Quả nhiên là có người đánh lén, đoán chừng là người Hoa Hồng Đen.
Đầu Thời Tiến đầy mồ hôi lạnh, mới vừa thở phào nhẹ nhõm sau khi giữ vững thân thể, liền phát hiện thanh tiến độ của mình đã trực tiếp cao lên tới hoãn chết, đồng tử co rụt lại, không chút nghĩ ngợi lăn khỏi vị trí lần nữa, trốn phía sau thùng rác bên rìa đường.
Một giây sau, đạn xẹt qua thùng rác bay tới, Thời Tiến rên lên một tiếng, bưng kín vai.
Gay go, thùng rác quá nhỏ, mà chính mình lại là mục tiêu quá lớn, thành bia ngắm sống.
Bả vai đau rát, Thời Tiến xuýt xoa hít vào thở ra, cố gắng hết sức co người lại giấu phía sau thùng rác, thấy thanh tiến độ của mình vẫn kẹt ở hoãn chết không nhúc nhích, quay đầu đánh giá tình huống xung quanh một chút, phát hiện phía sau cách đó không xa có một con hẻm nhỏ, trong ngõ hẻm sát vách tường có một cái thùng rác rất lớn, cắn răng, đưa tay lấy cái đầu có thể tích quá lớn của con gấu bông xuống, nhờ Tiểu Tử bỏ thêm cho mình buff tăng tốc độ và tăng cường thính lực, ném cái đầu gấu ra xa bên ngoài, sau đó hất bay một đống rác thải, lần thứ hai lăn khỏi chỗ, dưới sự che chở của rác thải cùng cái đầu gấu, cong người nhanh chóng chạy qua con hẻm nhỏ.
Phụt phụt phụt.
Lại có vài tiếng đạn xé không bắn tới, Thời Tiến phảng phất có thể cảm nhận được đạn sượt qua người lúc chúng bay tới nhiễu loạn không khí bốn phía, thần kinh căng thẳng đến cực hạn, thấy đầu hẻm đã gần ngay trước mắt, liền lập tức làm một cú ngã xuống đất lăn sang đó, cuối cùng hữu kinh vô hiểm trốn vào hẻm nhỏ, giấu ra phía sau thùng rác bằng sắt.
Phụt, phụt phụt.
Đạn bắn tới vách tường cùng tấm sắt, rồi dần dần không còn động tĩnh, thính lực được tăng cường rốt cuộc không còn nghe thấy tiếng vang kỳ quái gì nữa.
Thời Tiến ngồi dựa vào tường, một bên là hẻm nhỏ không biết thông tới nơi nào, một bên là thùng rác bằng sắt rỉ sét, chỉ cảm thấy vết thương ở bả vai càng lúc càng đau, cảm giác mất máu cũng càng ngày càng rõ ràng, sau khi xác định rằng mình tạm thời đã an toàn, hít sâu một cái che che vết thương, hơi hơi ngồi dậy cởi bộ đồ thú bông trên người, vừa nhìn chằm chằm vào đầu hẻm vừa xé đệm lót trong bộ đồ thú bông, gỡ bỏ áo khoác băng bó vết thương nơi bả vai, cố gắng cầm máu, sau đó sửa sang lại quần áo, giấu bộ đồ thú bông vào góc, đỡ tường đi về hướng khác của hẻm nhỏ.
“Tiến Tiến, cậu vẫn ổn chứ?” Đây là lần đầu tiên Tiểu Tử thấy Thời Tiến bị thương, hoảng loạn đến mức âm thanh luống ca luống cuống.
“Tôi không sao.” Thời Tiến an ủi, cố hết sức điều chỉnh hô hấp, vừa quan sát tình huống của hẻm nhỏ vừa nói, “Toàn bộ tay bắn tỉa của Hoa Hồng Đen mai phục ở phố cũ bên kia, trước đó tôi mặc bộ đồ thú bông, hiện tại tôi cởi bộ đồ ra rồi, chỉ cần tôi không dùng hình tượng con thú bông xuất hiện ở phố cũ nữa, những tay súng bắn tỉa đó sẽ không có cách nào ngắm bắn tôi nữa.”
