Nhϊếp Ân Tây nỗ lực kềm chế hưng phấn và sung sướиɠ, làm ra biểu tình thụ sủng nhược kinh "Cảm ơn Vũ ca."
Chu Vũ liền hôn hắn, ngậm môi hắn tinh tế liếʍ mυ'ŧ, vòng tay qua eo Nhϊếp Ân Tây đột nhiên phát lực đem hắn kéo lên người mình. Nhϊếp Ân Tây phát ra một tiếng hừ nhẹ, chống tay lên ngực Chu Vũ, đôi môi bởi vì động tác của Chu Vũ mà càng dính chặt hơn.
Tư thế này rất ám muội, Nhϊếp Ân Tây co chân ngồi lên khố Chu Vũ, lập tức cảm giác được Chu Vũ nổi lên phản ứng. Năm đó kỷ luật nam sinh đi trên phố cũng có thể động dục, huống hồ hai người cọ tới cọ lui như thế.
Nhϊếp Ân Tây quyết tâm, chủ động chống đỡ thân thể ngắt hai lần, cách vải vóc dùng mông sát qua vật cưng cứng của Chu Vũ. Đây cơ hồ là một loại công khai.
Hắn chưa từng làm qua với người khác, cũng từng ảo tưởng lần đầu tiên sẽ cùng người mình yêu sâu đậm, hoặc lãng mạn hoặc chật vật nhưng ngọt ngào trải qua, thế nhưng những ý nghĩ đó đối tình huống trước mắt hiển nhiên không thiết thực, lựa chọn giữa tự do và trinh tiết cực kỳ đơn giản.
Chu Vũ bị hắn cọ cả người khô nóng, huyết dịch trong huyết quản không ngừng chảy mạnh, cấp tốc hướng tim khiến nó cường liệt nhảy lên. Gã cơ hồ gặm cắn đôi môi Nhϊếp Ân Tây, đầu lưỡi xuyên qua hàm răng ở trong mỗi một góc cổ họng hắn lưu lại khí vị, môi lưỡi quấn quýt phát ra tiếng vang lép nhép.
Tay gã cũng không khống chế mò xuống đôi mông của Nhϊếp Ân Tây. Nhϊếp Ân Tây bị gã vò có chút xấu hổ, cúi đầu cùng gã nghiêm túc hôn môi.
Nhưng mà khiến hắn bất ngờ chính là, Chu Vũ vẫn không có bước hành động kế tiếp, hôn hắn rồi lưu luyến tách ra, bảo hắn nghỉ ngơi sớm một chút.
Nhϊếp Ân Tây có chút kỳ quái.
Chu Vũ rất thích cùng hắn thân cận, vậy tại sao không làm bước cuối cùng?
Có một ý tưởng lóe lên trong lòng hắn, Nhϊếp Ân Tây nhích lại gần Chu Vũ, nhẹ giọng hỏi: "Vũ ca, sao anh lại thích em?"
Chu Vũ đột nhiên bị hỏi vấn đề này có chút luống cuống. Trên thực tế gã không biết tại sao, lần đầu tiên nhìn thấy Nhϊếp Ân Tây liền nhận định hắn, nhưng gã cũng không thể nói cái lý do sứt sẹo này cho Nhϊếp Ân Tây, này chẳng khác gì gã chỉ coi trọng khuôn mặt hắn.
Nhϊếp Ân Tây thấy gã khốn quẫn, lại nói: "Không quản anh vì sao lại yêu thích em. Vũ ca, em là nam, tuy rằng lớn lên khá giống nữ nhân nhưng em cũng như anh đều là nam nhân."
Hắn vừa nói vừa nghiêng người sang, cánh tay nhỏ gầy vắt lên bụng Chu Vũ, nói tiếp: "Em không hề có ý muốn chạy trốn, thế nhưng...Anh biết, em là nam, em không thể nào cho anh..."
Nhϊếp Ân Tây không biết hình dung thế nào, nói thẳng "lên giường" "làʍ t̠ìиɦ", Chu Vũ có thể hiểu không?
Hắn tìm từ :"Em không thể cùng anh làm chuyện như với nữ nhân, cũng không thể sinh con."
"Anh không hối hận sao?"
Nội tâm Chu Vũ thế nhưng dần không khỏi cao hứng. Dưới cái nhìn của gã, Nhϊếp Ân Tây nói ra lời này có chút cảm giác không an toàn, ý muốn đòi gã một cam kết, làm gã cảm thấy hi vọng Nhϊếp Ân Tây ở lại đây càng ngày càng lớn.
Gã ôm Nhϊếp Ân Tây, dùng giọng điệu trân trọng nói: "Đừng nghĩ loạn, anh chỉ muốn một mình em."
"Mua em không phải vì muốn sinh con, cũng không phải vì làm việc kia. Chính là...Thích em."
"Đi ngủ sớm chút đi."
Nhϊếp Ân Tây vì vậy không tiếp tục nói nữa. Nội tâm hắn có một cảm giác cực kỳ phức tạp, vốn đại não đang loạn lên lại càng thêm rối.
Chu Vũ căn bản không rõ nam với nam làm chuyện kia thế nào. Vậy thì hắn giữ lại mình làm gì? Là thật thích mình sao?
Điều này làm Nhϊếp Ân Tây cảm thấy mình đang lừa dối tình cảm người khác.
Thế nhưng nghĩ tới mấy ngày trước Chu Vũ hung ác cùng hành vi dã man mua vợ, hắn lại cảm thấy như thế là không đáng kể.
Vốn là Chu Vũ tước đoạt tự do của hắn, đem hắn vây trong núi sâu. Hắn dù lừa đối phương thế nào, cũng không đáng kể.
Nhất định không đáng kể.