“Nhưng cậu ấy vừa mới thành niên không được mấy ngày!” Hướng Ngạo Đình bị thái độ của Liêm Quân chọc giận, lời nói hết sức không nể mặt, “Mấy tháng trước cậu ấy thậm chí vẫn chỉ là một thiếu gia mập chạy hai vòng cũng sẽ mệt co quắp! Anh cho cậu ấy đi làm nhiệm vụ, chính là đang đưa cậu ấy đi chết! Cảm thấy điều kiện của cậu ấy thích hợp? Anh là cảm thấy dùng con pháo thí như cậu ấy đổi lấy chỗ tốt cho anh cực kỳ có lời mới đúng!”
Lời này, làm biểu tình của Quẻ Nhị và Quẻ Cửu đều trở nên khó coi, ánh mắt nhìn Hướng Ngạo Đình trở nên vô cùng bất thiện.
Liêm Quân sẽ không dùng tính mạng thuộc hạ để đổi lấy lợi ích, Hướng Ngạo Đình nói như vậy là đang làm nhục Liêm Quân, sỉ nhục “Diệt” của bọn họ!
Nói đến mức này, Liêm Quân cũng nhìn ra với trạng thái hiện tại của Hướng Ngạo Đình, hẳn là nghe không vào bất kỳ lời giải thích nào, vì vậy nghiêng đầu ra hiệu cho Thời Tiến một chút, nói rằng: “Ra tay.”
“Anh!” Hướng Ngạo Đình tức giận đến đứng thẳng người, tay hơi động định lấy vũ khí ra.
Thời Tiến trong giây lát đã hiểu ý của Liêm Quân, cũng cảm thấy đây là thời điểm khiến Hướng Ngạo Đình một lần nữa nhận thức mình một chút, lập tức đỡ mặt bàn linh hoạt nhảy một cái, chân dài quét thẳng tới tay chuẩn bị cầm súng của Hướng Ngạo Đình, tay cầm lấy bút trên bàn Liêm Quân, dùng bút làm vũ khí, vạch tới đôi mắt Hướng Ngạo Đình.
Ánh mắt Hướng Ngạo Đình biến đổi, mau chóng lùi về sau né tránh đòn này của cậu, súng trong tay cuối cùng không thể rút ra.
Thời Tiến nhân cơ hội đáp đất, ném bút đi, hai tay siết lại dùng một tư thế mở màn đánh lộn tiêu chuẩn tấn công Hướng Ngạo Đình.
“Tiểu Tiến, em ——” Hướng Ngạo Đình không dám tin tưởng, vừa sợ vừa nghi ngờ.
Thời Tiến tấn công không nương tay chút nào, ngắt lời hắn: “Nhiều lời vô ích, không dùng vũ khí, hai ta so qua lại nói.”
Hướng Ngạo Đình cau mày, thu liễm tâm tình rất nhanh, chỉ trốn không công, vốn định tìm kẽ hở chế trụ cậu trước rồi nói chuyện đàng hoàng với cậu, qua mấy chiêu lại phát hiện công kích của cậu gọn gàng lại mạnh mẽ, cực kỳ có kết cấu, căn bản không giống như là một người mới, kinh ngạc trong lòng càng sâu, biểu tình dần dần nghiêm túc, từ từ bắt đầu đánh trả.
Ầm ầm ầm ầm!
Hai người anh tới tôi đi, trong thư phòng đều là âm thanh quyền cước tấn công.
Thời Tiến tấn công mãnh liệt ác liệt, Hướng Ngạo Đình đánh trả trầm ổn xảo quyệt, động tác hai người rất nhanh, chẳng mấy chốc đã qua lại hơn mấy chục chiêu..
Biểu tình Quẻ Nhị dần dần cổ quái, vẻ mặt như kiểu “Thế giới này còn có đạo lý hay không”, nói thầm: “Gì thế này, hai anh em này có phải là học đánh lộn cùng một thầy không, làm sao mà cách đánh giống nhau như vậy, còn có, làm sao một phi công như Hướng Ngạo Đình lại đánh lộn hại như vậy, hắn hoàn toàn là đang đánh một tay với Thời Tiến đi.”