“Tui không phải nói mấy tay súng bắn tỉa đó, tui là nói vết thương của cậu.” Tiểu Tử hoảng loạn đến độ sắp khóc, vừa cố gắng thêm buff cho cậu, vừa nói, “Cậu đang chảy máu, thật nhiều…”
Thời Tiến lập tức cảm thấy cơn đau ở miệng vết thương giảm nhẹ đi nhiều, nhiệt độ cơ thể bởi vì mất máu mà hơi hơi hạ thấp cũng tăng trở lại, liền hiểu là Tiểu Tử đang giúp đỡ, còn có tâm tình cười cười, đáp: “Tạm thời không chết được, không phải là vẫn còn có cậu sao, tôi chính là có bàn tay —— “
Ầm!
Trong hẻm nhỏ chất đầy vật tạp nham, lại không có đèn, Thời Tiến vốn đã đi đứng khó khăn, khi nói chuyện không chú ý tới bên trong đống đồ lộn xộn phía trước có một sợi dây câu nhỏ mảnh vắt ngang, tránh được đống đồ lộn xộn lại không tránh né sợi dây này, không cẩn thận trúng chiêu, trực tiếp bị vấp té ngã xuống, còn vô cùng không khéo chính là nửa người bị thương rơi xuống trước tiên, đau đến mức rên lên một tiếng, chỉ cảm thấy khí lực còn sót lại trong thân thể cũng bị cú ngã này làm cho rơi hết.
“Tiến Tiến!” Tiểu Tử gấp đến độ hét toáng lên.
“Tôi không…” Thời Tiến vươn mình nằm ngửa trên đất, trước mắt bắt đầu biến thành màu đen từng cơn, biết rằng lần này phỏng chừng bị ngã ra sự cố luôn rồi, cam chịu số phận mà sửa miệng, nói rằng, “Tôi có sao… Tiểu Tử, cậu giúp tôi chú ý đầu hẻm một chút.”
Nói xong lấy điện thoại di động được bảo quản thích đáng từ bên trong túi áo, một bên lẩm bẩm ở trong lòng lần này phỏng chừng sẽ bị Liêm Quân mạnh mẽ thu thập một trận, một bên gọi một cú điện thoại ra ngoài, đợi một hồi lâu điện thoại được mới được nhận, chống đỡ một chút ý thức cuối cùng gân cổ hô Quân thiếu cứu mạng, sau đó gắng hết sức để báo cụ thể vị trí của mình, rồi nghiêng đầu hôn mê bất tỉnh.
Sau mười phút, một chiếc xe hơi màu đen dừng ở đầu hẻm, cửa sau xe mở ra, một người thân hình thon dài, mặc áo khoác dài màu đen cất bước xuống xe, cầm trong tay một chiếc điện thoại di động biểu thị vẫn đang trong cuộc gọi, nhẹ nhàng dẫm lên nước tuyết dơ bẩn đầu hẻm, dừng ở trước mặt Thời Tiến nằm nghiêng trên đất.
Cốp.
Hắn đạp một cước lên điện thoại di động đã trượt xuống mặt đất trong tay Thời Tiến, khom lưng, đưa tay đυ.ng vào khuôn mặt tái nhợt không có huyết sắc của Thời Tiến, ngón tay thon dài chạm nhẹ nốt ruồi đen nhỏ trên mũi Thời Tiến, một lúc lâu, nghiêng người mang cậu từ trên mặt đất lên.
Tiểu Tử sợ đến mức sắp chết máy, không dám tin trơ mắt nhìn diện mạo người đó, tiếp tục không dám tin liếc nhìn thanh tiến độ vừa rơi xuống 700, hiện tại lại đột nhiên cao lên tới 800 của Thời Tiến, cuối cùng đưa mắt nhìn cái điện thoại di động đã báo hỏng của Thời Tiến, khóc không ra nước mắt, khổ sở đến mức tưởng tự bỏ mình về lò nấu lại, nghẹn khóc kêu gọi: “Tiến Tiến, Tiến Tiến cậu mau tỉnh lại… Cậu giống như gọi lầm người rồi… Cậu mau tỉnh lại đi, thanh tiến độ cậu vất vả lắm mới hạ xuống được phồng trở lại rồi… Tiến Tiến hức hức hức…”
Một bên khác, Liêm Quân không có cách nào yên tâm đã không nhịn được gọi một cú điện thoại cho Thời Tiến, lại phát hiện đối phương vẫn luôn biểu thị đang trò chuyện, ấn đường hơi nhíu lại, tâm lý bất an khuếch đại, liền gọi điện thoại ngược lại cho hội sở, bảo người đi xem xem Thời Tiến đang làm gì.
