Chương 2: Động phòng hoa chúc (hạ)
Dư Trạch phát hiện, tuy rằng tuổi Ôn Nhượng khả năng xấp xỉ hắn, nhưng kỳ thật kiến thức ở phương diện này có thể nói là lợi hại hơn hắn nhiều.
Không, suy cho cùng đây cũng chỉ là hồi mộng xuân của hắn thôi?
Ôn Nhượng quỳ gối xuống trước mặt hắn, cả người trần trụi, thân thể thon dài trắng nõn không gầy yếu như trong tưởng tượng, nhưng vì mới thành niên nên cũng không quá cường tráng, bởi vì uốn cong thân thể, phần lưng để lộ ra một đường cong kinh tâm động phách, giữa ánh nến tối tăm, phá lệ dụ hoặc.
Khoang miệng ôn nhuận của y bao vây lấy dươиɠ ѵậŧ Dư Trạch.
Dư Trạch nhẹ nhàng thở phì phò, mặt hắn đỏ đến muốn mạng, vì thấy thẹn mà áp tiếng rêи ɾỉ của bản thân tới nhỏ nhất có thể. Lần đầu tiên hắn thể nghiệm kɧoáı ©ảʍ như vậy, hoàn toàn không giống cảm giác phát tiết bằng tay của mình.
Ôn Nhượng cực kỳ để tâm, cũng thật ôn nhu, trình độ như vậy làm cho hắn không có cảm giác khẩn trương cùng bài xích, y linh hoạt cuộn tròn đầu lưỡi bao vây lấy qυყ đầυ dươиɠ ѵậŧ Dư Trạch, tiếng nước tấm tắc càng lúc càng lớn khiến Dư Trạch không được tự nhiên, nhưng cũng gia tăng kɧoáı ©ảʍ vô tận.
Trừ bỏ cảm giác ngượng ngùng thấy thẹn, hắn cũng có kích động cùng hưng phấn. Du͙© vọиɠ như lửa đốt dâng lên, hắn thở hổn hển, tay bất giác vuốt ve sống lưng trần trụi của Ôn Nhượng. Kɧoáı ©ảʍ từ lúc bắt đầu giống như ngọn lửa ma quỷ lan tràn, vĩnh viễn không tắt, như lửa cháy lan ra toàn bộ đồng cỏ.
Dư Trạch cũng nghĩ tới mọi chuyện sẽ biến thành như vậy. Tuy rằng đây là cảnh trong mơ của hắn, nhưng Ôn Nhượng như một con người chân chính tự có ý thức của mình, thân thể mềm mại ngây ngô sau khi trút bỏ tầng quần áo kia, như là đột nhiên hiểu rõ làm như thế nào phô bày ra mị lực bản thân.
Y quỳ phục người xuống trước mặt Dư Trạch, giống hầu hạ tín ngưỡng trong lòng mà cung kính, y không nói lời nào liền khẩu giao cho Dư Trạch, thậm chí ẩn ẩn khống chế tiết tấu trận tính sự này. Chuyện này vốn dĩ không phải điều ca nhi nên làm, nhưng y nhìn ra Dư Trạch trúc trắc, mà điểm này làm y cảm thấy hân hoan không gì sánh kịp.
Phu chủ y vẫn còn sạch sẽ, là một nam nhân hoàn toàn không biết gì về tính sự.
Điều này làm cho tâm tư của y trở nên vô cùng mềm mại. Y nỗ lực nhớ hết thảy thứ đã từng học qua, sau đó dùng tri thức này đó lấy lòng phu chủ y. Khoang miệng ấm áp của y bao vây lấy dươиɠ ѵậŧ Dư Trạch, cây đồ vật kia bởi vì kɧoáı ©ảʍ mà lớn lên, lại bởi vì Ôn Nhượng quá cẩn thận nhường nhịn, trở nên càng thêm kiêu ngạo cứng lên.