“Là một tay.” Quẻ Cửu nhìn thật cẩn thận, còn lấy điện thoại di động ra lén lút trộm mở ghi hình, nói tiếp, “Hai người học đều là kiểu đánh trong quân đội, cách đánh giống là rất bình thường, mà Hướng Ngạo Đình thực tiễn nhiều hơn, Thời Tiến luyện ít hơn, có chút xơ cứng.”
Quẻ Nhị im lặng nhìn điện thoại di động trong tay hắn, hỏi: “Cậu đây là đang làm gì?”
“Lấy kinh nghiệm.” Quẻ Cửu mang gương mặt trẻ con, có nề nếp mà nói rằng, “Hướng Ngạo Đình rất lợi hại, Quẻ Nhất hẳn là cũng đánh không lại hắn.”
Quẻ Nhị nghe như thế quả thực muốn tức chết ——chưa từng thấy ai thổi phồng uy phong “Kẻ địch” như thế. Nhưng tức thì tức, lại không nói ra được lời phản bác, chỗ lợi hại nhất của Quẻ Nhất là kỹ thuật dùng súng và đánh lén, đánh lộn có khả năng thật sự không đánh được Hướng Ngạo Đình.
Thời Tiến cũng rất nhanh phát hiện Hướng Ngạo Đình nương tay, ánh mắt lóe lên, dùng một động tác giả ngồi xổm xuống dẫn dụ Hướng Ngạo Đình nhấc chân tấn công, sau đó nhân cơ hội chống đất nghiêng người, nghiêng qua ôm lấy chân Hướng Ngạo Đình, đưa tay làm chiêu hầu tử thâu đào*.
* Vỹ Vỹ: ai chưa biết về chiêu này mời tìm hiểu tại TruyenHD.
“Khụ khụ khụ! Cậu ấy làm gì thế, Tiểu Tiến Tiến định làm gì thế! Đánh không lại đùa giỡn lưu manh à.” Quẻ Nhị lập tức gào to lên, sau đó cùng lúc nhận được hai tầm mắt ghét bỏ từ phía Liêm Quân và Quẻ Cửu.
Quẻ Nhị: “…”
Hướng Ngạo Đình hiển nhiên cũng không nghĩ tới Thời Tiến sẽ dùng chiêu không biết xấu hổ như vậy, đơ một chút mới nghiêng người trốn, Thời Tiến lại đột nhiên đổi trảo thành chưởng, hơi hơi dịch sang chỗ khác, vừa vặn vỗ vào chân Hướng Ngạo Đình lộ ra lúc tránh né, đồng thời phi thân dùng sức đâm đến.
Ầm.
Hướng Ngạo Đình bất ổn ngã xuống đất, Thời Tiến thành công dùng thân thể ngăn chặn hắn, vuốt mồ hôi toát ra trên trán một cái, nhìn Hướng Ngạo Đình từ trên cao xuống, đắc ý nói: “Anh tư, tôi thắng.”
Hướng Ngạo Đình nhìn mặt cậu tràn đầy thần thái phấn chấn gần trong gang tấc, thở hổn hển không nói gì, ánh mắt có chút phức tạp, hồi lâu mới đưa tay đè lại bờ vai cậu khéo léo dùng sức dựng cậu lên, nhìn về phía Liêm Quân, trên mặt đã không còn tức giận, nhưng vẫn mang theo không đồng ý, nói: “Liêm Quân, làm nhiệm vụ không chỉ biết đánh lộn là được, tôi vẫn không đồng ý để Tiểu Tiến tham gia nhiệm vụ lần này, tôi sẽ đưa báo cáo lên cấp trên, xin cho các anh thay người.”
Liêm Quân cũng trả lời cực kỳ thẳng thắn, nói rằng: “Anh không đổi được, các người và tôi chỉ là quan hệ hợp tác, tôi phái người nào, các người không có quyền can thiệp. Hơn nữa anh cũng không phải nhân viên chân chính tham dự nhiệm vụ lần này, nếu như tôi nói không hài lòng, bây giờ anh phải rời đi.”
