyss. Nó đã làm việc này nhiều năm rồi."

"Cậu có biết tại sao nó đeo găng tay và xăm hình không. Bởi vì nó bị đứt hai ngón tay, hình xăm là để che đi những vết sẹo trên da. Nó từng bị chủ nhân trước chơi hỏng. Bản thân nó đã thành đứa không có đau đớn và tϊиɧ ɖϊ©h͙ thì không sống nổi, trầm mê trong kɧoáı ©ảʍ ngược đãi. Vẻ hoảng sợ trên sân khấu chỉ là giả vờ mà thôi."

Ngón tay ấm áp linh hoạt của Quân Lâm chơi đùa dương v*t cậu. Việc không thể nào làm lơ gậy th*t nóng rực mỗi lúc một cứng sau mông khiến Chương Hiểu sợ hãi.

"Cậu có thấy tôi đối xử với cậu rất tốt không? Nể tình cậu không có kinh nghiệm nên chưa bao giờ nỡ lòng tổn thương cậu. Chơi với tôi khó chịu lắm à? Thật sự thì Siren tốt hơn tôi sao?"

Tay hắn dừng lại vài giây, vặn đầu cậu sang trao đổi nước bọt.

Nụ hôn này có chút không giống nụ hôn dịu dàng lần trước, cảm giác có hơi ẩm ướt, dinh dính và cả mùi vị ngọt ngào. Là son môi... Chương Hiểu nghĩ đến đôi môi của hắn, bờ môi tươi tắn như cánh hoa. Cậu không ngờ đôi môi Quân Lâm lại phù hợp với son môi đến vậy.

Cảm giác khi hôn vẫn rất tuyệt, cậu không nhịn được mà đáp lại. Đồng thời, kỹ xảo an ủi của đối phương cũng khiến cậu đỏ mặt rêи ɾỉ. Hai người càng hôn càng kịch liệt, nước bọt chảy dài xuống cằm. Cả người cậu nóng như lửa đốt, chờ mong khoảnh khắc cao trào giống như ngày đó.

Ngay trước khi khoảnh khắc ấy đến, Quân Lâm bất ngờ bóp chặt túi tinh của cậu.

Cơn đau dữ dội làm cậu hét lớn, dương v*t lập tức mềm nhũn.

Quân Lâm lấy điện thoại di động trong túi Chương Hiểu ra, để cậu mở khóa rồi nhập thứ gì đó vào trong.

Hắn thở hổn hển trả điện thoại lại cho cậu.

"Điều tôi muốn làm nhất chính là đút dương v*t mình vào hậu huyệt cậu. Tôi muốn cưỡиɠ ɧϊếp cậu. Thế nhưng, hiện tại tôi không thể làm vậy... Tôi không thể đảm bảo lần sau còn nhịn được hay không."

"Tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng. Trong vòng ba ngày, hãy gọi cho tôi. Nếu cậu muốn từ bỏ... Tôi sẽ cho cậu một từ an toàn, "giày đỏ". Nếu cậu gửi nó cho tôi đồng nghĩa với việc chúng ta sẽ cắt đứt mọi liên lạc. Cậu về nhà vứt đôi giày kia đi, tôi cũng sẽ xóa hết ảnh, đồng thời chặn số điện thoại và tài khoản của cậu. Chúng ta sẽ không còn liên hệ gì nữa."

Quân Lâm chỉnh sửa lại váy của mình, đứng lên.

"Tôi chỉ chờ cậu ba ngày."

Trong bóng tối, đôi mắt ẩn dưới lớp mặt nạ phản chiếu ánh sáng trên sân khấu, lóe sáng như những vì sao ban mai.

Chương Hiểu ra khỏi Abyss, hít thở không khí bên ngoài.

Cậu như vừa thoát khỏi một gánh xiếc kì lạ, thoát khỏi vòng xoáy chóng mặt, cuối cùng trở về với thế giới bình thường trong hiện thực..

Cậu chầm chậm bước trên đường, dáng đi quái dị vì nửa dưới đau âm ỉ.

Trong lúc bối rối, cậu chợt nhớ đến điều gì đó liền mở điện thoại ra. Mục danh bạ xuất hiện một số điện thoại mới, tên liên lạc là "Sở Quân".

Rốt cuộc tôi đã biết tên anh. Chương Hiểu thầm nghĩ.

Sở Quân... Nếu anh không có dương v*t thì tốt biết mấy.

– Còn tiếp –