Mấy phút sau, bên phía hội sở gọi điện thoại lại đây, biểu thị bọn họ lật tung hết cả sáu tầng, nhưng không thấy bóng dáng Thời Tiến——Thời Tiến mất tích rồi.
Mặt Liêm Quân lập tức đen lại, trong đầu hiện lên động tác quăng đồ của con gấu bông lớn nào đó, càng nghĩ càng cảm thấy quen mắt, cúp điện thoại ra lệnh: “Quẻ Nhất, quay lại tiểu khu Đoàn Kết. Thời Tiến không ở hội sở, con gấu bông lớn đột nhiên xông tới kia rất có thể chính là cậu ta cải trang.”
Mọi người nghe vậy cả kinh, Quẻ Nhị bật thốt lên hỏi: “Cái gì?! Đó là Thời Tiến?”
Quẻ Nhất cau mày, lập tức thay đổi phương hướng, lái xe quay lại tiểu khu Đoàn Kết.
Lúc bọn họ chạy về cửa tiểu khu, chính phủ đã triệt để khống chế được cục diện, Hoa Hồng Đen có hơn phân nửa thành viên đã lọt lưới, mặt đường tán loạn khói hoa kẹo đường bị dẫm nát bấy và mảnh vỡ bóng bay, có loại mùi vị cô quạnh sau khi cuồng hoan.
Người phụ trách bên phía chính phủ phát hiện Liêm Quân lái xe trở về, vội tiến lên đón, nghi hoặc hỏi: “Liêm tiên sinh sao ngài lại quay về? Ngài yên tâm, đã bắt được toàn bộ người của Hoa Hồng Đen, nhân viên ngài phái ra cũng không có ai thương vong.”
Liêm Quân trực tiếp hỏi: “Con gấu bông lớn đã hỗ trợ đâu?”
“Con gấu bông lớn? Cậu ta đi rồi, đây không phải là người bên phía ngài phái tới quấy nhiễu tầm mắt kẻ địch sao, dựa theo lời ngài dặn trước đó, lúc mới bắt đầu hỗn chiến tôi đã bảo người nhường đường cho cậu ta rời đi.” Người của chính phủ phụ trách trả lời, không rõ lắm vì sao sắc mặt Liêm Quân lại khó coi như vậy.
Biểu tình của Quẻ Tam nghiêm lại, nói: “Chúng tôi phái tổng cộng ba đợt người tới quấy nhiễu tầm mắt kẻ địch, một đợt là ‘Công nhân làm vệ sinh’ lúc đó đang thuận theo kiến trúc ven đường tới gần cửa lớn tiểu khu, một đợt là ‘Anh giao thức ăn’ và ‘Thợ sửa ống nước’ trước đó đã thâm nhập vào bên trong tiểu khu để điều tra, lúc đó đang chuẩn bị lần về cửa lớn tiểu khu, chuẩn bị làm cú bọ ngựa bắt ve với thành viên Hoa Hồng Đen mai phục bên trong cánh cửa, đợt cuối cùng là người thẩm thấu vào các địa điểm có khả năng đánh lén, không có con gấu bông lớn kia.”
Người phụ trách của chính phủ nghe vậy bối rối, nói: “Nhưng sau đó không phải ngài dặn dò là phái người bảo vệ cậu ta sao, tôi còn tưởng rằng cậu ta là người bên phía các anh, nên đã phái người yểm trợ cậu ta rút lui, dù sao người của Hoa Hồng Đen ở đây hết, cậu ta rời xa chiến trường liền an toàn thôi.”