Cho nên thực ra đây cũng không phải một chuyện mà hai bên có thể lựa chọn, Hướng Ngạo Đình tại Dạ Sắc là hoàn toàn bị động, ngày hôm nay hắn có thể gây sức ép một lần như thế, là bởi vì Liêm Quân cho hắn một chút mặt mũi.
“Không nên coi thường Thời Tiến.” Liêm Quân uy hϊếp người xong, liền nói sang đạo lý, “Thời Tiến ưu tú hơn so với những gì anh nghĩ, Hướng Ngạo Đình, kẻ làm anh trai các anh đều có một bệnh chung, đó chính là đều chủ quan áp đặt nhận định Thời Tiến là hạng người gì, nhưng các anh đều sai rồi. Thời Tiến, mang anh cậu tới trường bắn, hôm nay cậu nên luyện kỹ thuật bắn súng.”
Thời Tiến bị thổi phồng đến mức sung sướиɠ tâm hồn, lộ ra nụ cười chân chó mười phần với Liêm Quân, từ dưới đất bò dậy, đưa tay vỗ vai Hướng Ngạo Đình một cái, nói: “Đi thôi, chúng ta lại đi so kỹ thuật bắn súng.”
Hướng Ngạo Đình bị Liêm Quân nói đến mức có hơi sững sờ, bị vỗ thì nghiêng đầu nhìn về phía Thời Tiến cười đến xán lạn tự tin, bỗng phát hiện mình từ xưa đến nay chưa từng thấy bộ dáng cậu cười như vậy, đôi môi giật giật, cuối cùng không nói gì, theo Thời Tiến đi ra ngoài —— Liêm Quân nói đúng, hắn căn bản không có quyền lựa chọn, hiện tại việc duy nhất hắn có thể làm, chính là tranh thủ lưu lại.
Hai người tới trường bắn, Thời Tiến có ý định khiến Hướng Ngạo Đình thay đổi cái nhìn về mình một chút, vì vậy dẫn Hướng Ngạo Đình tới khu mô phỏng mức độ khó nhất, nói: “Súng anh cứ chọn thoải mái, chiến trường của chúng ta chính là khu vực này, trong sân có tổng cộng mười lăm tên cướp năm con tin, muốn so không?”
Khu mô phỏng của Dạ Sắc vừa mới sửa chữa qua, thăng cấp thiết bị một lần, vô cùng thích hợp luyện tập. Hướng Ngạo Đình hơi hơi đánh giá một vòng, nhìn về phía Thời Tiến, đáp lại khiêu chiến của cậu: “So.”
Hắn muốn nhìn một chút trong khoảng thời gian mà hắn không biết, đứa em trai này rốt cuộc đã trưởng thành thành bộ dáng gì.
“Vậy bắt đầu đi.” Thời Tiến làm nóng người, trước tiên đi đổi trang bị.
Điểm mạnh của Thời Tiến vốn là đánh xa và kỹ thuật bắn súng, đầu óc cũng linh hoạt, ý thức nguy cơ mạnh đến khoa trương, sau khi hai người chiến đấu một hồi giải cứu tất cả con tin ở khu mô phỏng, đi ra bên ngoài tập hợp tại phòng tổng hợp đánh giá, hệ thống cho điểm đã đưa ra đánh giá —— tuy rằng Hướng Ngạo Đình giải cứu được hơn một con tin, nhưng Thời Tiến lại giải quyết được hơn ba tên cướp, hơn nữa kỹ thuật bắn súng của Thời Tiến lại có tỉ lệ bắn trúng cao hơn so với Hướng Ngạo Đình.
“Ở đây còn có hệ thống diễn tập chiến thuật, cũng mới lắp đặt, muốn đi chơi thử không?” Thời Tiến lấy nón an toàn xuống, nói chuyện còn có chút thở hổn hển, lần thứ hai khiêu chiến.
Lúc này Hướng Ngạo Đình đã triệt để đổi cái nhìn về Thời Tiến, nhìn cậu thật sâu, môi mỏng mím chặt, mặt nghiêm lại thoạt nhìn càng hung ác hơn, gật đầu: “Đi.”