Nhưng mặc dù qυყ đầυ đã đỉnh đến yết hầu Ôn Nhượng, làm y bất giác buồn nôn, Ôn Nhượng vẫn cẩn thân ôn nhu như cũ, cứ như thứ này là bảo bối thật sự. Trên mang theo khí vị của Dư Trạch, càng vì là nơi tư mật, mang theo chút mùi tanh, lại làm cho Ôn Nhượng cảm thấy trầm mê, y bất giác dùng mũi hít thật sâu, vì phu chủ mà y thần hồn điên đảo.
“A —— thật sướиɠ, thoải mái”
Dư Trạch thẳng thắn rêи ɾỉ, thanh âm trong sáng sạch sẽ của thiếu niên trộn lẫn khàn khàn tìиɧ ɖu͙© cùng triền miên. Động tác nuốt như phản xạ có điều kiện làm hắn sướиɠ muốn chết, hắn bất giác nắm chặt tay, đôi mắt nửa khép, thân thể căng thẳng, ánh mắt lại không tự giác hướng lên trên, như là lâm vào trạng thái thất thần hoảng hốt.
Đối với sự ngây ngô như vậy, đối với thân thể chưa bao giờ hưởng qua kɧoáı ©ảʍ tính giao, kɧoáı ©ảʍ khẩu giao mang đến cũng đã đủ làm hắn trầm mê trong đó. Hắn run rẩy một chút, sau đó bắn ra.
Ôn Nhượng mười phần dịu ngoan tiếp tục bao vây lấy dươиɠ ѵậŧ hắn, nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ hắn, tuy rằng có bị sặc một chút, chỉ là ánh mắt y cũng trở lên mê mang, phảng phất như tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính độ ấm cùng khí vị của đối phương là đồ uống mỹ vị nhất trên thế giới, hoặc là xuân dược mạnh nhất, trong nháy mắt khiến cho tìиɧ ɖu͙© của y lan tràn ra.
Dư Trạch bắn một lần, nhưng thân thể ngây ngô vẫn chưa khuất phục, ngược lại rất nhanh lại cương cứng. Hắn ngừng lại một chút, hứng trí bừng bừng mà lại nắm giữ quyền chủ động một lần nữa, trái lại bắt đầu thăm dò thân thể Ôn Nhượng.
Ôn Nhượng thuận theo bị hắn đẩy ngã xuống giường, hai chân mở lớn, lộ ra hạ thân cấu tạo kỳ dị kia.
Dư Trạch nhìn chằm chằm chỗ đó, sau đó nhỏ giọng kinh ngạc mà cảm thán: “Oa!”
Ôn Nhượng thiếu chút nữa cười ra. Phu chủ y đơn giản như là tiểu hài tử, troang sáng, thẳng thắn thành khẩn, nhiệt liệt. Y nhớ lại dươиɠ ѵậŧ hàm chứa trong miệng vừa rồi một chút, thật là nóng.
Y đã động tình, huyệt dưới thân chảy ra dâʍ ɖị©ɧ dính dính nhão nhão, Dư Trạch duỗi tay xoa nhẹ hạ huyệt, liền sờ được một tay dính đầy chất lỏng trong suốt. Ôn Nhượng bị hắn sờ không nhẹ không nặng lại lỗ mãng hấp tấp lại, toàn thân đều mềm, nhịn không được nhỏ giọng rêи ɾỉ, sau đó hạ thân lại chảy ra một ít dâʍ ŧᏂủy̠.
“Thật là mẫn cảm” Dư Trạch nhỏ giọng đánh giá một câu.
Hắn tự cho là đây là cảnh trong mơ, thế là có thể tùy ý làm bậy, nhưng Ôn Nhượng lại nghe thấy được. Chỉ là hành động tùy ý làm bậy này có chút đáng yêu, làm cho Ôn Nhượng nhịn không được muốn cười.
Dư Trạch nhìn chằm chằm hạ thân Ôn Nhượng. Dư Trạch là nam nhân, đối thân thể nam nhân đương nhiên không xa lạ, nhưng Ôn Nhượng lại là ca nhi, là người song tính, phía dưới dươиɠ ѵậŧ nứt ra một đường rãnh nhỏ.