Quẻ Nhất nghe vậy đen hết cả mặt—— bảo vệ cùng yểm trợ lui lại là hai việc giống nhau sao? Còn rời xa chiến trường liền an toàn, phạm vi công kích của tay súng bắn tỉa có thể lớn có thể nhỏ, tùy tiện giới hạn bừa phạm vi chiến trường quả thực là ngu xuẩn!
“Lái xe, tìm dọc theo con đường này.” Liêm Quân không muốn lãng phí thời gian với người phụ trách của chính phủ, trầm giọng ra lệnh.
Quẻ Nhất lập tức khởi động ô tô bắt đầu tìm kiếm vết tích dọc đường, Quẻ Tam cũng bắt đầu điều người tìm con gấu.
Sau năm phút, ô tô dừng cạnh xe ba bánh đổ ngã ở cuối phố cũ, Quẻ Nhị mở cửa xuống xe, lật qua lật lại xe ba bánh, đào ra một cái ba lô chứa vật phẩm linh tinh, quay người nhìn mọi người bên trong xe, biểu tình khó coi: “Đây là túi của Thời Tiến, tôi đi mua cùng cậu ấy.”
Cho nên con gấu kia vậy mà lại đúng là Thời Tiến.
“Đã bắt được toàn bộ tay súng bắn tỉa Hoa Hồng Đen bố trí, một tay súng bắn tỉa có phạm vi công kích vừa vặn bao gồm nơi này.” Quẻ Tam cúp cuộc gọi tới của thuộc hạ, báo cho Liêm Quân tin tức mình vừa mới biết được.
Biểu tình Liêm Quân căng thẳng, nói: “Toàn bộ xuống xe, tìm người.”
Vết đạn, rác thải tung tóe đầy đất, đầu con gấu bông lớn lăn tới góc tường… Tìm được càng nhiều đồ vật, lòng của mọi người càng trầm, mãi đến tận khi Quẻ Cửu phát hiện bộ đồ thú bông nhuốm máu tại thùng rác trong hẻm nhỏ, vẻ mặt của mọi người đã hoàn toàn thay đổi.
“Trên quần áo có máu, Thời Tiến bị thương, xem vị trí, thì hẳn là vai trúng đạn.” Quẻ Nhất đưa quần áo cho Liêm Quân.
Liêm Quân tiếp nhận, cũng không biết có phải bị nhiệt độ bên ngoài làm nhiễm lạnh hay không, mà sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, sờ sờ vết máu bên trên con rối, tự mình trượt xe lăn men theo hẻm nhỏ đi tới phía trước một đoạn, dừng ở bên cạnh Quẻ Nhị trước đó đã tiến vào hẻm nhỏ tìm kiếm manh mối.
Quẻ Nhị một cước đạp đứt dây câu vắt ngang ở giữa đường, tiến lên phía trước vài bước, nhặt lên một cái điện thoại di động đã vỡ màn hình trên mặt đất, quay đầu lại nhìn về phía Liêm Quân, nói: “Là điện thoại di động của Thời Tiến. Từ đầu hẻm bên kia tới đây có dấu chân đàn ông đi qua đi lại, Thời Tiến hẳn là đã bị người mang đi.”
Liêm Quân gắt gao nhìn chằm chằm vết máu gần như trộn lẫn vào vết bẩn trên mặt đất cách đó không xa, âm thanh nén chặt đến mức như là nặn từ trong kẽ răng ra, trong mắt là một mảng đen kịt, nói: “Tìm, phục chế lịch sử trò chuyện của Thời Tiến, xem cú điện thoại cuối cùng cậu ta đã gọi cho ai!”
…
Thời Tiến tỉnh lại trong một căn phòng toàn mùi thuốc sát trùng, ý thức mơ mơ màng màng không cảm giác được sự tồn tại của thân thể, mí mắt giãy dụa mở ra một cái khe, mơ hồ nhìn thấy một người đàn ông ngồi bên giường, lập tức thống khổ nhắm hai mắt lại —— không, cậu không muốn nhìn cùng một hình ảnh tới lần thứ ba, cứ cảm thấy đằng sau cảnh tượng như thế này không phải là chuyện tốt.