Diễn tập chiến thuật là thứ tốt nhất để xem tổng hợp chiến đấu rèn luyện hàng ngày của một người, hai người ở trong phòng diễn tập tới trưa, luyện đến lúc sau hoàn toàn là Hướng Ngạo Đình không cho Thời Tiến đi, nhiều lần thay đổi tình huống diễn tập, muốn làm rõ cực hạn của Thời Tiến ở đâu.
Thời Tiến mệt đến không được, tới lúc đi ra được đã không quá muốn để ý Hướng Ngạo Đình —— cái tên này hoàn toàn là một người điên! Huấn luyện cuồng! Quá độc ác!
Hướng Ngạo Đình cũng không cần cậu để ý, sau khi ra ngoài vẫn luôn trầm mặc, như đang rơi vào một loại suy nghĩ nào đó, thỉnh thoảng liếc nhìn Thời Tiến một cái, tầm mắt như là máy thăm dò, nhìn người ta tới nổi da gà.
Thời Tiến thậm chí hoài nghi Hướng Ngạo Đình dự định cắt thân thể của mình ra nhìn cấu tạo bên trong, vì vậy hoả tốc nhét Hướng Ngạo Đình vào nhà ăn của Dạ Sắc, mình thì chạy tới phòng ăn nhỏ, cùng Liêm Quân ăn cơm.
“Tình huống thế nào?” Sau khi cơm nước xong, Liêm Quân không đầu không đuôi dò hỏi.
Thời Tiến đang lau miệng, nghe vậy sững sờ, híp mắt nhớ lại trải nghiệm buổi sáng một cái, trả lời: “Tạm được, Hướng Ngạo Đình rất lợi hại, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, tôi học được không ít thứ từ hắn.”
“Ừm.” Liêm Quân gật đầu, hỏi: “Vậy không đổi?”
Đây là đang hỏi Thời Tiến có muốn thay nhân viên huấn luyện hay không.
Thời Tiến suy nghĩ một chút, lắc lắc đầu: “Không cần thay đổi, là hắn, dù sao chỉ là huấn luyện, không phải để cho hắn ở lại nơi này luôn.” Hơn nữa Hướng Ngạo Đình đến cũng vừa hay, thuận tiện cho cậu tìm hiểu tình huống nhà mẹ của năm anh em nhà họ Thời, nội dung vở kịch gốc miêu tả phương diện này quá ít, cậu cần thu thập manh mối.
Nhà ăn bên kia, cũng đang diễn ra một cuộc đối thoại.
Hướng Ngạo Đình chủ động ngồi đối diện Quẻ Nhị, hỏi: “Thời Tiến tiếp thu huấn luyện của các anh đã bao lâu?”
Quẻ Nhị liếc hắn một cái, không quá muốn để ý đến hắn, hỏi ngược lại: “Có thể bao lâu, cậu ấy thoát khỏi tầm mắt các người mới bao lâu?”
Hướng Ngạo Đình nhận ra được địch ý của hắn, khẽ cau mày, lại hỏi: “Cậu ấy không cùng các anh ăn cơm?”
Lần này Quẻ Nhị trực tiếp không trả lời, ném đũa, bỏ đi.
Hướng Ngạo Đình nhìn hắn rời đi, hồi tưởng một lần những gì nghe thấy nhìn thấy ngày hôm nay tại Dạ Sắc, suy tư.
Một đêm không mộng, ngày thứ hai, Thời Tiến ăn sáng xong, tiêu thực xong đi phòng huấn luyện như thường lệ. Lần này chờ cậu ở trong phòng huấn luyện không còn là Quẻ Nhất hoặc là Quẻ Nhị, mà là đổi sang Hướng Ngạo Đình mặc đồ huấn luyện màu xanh của quân đội.
“Chúng ta hôm nay tập cơ bản một chút.” Hướng Ngạo Đình dường như đã tiếp nhận sự thật mình thành huấn luyện của nhân viên tham gia nhiệm vụ là Thời Tiến, cầm trong tay một bảng ghi chép, bên trên liệt kê một ít hạng mục, mang vẻ mặt giải quyết việc chung, nâng ngón tay chỉ về phía đường chạy của phòng huấn luyện, nói tiếp, “Trước tiên làm nóng người, ngày hôm qua chỉ kiểm tra đánh lộn và kỹ thuật bắn súng, ngày hôm nay chúng ta kiểm tra mấy bài căn bản, trước tiên bắt đầu từ sức chịu đựng.”