Tri thức sinh lý của Dư Trạch cũng không tệ lắm, cũng lén lút xem qua một ít phim cấm, nhưng bộ dạng Ôn Nhượng rõ ràng không quá giống nữ nhân, môi âʍ ɦộ quá nhỏ, cơ hồ không che được phong cảnh bên trong, huống hồ lúc này lại ướt đẫm, trong ánh sáng nhạt có vẻ ánh lên tia nước.
Không chỉ là phía trước, thân thể ca nhi được trời ưu ái, hạ thân có hai cái huyệt, mỗi cái có đặc sắc riếng, vô luận cái nào cũng đủ mang đến kɧoáı ©ảʍ.
Ngón tay Dư Trạch lỗ mãng mà cắm vào huyệt trước Ôn Nhượng, mị thịt ướt nóng ôn nhuận làm hắn thở dồn dập, hắn rất có tinh thần mà thăm dò khai thác nơi huyền bí trong đó. Thân thể Ôn Nhượng cứng đờ, y nhỏ giọng rêи ɾỉ, nỗ lực không cho âm thanh của mình quấy rầy đến hứng thú của Dư Trạch.
Rất nhanh một ngón tay đã cắm nguyên vào, Dư Trạch chậm rãi rút ra, nhìn thấy cả ngón tay đều dính thể dịch Ôn Nhượng, nhịn không được cười rộ lên, hắn tiến đến Ôn Nhượng bên tai, cười nói: “Nhượng ca, ca thật là ướt.”
Ôn Nhượng rũ mắt, mặt không gợn sóng, lông mi lại không ngừng run rẩy, chỉ có từ nơi này có thể thấy được y khẩn trương cùng bất an.
Hắn kêu y Nhượng ca, tự nhiên cũng là có lý. Dư gia cho người đính hôn cùng Ôn gia, cũng là vì Ôn Nhượng lớn hơn Dư Trạch khoảng bốn năm tháng, người Dư gia cảm thấy tuổi lớn sẽ cưng tuổi bé hơn, hơn nữa bảo bối này nhà mình bị nuông chiều chút, thế là lại càng nhìn trúng Ôn Nhượng.
Dư Trạch thấy Ôn Nhượng không nói lời nào, cũng không hề bỡn cợt. Hắn biết Ôn Nhượng nhẫn đến khó chịu, chính hắn cũng trướng đến khó chịu, vừa mới phát tiết ở trong miệng Ôn Nhượng chẳng qua chỉ là một lần làm nóng người, hiện tại hắn mới rõ ràng cảm nhận được du͙© vọиɠ lan tràn cùng gian nan.
Hắn lại giơ tay qua, lần này là cắm hai ngón tay vào.
“Hô...” Ôn Nhượng khẽ hừ nhẹ một tiếng, “Phu chủ, nhẹ một chút”
Động tác Dư Trạch nhẹ nhàng lại, hắn không biết lực đạo thê nào mới tính là thích hợp, nhưng cũng may có Ôn Nhượng âm thầm dẫn đường hắn. Hai ngón tay so với dươиɠ ѵậŧ Dư Trạch mà nói, khác biệt như trời với đất, nhưng đối với huyệt trước chưa bao giờ bị dị vật tiến của Ôn Nhượng, tất nhiên là hơi khó chịu.
Hai ngón tay nhấn ở bên trong, phát ra tiếng nước xì xì, Ôn Nhượng bất giác cuộn tròn ngón chân, cảm thấy sắc mặt mình đỏ lên, cảm thấy thẹn đến nóng cả người lên.
Trên mặt y phảng phất vẫn là học trò đĩnh đạc nơi học đường, thần thái trên mặt ưu tú ôn nhuận như ngọc, nhưng hiện tại lại dịu ngoan bị Dư Trạch đè dưới thân, bị phu chủ dâʍ ɭσạи, vẫn mang dáng vẻ đoan trang, hoàn toàn nhìn không ra đã động tình đến sắp phá thân.
“Phu chủ, ô... Phu chủ” Y nhỏ giọng nức nở. Tuy rằng cũng đã từng học qua một ít da^ʍ từ xấu xa, lúc này lại không dám nói, sợ Dư Trạch không cao hứng, cho nên theo bản năng hừ hừ hai tiếng, hy vọng Dư Trạch có thể nhân từ một chút.