Sự thực chứng minh, trực giác của cậu chuẩn siêu cấp vô địch.
Tiểu Tử phát hiện cậu tỉnh rồi, vội vã mở miệng nói một tràng: “Tiến Tiến, ngồi bên cạnh cậu chính là tên thứ năm của nhà họ Thời – Lê Cửu Tranh, hắn cứu cậu, nhưng hắn giống như cũng rất muốn gϊếŧ cậu, thanh tiến độ của cậu vốn đã hạ xuống 700, sau khi bị hắn mang đi liền cao lên tới 800. Bây giờ cậu ở phòng khám bệnh tư nhân nào đó gần làng đại học của thành phố B, ông chủ phòng khám là sư huynh của Lê Cửu Tranh, hắn ta và Lê Cửu Tranh đồng thời giúp cậu lấy đạn, xử lý vết thương. Hiện tại phòng khám bệnh chỉ có hai người là cậu và Lê Cửu Tranh, Lê Cửu Tranh còn tịch thu toàn bộ đồ đạc trên người cậu, không biết đã ném đi đâu.”
Lê Cửu Tranh? Tại sao lại là Lê Cửu Tranh, cậu đánh điện thoại cầu cứu Liêm Quân cơ mà?
Thời Tiến ngớ người, đôi mắt tạch một cái mở ra, sau đó lập tức nhìn thấy đao giải phẫu Lê Cửu Tranh giơ ngay trước mặt cậu, mũi đao nhắm thẳng vào con mắt của cậu.
Cậu hít vào một ngụm khí lạnh, sợ đến nỗi xém chút nữa ngất đi, bản năng muốn ngửa ra sau, nhưng phía sau chính là ván giường, cậu không ngửa mặt đi đâu được.
“Quả nhiên tỉnh rồi.”
Một giọng nói mềm thấp êm tai, không mang theo tâm tình gì truyền đến từ bên cạnh giường, sau đó đao giải phẫu giơ ngay trước mặt Thời Tiến được dời đi.
Thời Tiến thở phào nhẹ nhõm một cái, tim đập nhanh như trống, cứng ngắc nghiêng đầu, nhìn về người bên cạnh giường.
Là con trai của Thời Hành Thụy, ngoại hình Lê Cửu Tranh tự nhiên cũng không tầm thường.
Khác với sự đoan chính của anh cả, vẻ mê người của anh ba, nét sắc bén của anh tư, diện mạo của anh năm Lê Cửu Tranh thiên về thanh lãnh, hình dáng hai má nhu hòa, lông mi dài mềm mại, đuôi mắt hơi hơi rủ xuống, sống mũi thẳng, môi nhạt màu, lúc rũ mắt không nhìn người ta hoặc không nói chuyện, sẽ sản sinh cho người ta một loại ảo giác người nọ là một mỹ nhân u buồn. Nhưng mà ảo giác chỉ là ảo giác, một khi Lê Cửu Tranh giương mắt nhìn ai, người bị nhìn sẽ nhanh chóng ý thức được, người này không dễ chọc, trong mắt hắn quanh năm không tiêu tan cảm giác xa cách lạnh lùng, không phải thứ mà một người yếu đuối u buồn sẽ có.
Lê Cửu Tranh không u buồn chút nào, mà tương phản, hắn chỉ làm cho người khác u buồn, ví dụ như Thời Tiến bây giờ.
Đây là một phòng bệnh nhỏ dùng rèm phân cách, Thời Tiến nằm ở trên giường, Lê Cửu Tranh mặc nguyên bộ áo dài trắng ngồi ở bên giường, trong phòng chỉ mở một chiếc đèn, ánh đèn sáng mờ mờ ảm đạm, kéo dài cái bóng của Lê Cửu Tranh, cũng làm nhòe biểu tình của Lê Cửu Tranh.
Thời Tiến khó khăn nuốt nước miếng một cái, đè xuống cảm giác hoảng hốt nhìn vào ánh mắt dường như không có bất kì cảm xúc gì của Lê Cửu Tranh, cẩn thận liếc cái đao giải phẫu hắn cầm trong tay, cứng đờ nặn ra một nụ cười, lên tiếng: “Anh, anh năm, là anh đã cứu tôi phải không, cảm tạ.”
