Edit: Thịt
Người hầu dẫn Liên Nặc vào phòng nghỉ ngơi của cậu: “Thiếu gia, đây là phòng tắm, ngài thay bộ quần áo tôi đặt ở bên này, ngài có yêu cầu gì có thể gọi tôi bất cứ lúc nào, tôi đứng ngay ở cửa.” Sau đó cung kính lui ra.
Phòng tắm đơn giản, bồn tắm rất lớn, ước chừng có thể chứa tới ba Liên Nặc. Liên Nặc chưa từng tắm rửa ở bồn tắm, mạt thế không có bồn tắm, sau đó, mọi thứ trên địa cầu đều bị hủy hoại, Liên Nặc là người còn sống duy nhất, cậu sống trong rừng rậm, cậu không có nhà ở, cho nên chỉ có thể sống ở sơn động.
Bởi vì so với bị thành thị hoang vắng bị tang thi tiêu hủy, rừng rậm càng làm cho người ta cảm thấy thoải mái.
Liên Nặc mang hết vật dụng của mình từ phòng thí nghiệm dọn tới sơn động, sau đó lại sửa sang lại đất trồng ngoài sơn động, trồng một ít thứ mà mình thích, như là đồ ăn, thảo dược…
Thật ra trồng những thứ đó, cũng chỉ là gϊếŧ thời gian mà thôi, bằng cấp bậc dị năng của Liên Nặc, trực tiếp thúc đẩy thực vật sinh trưởng còn nhanh hơn.
Cậu ngủ ở thảm cỏ trong sơn động, tắm rửa ở hồ nước trong rừng rậm, một năm bốn mùa, đều là như thế.
Mà cứ như thế sống năm trăm năm.
Trong mắt Liên Nặc phát ra ánh sáng tò mò và thích thú.
Cậu tựa như một con con sói mơ hồ, khát vọng con người, lại cảm thấy mờ mịt với con người.
Cậu trưởng thành ở mạt thế, cậu sinh ra cũng là mạt thế, những sản phẩm công nghệ cao trong phòng tắm đối với cậu mà nói, mọi thứ đều xa lạ, nhưng dựa vào trí nhớ của nguyên chủ thì cũng có chút quen thuộc.
Liên Nặc không kiềm chế được bước đến cạnh bồn tắm, cậu dựa theo ký ức của nguyên chủ, vặn nước ấm, sau đó vui sướиɠ cởϊ qυầи áo của mình, nhảy vào bồn tắm.
Liên Nặc sau khi cởϊ qυầи áo, gầy như con khỉ. Toàn thân trên dưới chỉ có thể nhìn thấy da bọc xương, giống như cương thi khô quắt.
Nước ấm bao quanh cơ thể Liên Nặc, cái cảm giác ấm áp này, Liên Nặc đã sớm quên.
Cảm giác hưởng thụ nước ấm vô cùng thoải mái. Cho nên, Liên Nặc từ giờ phút này rất thích ngâm mình tắm nước ấm.
Liên Nặc nhìn lọ dầu tắm gội ở bên cạnh bồn tắm, cậu mở hết ra, ngửi mỗi loại một chút, cuối cùng lựa chọn một loại sữa tắm vị sữa bò.
Mạt thế hoàn toàn không có sữa bò, Liên Nặc không có cơ hội uống. Lúc này Liên Nặc càng ngửi càng thơm, làm cho bụng của cậu réo lên.
Liên Nặc biết đây là sữa tắm, nhưng không áp chế được nội tâm khát vọng mùi hương này, vì thế Liên Nặc quyết định uống thử xem.
Phải biết rằng ở mạt thế, rất ít những thứ có thể ăn.
Liên Nặc ngoại trừ yêu thích thu thập cục đá xinh đẹp, còn thích mỹ thực.
Kết quả, phòng này có trang bị cameras, mà từ khi Liên Nặc tiến vào, nhất cử nhất động của cậu đều bị Cadiz giám sát. Vào lúc Cadiz nhìn thấy Liên Nặc chuẩn bị uống sữa tắm, đường đường là quản gia đứng đầu hoàng thất, trợn tròn mắt.
“Không được uống…… Chết tiệt, thứ đó không thể uống.” Cadiz xé bỏ hình tượng ngụy trang văn nhã bình thường, chạy đến phòng Liên Nặc.