Quầy Cất Chứa Nam Nhân

Chương 3: Sơn trang song sinh (thượng)

Chương 3: Sơn trang song sinh ( thượng )

Buổi sáng Dư Trạch bị chuông điện thoại thanh đánh thức.

Hôm nay là thứ bảy, những người khác đều không ở trong ký túc xá, chỉ còn một mình Dư Trạch. Hắn nửa mộng nửa tỉnh, không muốn nhận điện thoại, nhưng người cách đầu điện thoại kia bất chất, điện thoại cứ vang lên một lần lại một lần.

Cuối cùng Dư Trạch khuất phục, mơ mơ màng màng mà lấy điện thoại từ bên gối qua, híp mắt nhìn màn hình, gì cũng không thấy, nhắm mắt lại tiếp điện thoại.

“Alô?” Hắn quay đầu cọ gối, hàm hồ nói.

“Tiểu Trạch, chưa rời giường sao?” Giòng cười của anh trai hắn truyền tới từ đầu bên kia.

Dư Trạch trầm mặc hai giây, sau đó đột nhiên ngồi dậy, trầm giọng nói: “Đương nhiên.”

Dư Lan cười nói: “Ăn sáng chưa?”

Dư Trạch rũ mắt nhìn thời gian, mới 8 giờ, thế là cực kỳ đúng lý hợp tình mà nói: “Chuẩn bị đi.”

Không đợi Dư Lan nói tiếp, hắn liềnchuyển ngay đề tài, hy vọng anh trai hắn không chú ý thói quen sinh hoạt của em trai bé nhỏ: “Anh, tìm em làm gì?”

Dư Lan dừng một chút, sau đó nói: “Em chưa xem WeChat?”

“Hả?”

Dư Lan ngữ khí lạnh lùng: “Cho nên, Tiểu Trạch, quả nhiên em còn chưa rời giường”

Dư Trạch cười gượng hai tiếng.

Ở nhà hắn là mỗi ngày buổi sáng 6 giờ đều bị anh trai hắn kéo ra ngoài chạy bộ buổi sáng, chỉ là bây giờ đã vào đại học rồi! Cuộc sống đại học là phải sa đọa! Vì cái gì bắt dậy sớm!

Dư Lan cũng không dây dưa, ngược lại nói: “Mau xuống đi, nhớ rõ thu thập đồ đạc, khả năng chúng ta sẽ ở đó hai ngày. Anh ở dưới lầu chờ chú.”

Dư Trạch ôm chăn ngồi ở trên giường, đột nhiên ngơ ngác, hắn hoang mang mà nói: “Anh, rốt cuộc là làm gì vậy?”

“Làm gì?” Dư Lan cười một tiếng, “Đi làm thân chú.” Nói xong, anh liền ngắt điện thoại.

Dư Trạch ngơ ngác mà nhìn điện thoại của mình, cảm thấy mờ mịt.

Làm thân hắn?

Hắn rửa mặt xong, thay quần áo, sau đó thu thập đồ đạc. Anh trai hắn không nói rõ muốn đi mấy ngày, hắn liền chuẩn bị một cái rương nhỏ, cũng may thời tiết tháng không tính là đặc biệt lạnh, quần áo không cần mang quá nhiều.

Tuy rằng Dư Trạch là nam nhân, nhưng đồ vật của hắn vẫn rất nhiều, hắn chậm rì rì mà thu thập, chọc đến mức anh trai hắn không kiên nhẫn, lại gọi điện thoại cho hắn, lúc đó Dư Trạch mới nhét đôi giày hắn thích nhất xuống rương hành lý một cách khó khăn, bởi vì không nhét vừa được.

Anh trai hắn thúc giục hắn, Dư Trạch liền lưu luyến không rời mà từ bỏ đôi giày kia, ngược lại mang theo đôi giày thể thao nhẹ nhàng. Kỳ thật giày hắn trông không khác biệt lắm, rốt cuộc hắn nguồi yêu thích Martin cuồng nhiệt. Bởi vì hắn cảm thấy, đi giày Martin tương đối soái.

Thời điểm xuống lầu hắn xem WeChat, lúc này mới rõ ý anh trai hắn.

Lão già nhà hắn muốn anh trai hắn dẫn hắn đi làm thân.

Mặt Dư Trạch tức khắc liền đen, hận không thể quay đầu trở về ký túc xá.

Hắn thi đại học xong, lão già nhà hắn liền thu xếp cho hắn xem mắt cùng đính hôn, Dư Trạch tức giận đến chết, thời điểm công bố cánh báo chí dứt khoát rời nhà thật xa để học đại học, còn vô cùng chuyên nghiệp làm khác ý người nhà, tuyên cáo bản thân phản nghịch, sau khi lão già nhà hắn không từ bỏ ý định, Dư Trạch liền dứt khoát come out trước khi vào đại học, thẳng thắn nói mình thích nam nhân.