“Âm thanh thì không thay đổi.” Lê Cửu Tranh mở miệng, tiếng nói phiêu tán trong không khí, mang theo một chút hơi lạnh, ánh mắt trở nên sâu hơn, lập tức biến thành cái ánh mắt kỳ quái từng khiến nguyên chủ hiểu lầm vô số lần, ngữ khí âm u, “Thời Tiến, tại sao cậu lại muốn gầy đi…”
Thời Tiến trầm mặc —— sao lời này nghe quen tai thế.
Tiểu Tử sợ đến mức muốn chết máy: “Lại tăng, thanh tiến độ cao lên tới 850, Tiến Tiến!”
Đậu xanh! Lê Cửu Tranh này quả nhiên muốn gϊếŧ nguyên chủ! Sát ý còn rất đậm đặc!
Trái tim Thời Tiến lập tức giật thót lên, ánh mắt quét tới chữ Phúc dán trên cửa sổ phòng, linh quang chợt lóe, vội mở miệng nói rằng: “Tôi, tôi là do không quen khí hậu! Sau khi về nước không quen khí hậu mới gầy, bây giờ không phải đang ăn tết sao, tôi ăn nhiều một chút sẽ mập lại thôi, còn có còn có, anh năm, dịp cuối năm, tại sao anh lại tới thành phố B một mình, anh tới đây lúc nào vậy? Không ở cùng người nhà sao, một mình anh tới đây, người trong nhà sẽ lo lắng đó.”
“900 Tiến Tiến! Khí tức trên người hắn giống như càng đáng sợ hơn.” Tiểu Tử run lẩy bẩy.
Thời Tiến nghẹn lại, không hiểu là câu nào của mình chọt trúng sát tâm của Lê Cửu Tranh, không dám nói lung tung nữa, khi đang suy nghĩ nên làm gì để cứu vãn lại cục diện, Lê Cửu Tranh đột nhiên đứng lên, đi tới tủ đầu giường bên cạnh thả dao mổ trong tay xuống, cầm một cái ống tiêm lên, chuyển một chút thuốc nước vào bên trong rồi quay người lại, nắm chặt cánh tay đã không còn tri giác của Thời Tiến, tiêm thuốc nước vào.
Hai mắt Thời Tiến trợn lên như sắp lồi nhãn cầu ra, tưởng giãy dụa, thân thể lại không nhúc nhích được.
“Tôi, tôi sẽ không chết chứ…” Thời Tiến run rẩy suy đoán ở trong lòng.
Tiểu Tử cũng muốn khóc, trả lời: “Tui chỉ có thể cố gắng hết sức giúp cậu áp chế dược tính một chút, Tiến Tiến cậu cố chống đỡ, thanh tiến độ đứng ở 900 không nhúc nhích, thuốc nước này hẳn là không nguy hiểm.”
“Nhưng mà Lê Cửu Tranh rất nguy hiểm đó.” Thời Tiến hết sức khó chịu.
Thuốc nước vào cơ thể có hơi lạnh, Thời Tiến kinh tủng phát hiện thuốc nước được truyền vào, thì mình lại từ từ cảm thấy buồn ngủ, đôi mắt không khống chế được mà muốn nhắm lại.
“Cậu ồn ào quá.” Trong tầm mắt mông lung, là khuôn mặt Lê Cửu Tranh chậm rãi tới gần, ngay sau đó gò má của mình dường như bị sờ sờ, tiếp theo là cần cổ yếu đuối, “Tôi vốn muốn tách rời ra khỏi cậu, tại sao cậu lại chủ động đi đến…”
Thời Tiến kỳ thực đã không nhìn rõ bất cứ thứ gì, nhưng vẫn miễn cưỡng mở to mắt, đôi môi khép mở, âm thanh nhỏ đến mức cơ hồ không nghe thấy: “Anh… Em đã làm sai điều gì…”
Bàn tay đang sờ trên cổ dừng một chút, sau đó chậm rãi thu hồi, chuyển sang che lên mắt cậu.