Nhưng tính tình Dư Trạch không phải là ôn nhu, tính tình hắn giảo hoạt, lòng hiếu kỳ từ trước đến nay đều rất nặng, lần đầu tiên tiếp xúc với tính sự, không cố ý lăn lộn Ôn Nhượng tới mức khóc ra, cũng chỉ bởi vì giáo dưỡng của hắn rất tốt.
Hắn lại cắm một ngón tay vào huyệt Ôn Nhượng, giờ đã có tổng cộng ba ngón. Sự nhẫn nại của hắn không tồi, cho nên từ từ tới, làm cho Ôn Nhượng không khó chịu như vậy.
Nhưng du͙© vọиɠ bốc lên làm hắn chịu không nổi, mà kinh nghiệm khối thân thể này cũng không hề mang tới chút trợ lực gì, ngược lại cong thúc giục hắn nhanh lên. Cuối cùng hắn vội vàng khuếch trương hai cái, liền rút ngón tay ra, thay bằng dươиɠ ѵậŧ cảu mình đặt ở lối vào, trầm giọng nói: “Nhượng ca, đệ vào.”
Ôn Nhượng a một tiếng, giống như là không phản ứng lại, nhưng huyệt khẩu hạ thân lại như phản xạ có điều kiện mà mãnh liệt co rút lại, cố tình vừa vặn với qυყ đầυ Dư Trạch, Dư Trạch hít hà một hơi, thoải mái đến tê dại, chỉ cảm thấy Nhượng ca nhà hắn thật là tuyệt.
Hắn chậm rãi đỉnh dươиɠ ѵậŧ vào. Ôn Nhượng cũng là lần đầu tiên, bên trong huyệt thật chặt, chẳng sợ vừa khuếch trương một lần vẫn khiến cho Dư Trạch khó khăn đẩy vào, nhưng Dư Trạch cũng không sốt ruột, hắn cắm vào một chút, lại rời khỏi một chút, đến cuối cùng lại làm cho Ôn Nhượng nóng nảy.
Thứ kia nóng rực, qυყ đầυ gập ghềnh ở huyệt khẩu y ra ra vào vào, ban đầu thì thoải mái, nhưng thịt mềm tại thư huyệt không được đáp ứng nhu cầu, dâʍ ɖị©ɧ chảy càng ngày càng nhiều, ngứa ngáy làm y khó chịu. Cảm xúc trước sau không giống nhau làm cho y nhịn không được mà khẩn cầu Dư Trạch: “Phu chủ ngài tiến về phía trước, tiến về phía trước cắm một chút đi”
Dư Trạch kinh ngạc nói: “Chàng không đau sao?”
Ôn Nhượng nóng mặt lên, cảm thấy Dư Trạch đang ám chỉ y dâʍ đãиɠ, nhưng y thật sự chịu không nổi, chỉ có thể tránh cái này đề tài, ngữ khí mềm mại nói: “Xin ngài.”
Dư Trạch khẽ cười, cảm thấy bộ dáng này của Ôn Nhượng làm hắn thấy hưng phấn. Rốt cuộc Ôn Nhượng này, tuy rằng ca nhi, ở trong vòng bọn họ lại là tài tử nổi danh, công tử thế gia, nhưng hiện tại lại chỉ có thể nằm dưới thân hắn xin tha.
Tuy rằng chỉ là mộng xuân, giả thiết bối cảnh thật ra cũng không tồi, Dư Trạch cảm thán.
Ngay sau đó, eo hắn dùng sức, dươиɠ ѵậŧ gắng gượng phá vỡ kia tầng tầng lớp lớp thịt mềm, đột nhiên đâm vào thịt non sâu bên trong.