Lão già nhà hắn không chịu nổi, cũng may trên hắn còn có một anh trai thẳng tắp, mới không khiến lão già nhà hắn giở mọi trò xấu, bất quá mới chỉ sau khai giảng hai ba tháng, sao lúc này lại đột nhiên nháo lên?

Chờ đến khi hắn yên vị trên xe anh trai hắn, Dư Lan mới giải thích đầu đuôi mọi chuyện cho hắn.

Nhưng Dư Trạch cảm thấy, anh trai hắn không giải thích còn tốt hơn.

“Ca nhi? Cái quái gì thế?”

Dư Lan không thể hiểu được mà liếc hắn một cái: “Chú choáng à?”

Dư Trạch cũng không thể hiểu được.

Ca nhi? Chuyện này không phải chỉ là giả thiết trong tiểu thuyết sao? Vì cái gì lại tồn tại trong hiện thực như vậy?

Hắn đương nhiên biết hiện thực cũng có người song tính, nhưng ca nhi thì rất kỳ quái, cũng không giống như xuất hiện giữa xã hội hiện đại.

Dư Trạch ngậm miệng, thái độ anh trai hắn làm hắn thấy nơi này khẳng định có vấn đề. Vì để không bị hoài nghi chỉ số thông minh, hắn không nói lời nào, chuẩn bị đợi lát nữa móc điện thoại ra tra.

Dư Lan còn đang nói chuyện: “Anh cảm thấy ý kiến của lão già rất tốt, biết chú thích đàn ông, liền hẹn với người Ôn gia, xem có thể tìm ca nhi cho chú hay không, nếu được thì kiểu gì chú cũng có con.”

Dư Trạch trừu trừu khóe miệng.

Anh trai hắn so với hắn lớn hơn năm tuổi, làm chính trị, một năm trước vừa mới đính hôn, chuẩn bị kết hôn vào lúc ăn tết. Nhà chị dâu hắn cùng nhà bọn họ môn đăng hộ đối, ở cấp độ nào đó có thể coi là hôn nhân chính trị, nhưng anh trai hắn thoải mái hơn hắn nhiều, nguyện ý thử chung đυ.ng với chị dâu hắn, mà sự thật chứng minh hai vợ chồng giờ còn son lắm, lâu ngày sinh tình, hiện tại cũng nùng tình mật ý.

Dư Trạch thì tương đối phản nghịch, lão già nhà hắn mới vừa bắt hắn xem mắt, hắn liền phát giận, cả ngày ở nhà cãi nhau, sau lại dứt khoát thả chiêu lớn, hiện tại một người thoải mái dễ chịu mà ngốc đại học —— còn dựa vào nhà nuôi.

Dư Lan lại nói: “Lái xe qua đại khái mất hai giờ, tự chú chơi một lát đi.”

Dư Trạch lên tiếng, bàn tay tiến hắn sờ trong bao tai nghe, lại sờ đến vật hắn mua cho mình trong lễ thành niên ngày hôm qua.

Từ nhỏ đến lớn hắn có chứng thích thu thập, trong nhà chuẩn bị cho hắn một phòng chỉ để mấy thứ hắn mang về, nhưng đồ vật hắn cất chứa lại không phải cái gì trân quý, chỉ là chút đồ vật hắn tự nhận là yêu thích.

Ngày hôm qua là sinh nhật tuổi 18 của hắn, lễ thành nhân, hắn tất nhiên phải chọn cho tốt quà cho mình, nhưng từ trên mạng tìm tới tìm lui, tìm như thế nào cũng không ra đồ vật hợp ý. Đêm qua bốn người một túc xá bọn họ đi ra ngoài chơi, cơm nước xong dạo lung tung ở bên ngoài, cũng không biết như thế nào liền đến một cái hẻm nhỏ đen như mực phụ cận trường học, cuối ngõ nhỏ là thị trường bán vật cũ.

Bọn họ nhàn rỗi không có việc gì làm, liền đi dạo hai vòng, kết quả Dư Trạch liếc mắt một cái liền chọn trúng cái quầy cất chứa này.

Không phải ngăn tủ thật sự, chỉ là một cái phụ tùng tinh xảo, có tay nắm, toàn thân đen nhánh, bề mặt có khắc ám văn, ngược lại với cửa, cửa tủ lớn hơn móng tay cái một chút kia còn có thể mở ra, bên trong có cái giá, thậm chí có một ít vật trang trí nhỏ cố định ở bên trong, thập phần tinh xảo.

Dư Trạch lại lấy ra thưởng thức hai cái, mới lại thả lại trong túi, cầm điện thoại cùng tai nghe ra, chuẩn bị chơi một đường.

Hắn liếc liếc anh trai hắn, xác định Dư Lan không chú ý hắn, lúc này mới mở ra trang web tìm tòi ca nhi.