“Đừng nhìn tôi.” Giọng Lê Cửu Tranh hơi hơi thấp đi, lưng cong nhẹ, như là bị một vật vô hình nào đó ép tới không chịu nổi sức nặng, “Cậu không sai… Cậu chỉ là không nên sinh ra.”
…
Hội sở, Liêm Quân lấy được Thời Tiến lịch sử trò chuyện, khi nhìn thấy ghi chép cuộc gọi cuối cùng thì cau chặt mày lại, trực tiếp gọi điện thoại cho Thời Vĩ Sùng.
Thời Vĩ Sùng dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, vừa vào cửa liền gấp gáp nói: “Anh nói Tiểu Tiến mất tích là có ý gì? Trước đó em ấy còn gửi tin nhắn chúc tết cho tôi, tại sao đột nhiên lại mất tích?”
“Là sơ sẩy của tôi.” Liêm Quân nghiêm mặt lại mở miệng, đưa lịch sử trò chuyện tới, “Sau chuyện này tôi sẽ cho anh một câu trả lời, hiện tại, tôi cần anh gọi điện thoại.”
…
Lúc tỉnh lại lần nữa, Thời Tiến phát hiện mình ở trên xe, Lê Cửu Tranh ngồi ở bên cạnh, giọng nói của hắn đứt quãng truyền đến.
“Xin lỗi, tối hôm qua trước khi đi ngủ đã tắt điện thoại di động… Hả? Ồ, cậu ta xác thực có gọi điện thoại cho em, nhưng sau khi điện thoại thông cậu ta vẫn luôn không lên tiếng, em liền để điện thoại di động qua một bên tiếp tục bận việc khác, không biết cậu ta cúp điện thoại lúc nào… Đúng, em còn ở thành phố Dung… Cậu ta cũng từng gửi tin nhắn chúc tết cho em, đoán chừng là bấm nhầm số… Ừ, có rảnh thì sẽ họp mặt… Cậu ta đã xảy ra chuyện?”
“Một chút phiền toái nhỏ, em đừng lo lắng.”
Là tiếng của Thời Vĩ Sùng!
Thời Tiến xoạch một cái tỉnh táo, bản năng muốn la lên cầu cứu, kết quả vừa mới miệng mở ra, liền bị Lê Cửu Tranh tay mắt lanh lẹ che miệng lại.
“Vậy à… Có tin gì thì nói cho em một tiếng, từ sau khi ba qua đời em vẫn chưa từng gặp lại cậu ấy, vậy nhé, cúp đây.” Lê Cửu Tranh cúp điện thoại, thả tay che Thời Tiến miệng ra.
Thời Tiến mở miệng hỏi: “Anh năm, anh muốn làm cái gì? Tại sao không nói cho anh cả tôi đang ở cùng với anh?”
“Trước tiên mang cậu đi một nơi.” Lê Cửu Tranh dựa vào ghế, trên mặt mang theo vẻ uể oải, nói một câu không đầu không đuôi, “Có lẽ đây chính là ý trời.”
Thời Tiến tiếp tục hỏi: “Ý trời gì?”
“Đừng nói chuyện.” Lê Cửu Tranh không nhìn cậu, nhắm hai mắt lại, “Ồn quá, tôi không muốn cho cậu thêm một châm.”
Thời Tiến cũng không muốn mơ mơ hồ hồ mất đi ý thức nữa, nghe vậy quyết đoán ngậm miệng, quay đầu quan sát tình huống xung quanh một chút, phát hiện trời đã sáng, còn chiếc xe cậu ngồi thì đang chạy vèo vèo trên một đoạn đường lớn nào đó.
“Nơi này là chỗ nào?” Cậu ở trong lòng hỏi Tiểu Tử.
Tiểu Tử vội vã trả lời: “Chúng ta đã ra khỏi thành phố B, hiện tại đang hướng tới thành phố L, Lê Cửu Tranh giống như chuẩn bị mang cậu về thành phố Dung.”
Về thành phố Dung?
Thời Tiến cau mày, thu hồi tầm mắt đang nhìn ngoài cửa sổ, chuyển qua tài xế ở ghế lái.