“A!” Ôn Nhượng thất thanh kêu lên, y cũng chỉ kêu một tiếng, sau đó tự giác nhắm mắt, cả người phát run mà dựa vào trên người Dư Trạch, bộ dáng ỷ lại của y làm cho Dư Trạch thỏa mãn chút tâm tư nhỏ kia, hắn cười rộ lên, học phim sεメ xem lúc trước mà thọc vào rút ra, nhưng tóm lại cũng không có kỹ xảo gì, chỉ có thể như đóng cọc rút ra cắm vào, nhưng đối với hai người mới bọn họ cũng có thể đạt được đủ kɧoáı ©ảʍ.
Ca nhi không có màиɠ ŧяiиɧ, đau đớn ban đầu là bởi vì bị mạnh mẽ tách thịt mềm ra, lúc sau thì không gian nan như thế nữa, thịt mềm bên trong ban đầu kiên cường cũng sôi nổi thuần phục, bao vây lấy dươиɠ ѵậŧ Dư Trạch.
Dư Trạch đỉnh tới điểm nổi lên, lần đầu tiên hắn nhấm nháp kɧoáı ©ảʍ như vậy, chỉ cảm thấy thần hồn điên đảo, vòng eo nhũn ra, nhưng lại có một loại tinh thần không chịu thua, hắn muốn nhìn thấy Ôn Nhượng cũng đắm chìm bên trong du͙© vọиɠ như hắn.
Nhưng lúc hắn ngước mắt nhìn Ôn Nhượng, lại phát hiện Ôn Nhượng sớm đã nhắm mắt lại, nức nở khóc ra. Hai hàng nước mắt kia theo độ cong nơi khóe mắt y chảy xuống. Ôn Nhượng cũng không ngăn cản được thân thể run rẩy cùng tiếng rêи ɾỉ khàn khàn, thân thể theo động tác thọc vào rút ra của Dư Trạch mà phập phồng, chân cũng mềm, không nhấc dậy nổi, chỉ đành phải theo động tác eo của Dư Trạch, run rẩy lung tung.
Hai mắt y đẫm lệ mông lung, ngẫu nhiên sẽ mở to mắt nhìn Dư Trạch một cái, nhưng nước mắt lại khiến y không thấy rõ cảnh tượng trước mắt. Kɧoáı ©ảʍ giống như hủy thiên diệt địa, làm y bất lực mà cuộn tròn ở dưới thân Dư Trạch, ỷ lại cùng quyến luyến giống như dây leo quấn quanh linh hồn của y.
Dư Trạch bỗng nhiên cười, hắn cúi đầu hôn lên gương mặt Ôn Nhượng: “Nhượng ca trông thật là thê thảm.”
Ôn Nhượng vô lực rêи ɾỉ, hạ thân sớm đã bị thao cho chín rục, dươиɠ ѵậŧ nhỏ nhìn qua giống như chưa phát dục cứng rắn, mặc dù không ai để tâm chăm sóc, cũng đã run rẩy bắn rất nhiều lần. Y nỉ non: “Phu chủ, phu chủ”
“Làm sao, Nhượng ca.” Dư Trạch thân mật cọ cọ gương mặt Ôn Nhượng. Hắn giống như lợi hại hơn Ôn Nhượng, hiện tại Ôn Nhượng đã thất thần, mà hắn còn có thể thừa lực mà tự hỏi làm sao để Ôn Nhượng càng sướиɠ thêm.
Nhưng hắn cũng không kiên trì lâu như vậy, lúc thọc vào rút ra thêmmười mấy lần, kɧoáı ©ảʍ đã tích lũy đến một mức độ, hắn cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, liền bắn ở trong huyệt Ôn Nhượng. Cảm giác phóng thích làm hắn rêи ɾỉ hai tiếng, lâm vào một loại thoải mái cùng ấm áp tới cực điểm.
Theo sau việc hắn bắn vào bên trong, Ôn Nhượng đột nhiên run rẩy hai cái, y gắt gao ôm lấy Dư Trạch, kêu: “Phu chủ Tiểu Trạch”
Dư Trạch muốn đáp lại y, chỉ là ngay sau đó, hắn giống như là bị thôi miên, đột nhiên lâm vào ngủ say. Ký ức trong mộng vỡ tan tựa như pha lê, trong nháy mắt, cái gì hắn cũng không nhớ rõ.
Đúng thật, mộng xuân vô ngần.