Thời Tiến thấy dáng vẻ ấy của hắn, trong lòng đột nhiên toát ra một chút dự cảm bất thường, hỏi: “Chạy mấy vòng?”
Hướng Ngạo Đình nhìn cậu, môi mỏng khẽ nhếch, lời nói rành rọt: “Chạy đến khi nào em chạy hết nổi rồi mới thôi.”
Đậu… Đậu xanh…
Người anh em à có cần độc ác tới vậy hay không.
“Không muốn chạy thì bỏ làm nhiệm vụ, anh sẽ không đưa một tay mơ không nỗ lực tới tay kẻ địch chịu chết.” Hướng Ngạo Đình dùng ngữ khí lãnh khốc.
Lời này sao mà giống vị huấn luyện viên già trong trường cảnh sát kia của cậu thế.
Thời Tiến yên lặng thở dài, đàng hoàng làm nóng người.
Chạy bộ, chống đẩy, gập bụng, xà đơn, xà kép… Thời Tiến nhớ lại nỗi sợ lúc mới vào trường cảnh sát bị bắt huấn luyện thân thể, thần kinh cả người căng đến cực hạn, mệt đến nói cũng không muốn, chớ nói chi là tìm Hướng Ngạo Đình tìm hiểu tin tức.
Hướng Ngạo Đình cũng mang thái độ khó lường, mỗi khi Thời Tiến hoàn thành một hạng huấn luyện, vẻ mặt của hắn đều kỳ quái chìm xuống một quãng thời gian.
Mỗi ngày trôi qua, Thời Tiến cơ hồ mất nửa cái mạng, quần áo bị mồ hôi thấm ướt một lần lại một lần, cuối cùng gần như là bị Hướng Ngạo Đình lôi ra phòng huấn luyện.
“Sức chịu đựng tạm được, thể năng toàn thân không đạt tiêu chuẩn, cơ bắp không thành hình, quá mềm nhão.” Hướng Ngạo Đình tàn khốc đánh giá, trực tiếp ném Thời Tiến vào phòng y tế, bảo bác sĩ truyền nước cho cậu.
Thời Tiến cũng biết thân thể mình đời này không được, thể năng là một vấn đề lớn, nhưng vẫn cố ý cà khịa: “Vâng, chỉ cơ bắp của anh là cứng rắn, anh tư, anh có phải là đang dùng việc công trả thù riêng, nào có vừa vào đã tiến hành cực hạn huấn luyện như vậy, tăng dần dần không được sao?”
Hướng Ngạo Đình trả lời: “Không được, nhiệm vụ lúc nào cũng có thể bắt đầu, em không có thời gian tăng dần dần.”
Thời Tiến ngồi phịch ở trên ghế nói không ra lời.
Hướng Ngạo Đình thấy thế cau mày, trầm mặc vài giây, rốt cục khen một câu: “Nền tảng của em không tệ, cũng rất nỗ lực.”
“Cảm tạ, thế đạo hiểm ác, tôi không nỗ lực thì không sống nổi.” Thời Tiến nửa thật nửa giả nói tiếp.
Hướng Ngạo Đình ngồi vào bên cạnh cậu, nhìn cậu một hồi, đột nhiên hỏi: “Tại sao?”
Cái gì tại sao, những anh trai này tại sao luôn thích hỏi tại sao? Hỏi cũng được, không thể hỏi đến tỉ mỉ chút sao? Cậu cũng không phải con giun trong bụng những người này.
Thời Tiến bất đắc dĩ, hỏi: “Cái gì tại sao?”
“Tại sao lựa chọn nơi này.” Hướng Ngạo Đình nhìn mặt cậu đã hoàn toàn không còn bộ dáng ngày xưa, hỏi, “Rõ ràng em có thể lựa chọn sinh hoạt an ổn thư thái hơn, tại sao lựa chọn ở lại chỗ này?”
“Anh không biết?” Thời Tiến nhíu mày hỏi ngược lại.