Tài xế là một ông bác trung niên vóc người tầm trung diện mạo hiền lành, lúc này vừa vặn cũng đang quan sát Thời Tiến qua kính chiếu hậu, gặp phải tầm mắt của cậu thì có hơi sửng sốt, sau đó lập tức thu tầm mắt lại, chuyên tâm lái xe.
“Cái đó, chú là…” Thời Tiến thử bắt chuyện.
Tài xế trực tiếp nâng tấm chặn giữa ghế ngồi, ý định từ chối trò chuyện hết sức rõ ràng.
Thời Tiến: “…” Tài xế này trông thì hiền hòa, tại sao tính cách lại cứng như thế.
Cậu phẫn nộ ngậm miệng, quay đầu sang nhìn Lê Cửu Tranh bên cạnh.
Lê Cửu Tranh tựa lưng vào ghế ngồi không nhúc nhích, như là đang ngủ, tia sáng ngoài cửa sổ chiếu vào hắt lên gò má, lập tức tạo nên cái loại ảo giác yếu đuối u buồn.
Rất rõ ràng, thím này cũng không muốn trò chuyện.
Thời Tiến thu tầm mắt lại, thử giật giật chân, có tri giác, liền giật giật thân thể, một cơn đau nhức truyền đến, vết thương trên bả vai mạnh mẽ bộc lộ cảm giác tồn tại —— có thể cảm thấy đau, vậy chứng minh là cậu đã khôi phục quyền khống chế thân thể mình trong tay.
Tình huống xem như không quá tệ, cậu thở phào nhẹ nhõm, dựa vào ghế, hơi hơi phát sầu —— tuy rằng khôi phục quyền khống chế thân thể, nhưng với trạng thái bị thương bán tàn phế hiện tại của cậu, phỏng chừng cũng không đánh được Lê Cửu Tranh cộng thêm một tài xế, hay tìm cơ hội chạy trốn.
Xem ra cần phải dùng trí.
Hơn nữa dựa theo cú điện thoại vừa nãy Lê Cửu Tranh tiếp, Thời Vĩ Sùng khẳng định đã biết chuyện cậu mất tích, hơn nửa còn là Liêm Quân báo cho.
“Chơi quá trớn rồi…” Cậu thở dài trong lòng, sinh không thể luyến mà tựa lưng vào ghế ngồi, “Liêm Quân hiện tại khẳng định tức giận đến mức muốn chém tôi, tôi không chỉ không nghe mệnh lệnh của anh ta ở lại hội sở, còn gọi nhầm điện thoại cầu cứu…”
Tiểu Tử vừa vội vừa lo, nói rằng: “Tiến Tiến, sát ý Lê Cửu Tranh dành cho cậu là thực sự tồn tại, thành phố Dung là đại bản doanh của hắn, bệnh viện tư của hắn mở ở chỗ đó, một khi cậu đi vào, là rất khó đi ra.”
“Tôi biết.” Thời Tiến thở dài, liền quay đầu nhìn về phía Lê Cửu Tranh, nói, “Tôi sẽ tìm cơ hội đưa tin tức ra ngoài… Gặp chiêu nào cản chiêu đó đi, Lê Cửu Tranh bên trong nội dung vở kịch gốc nhìn chằm chằm nguyên chủ lâu như vậy mà vẫn chưa từng chân chính động thủ, chúng ta hiện tại không hoàn toàn không có cơ hội. Hơn nữa dù sao Lê Cửu Tranh không phải kẻ bắt cóc chuyên nghiệp, lúc hắn mang theo tôi rời đi khẳng định để lại đống manh mối, Liêm Quân hơn phân nửa đã hoài nghi tới hắn rồi. Phải cố gắng hết sức để tranh thủ thời gian, chỉ cần chống được đến khi Liêm Quân tới, chúng ta liền an toàn.”
Tiểu Tử nhỏ giọng đáp lời, nhìn thanh tiến độ của cậu kẹt cứng tại 900, trong lòng yên lặng hi vọng Liêm Quân có thể sớm hoài nghi đến Lê Cửu Tranh một chút, rồi mau chóng qua đây.