Sau đó hắn khϊếp sợ phát hiện, ca nhi giống như đã thành một bộ phận thế giới này.

Nói đúng ra, đây là người song tính, nhưng trong ấn tượng của Dư Trạch, người song tính vô cùng hiếm thấy, chỉ là hiện tại, kết quả hắn tìm thấy lại nói cho hắn, nam nhân, nữ nhân cùng người song tính là ba phần dân số.

So với nữ nhân, ca nhi làm máy móc sinh dục đặc trưng càng rõ ràng, rất nhiều người có tư tưởng phong kiến đều cho rằng ca nhi là công cụ nối dõi tông đường.

Mà dựa theo cách nói trên mạng, mỗi ca nhi trước kết hôn đều sẽ trải qua dạy dỗ cùng giáo dưỡng tướng ứng, lấy điều này để bảo đảm tương lai bọn họ có thể hoàn mỹ sắm vai tương ứng trong hôn nhân.

Loại tư tưởng phong kiến lạc hậu này, vốn nên đã bị thế hệ trẻ chống lại, nhưng theo xu hướng ngôn luận trên mạng, mọi người đều xem chuyện này của ca nhi như là chuyện thường tình.

Ca nhi từ khi sinh ra đã tiếp thu “Giáo dục” cùng “Bồi dưỡng”, trước thành niên sẽ tiếp thu thí nghiệm kiểm tra đánh giá, hơn nữa lựa chọn đồ vật thích hợp để kết hôn, sau khi kết hôn vì phu chủ sinh nhi dục nữ, hơn nữa cả đời đều sẽ không làm bất luận chuyện xuất đầu lộ diện gì cả.

Sau thành hôn, nếu còn có nam nhân nào khác thấy thân thể ca nhi, chuyện này đủ để cho ca nhi tự sát tạ tội.

Thậm chí ở địa phương nào đó, hôn nhân của ca nhi cùng nam nhân không được cho là hôn nhân, cho rằng là một loại khế ước sinh dục, sau khi ca nhi thành công vì nam nhân sinh hạ con nối dõi, các nam nhân sẽ một lần nữa cùng đối tượng yêu thích kết hôn, mà không phải ở cùng bên ca nhi, nhưng ca nhi sẽ không rời khỏi gia đình này, mà sẽ tiếp tục ở lại làm bảo mẫu, hơn nữa trước sau dưỡng dục hài tử hắn.

Ca nhi bị cho là tử ©υиɠ hình người. Toàn thân, tựa hồ cũng chỉ có tử ©υиɠ đáng giá.

Hơn nữa, ca nhi cùng nữ nhân kết hợp là bị cấm. Nguyên nhân rất đơn giản, lãng phí tử ©υиɠ.

Hết thảy điều này đều làm cho Dư Trạch khϊếp sợ, hắn dùng ánh mắt hoài nghi nhân sinh nhìn chằm chằm trang web, nghĩ thầm, hắn chỉ ngủ một cái, thế giới liền thay đổi? Hay là nói hiện tại hắn đang nằm mơ?

Hắn thập phần khó hiểu, hoài nghi có phải hay không đầu óc mình xảy ra vấn đề, trong lúc nhất thời trong lòng như một cuộn chỉ rối, sau lưng chảy ra một thân mồ hôi lạnh.

“Tiểu Trạch Tiểu Trạch!”

“A?” Dư Trạch theo bản năng lên tiếng, nhưng sắc mặt vẫn là thập phần khó coi.

Dư Lan không chú ý, hắn nói: “Anh nói cho chú một chút về chỗ hôm nay chúng ta đến.”

Dư Trạch nhăn chặt mi, vô tâm tư nghe: “Anh không lái xe à?”

“Đợi lát nữa vào núi, làm sao có thời gian nói, tình trạng giao thông giờ tốt thế này, nói trước cho chú.”

Dư Trạch khϊếp sợ: “Vào núi?”

Trong nháy mắt, hắn thấy may mắn vì bản thân không mang đôi giày mình thích nhất kia.

Dư Lan thuận miệng nói: “Ôn gia ở trong một cái thôn trên núi song sinh, gọi là sơn trang song sinh. Bên kia đường không tốt, lái xe phải cẩn thận, anh nói cho chú trước.”

Dư Trạch líu lưỡi, hắn tạm thời vứt bỏ hết thảy suy nghĩ về ca nhi, tính toán nghe anh trai hắn nói một chút.

Dư Lan nói: “Khi đánh giặc trước kia, ba cùng với người Ôn gia là chiến hữu, Ôn gia có hai người con hi sinh trên chiến trường, ba liền nhận lão thái gia Ôn gia làm ba nuôi.”

“Sao em lại không biết chuyện này?” Dư Trạch cứ như nghe chuyệt bát quái ở đâu đó.

“Chú đương nhiên không biết.” Dư Lan nói, “Thời điểm chú sinh ra, Ôn gia đã vào núi.”