Hướng Ngạo Đình thành thật lắc đầu, hắn xác thực không biết, mấy năm qua phần lớn thời gian hắn đều ở trong quân, liên hệ với người thân quá ít.
Thời Tiến nhìn biểu tình hoàn toàn không giả bộ của hắn, trong lòng đột nhiên nhảy ra một suy đoán hơi kỳ diệu—— người anh tư này… có khi nào hoàn toàn không biết tình hình bên ngoài hiện giờ không? Anh em tính kế nhau tranh giành lợi ích gì đó, hắn giống như hoàn toàn không biết, mỗi tiếng nói cử động đều rất bằng phẳng, giống như trong lòng không có thứ gì không thể để người khác nhìn thấy.
“Anh không ghét tôi sao?” Thời Tiến ngồi dậy, nhìn vào mắt hắn truy hỏi.
Trong mắt Hướng Ngạo Đình hơi có chút nghi hoặc, cũng có vẻ không dễ chịu khi bị nhìn thấu tâm tư, thậm chí còn có chút tự trách cùng hổ thẹn đối với việc mình lại có loại tâm tư này, nhưng trên mặt vẫn nghiêm túc, trả lời: “Chán ghét, anh không thích thái độ sinh hoạt hồi trước của em. Nhưng em bây giờ… rất nỗ lực, cũng rất khỏe mạnh, ngoại trừ tìm ông chủ là Liêm Quân và phản nghịch không muốn trở về nhà tiếp tục đi học, những thứ khác đều rất không tệ.”
Ai ya, nghe đáp án này xem, nhìn vẻ mặt này xem, đây thật sự là anh trai xấu sao?
Thời Tiến thử thăm dò nắm chặt tay Hướng Ngạo Đình.
Thân thể Hướng Ngạo Đình cứng đờ, lại không né tránh, chỉ cau mày hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không làm sao.” Thời Tiến đã không biết nên bày ra biểu tình gì, co quắp ở trên giường, khô khan nói, “Chỉ là đột nhiên muốn đυ.ng đυ.ng anh tí… Anh tư, chúng ta vui vẻ ở chung đi, có được hay không?”
“Vô ích, anh sẽ không giảm độ khó cho em.” Hướng Ngạo Đình tuyệt tình rút tay, nghĩa chính ngôn từ, “Nếu lựa chọn, thì phải kiên trì, em bây giờ trả giá mồ hôi, đều để tăng cơ hội sống sót khi em làm nhiệm vụ, Tiểu Tiến, thái độ của em còn chưa đủ thận trọng.”
* Nghĩa chính ngôn từ: câu chữ nghiêm khắc, nội dung và lý lẽ chính đáng.
Thời Tiến: “…”
Tiểu Tử yếu ớt lên tiếng: “Tiến Tiến, thanh tiến độ hàng rồi, 840.”
Thời Tiến than nhẹ một tiếng, cũng không cảm thấy an ủi, chỉ cảm thấy đau đầu ——anh tư này từ phương diện nào đó mà nói, giống như cũng thật khó nhằn.
Huấn luyện ma quỷ một khi bắt đầu, là hoàn toàn không dừng lại được. Mỗi ngày Thời Tiến đều là đứng thẳng đi vào phòng huấn luyện, co quắp bị Hướng Ngạo Đình đẩy ra ngoài, thoạt nhìn khỏi nói thảm cỡ nào.
Tình huống như thế mãi cho đến một tuần lễ sau mới miễn cưỡng chuyển biến tốt, thân thể Thời Tiến rốt cục chậm rãi thích ứng loại huấn luyện cường độ cao này. Mà kế hoạch tìm hiểu tin tức từ Hướng Ngạo Đình của cậu tiến triển vẫn như cũ là số không.
Hướng Ngạo Đình không khác tảng đá thối chỉ biết huấn luyện là bao, muốn tán gẫu việc khác? Đừng hòng mơ tới.
Lại là một ngày huấn luyện kết thúc, lần này Thời Tiến rốt cục có thể tự đi ra ngoài, hai người tạm biệt ở cửa, đi không được mấy bước, Hướng Ngạo Đình đột nhiên lên tiếng gọi Thời Tiến.
“Làm sao vậy?” Thời Tiến nghi hoặc dò hỏi.
Hướng Ngạo Đình do dự một chút, hỏi: “Mỗi ngày em ăn cơm ở đâu?”
Thời Tiến sững sờ, trả lời: “Lầu sáu, cùng Quân thiếu.”
Biểu tình Hướng Ngạo Đình đột nhiên khó coi, ngữ khí là lạ hỏi: “Tiểu Tiến, em có phải là… có phải là…”
“Có phải là cái gì?” Thời Tiến càng ngày càng nghi hoặc, đầu óc mơ hồ.
“… Thôi.” Hướng Ngạo Đình đột nhiên ngậm miệng, cứng rắn nói, “Có thể tiến hành giai đoạn tiếp theo của kế hoạch huấn luyện, ngày hôm nay em nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai lại đây sớm một chút.” Nói xong quay người đi.
Thời Tiến không hiểu ra sao, giơ tay gãi đầu: “Đây là chơi trò bí hiểm gì vậy?”
Huấn luyện diễn ra hơn nửa tháng, trong thời gian này Thời Vĩ Sùng gọi điện thoại lại đây hai lần, muốn hẹn Thời Tiến và Hướng Ngạo Đình gặp mặt, rõ ràng cũng đã biết chuyện Hướng Ngạo Đình đến Dạ Sắc. Thời Tiến kỳ thực rất muốn đi ra ngoài củng cố quan hệ với Thời Vĩ Sùng một chút, nhưng bất đắc dĩ là nhiệm vụ quan trọng, cho nên chỉ có thể khéo léo từ chối.
Ngay lúc một trận tuyết lớn vừa mới rơi xuống, Hướng Ngạo Đình đột nhiên rời khỏi Dạ Sắc mấy ngày, lúc trở về, liền mang đến tin tức nhiệm vụ sắp bắt đầu, mà Thời Tiến cũng rốt cuộc cũng biết nội dung cụ thể nhiệm vụ lần này.
“Lần này chúng ta muốn làm, là một nhiệm vụ thu thập tin tức.” Hướng Ngạo Đình chiếu một phần tư liệu mã hóa ra, tỉ mỉ giải thích cho Thời Tiến, “Người trong hình tên là Lưu Nguyên, biệt hiệu Nguyên Mặt Rỗ, là tên chuyên buôn người, gã là mục tiêu tiếp cận chủ yếu lần này của em. Gã từng là một gián điệp của chúng ta, sau đó làm phản. Hiện tại chúng ta hoài nghi có nhân viên trong nội bộ quân đội bị gã thuyết phục, thành hậu thuẫn của gã. Nằm vùng và thám tử mấy lần trước chúng ta phái ra toàn bộ bị bại lộ, cho nên lần này chỉ có thể tìm viện trợ bên ngoài.”
Buôn người? Còn cấu kết với nhân viên trong nội bộ?
Trên mặt Thời Tiến lộ ra biểu tình chán ghét, không thể trách cậu, chỉ cần từng làm cảnh sát, sẽ không có ai không ghét kẻ buôn người, những kẻ này quả thực còn đáng hận hơn so với tên mang tội gϊếŧ người.
“Nguyên Mặt Rỗ lệ thuộc vào một tổ chức bạo lực phi pháp tên là ‘Lang Nhân’, thành viên tổ chức này chủ yếu quanh năm trốn ở nước ngoài, ngoại trừ buôn người, còn tiếp các loại làm ăn dơ bẩn, gần đây chúng ta nhận được tin tức, bọn họ luân phiên lén lút trốn về nước, dường như là nhận cuộc làm ăn lớn nào đó, đây là cơ hội của chúng ta.”
Thời Tiến nhìn chung hiểu ý hắn, hỏi: “Chính phủ muốn biết chỗ dựa sau lưng Lang Nhân và Lưu Nguyên là ai?”
“Không sai.” Hướng Ngạo Đình gật đầu, hết sức hài lòng suy nghĩ cùng tốc độ phản ứng của cậu, tiếp tục nói, “Nhiệm vụ lần này là nhiệm vụ cơ mật, vì phòng ngừa lại bị tiết lộ kế hoạch, nhân viên tham dự nhiệm vụ toàn bộ là điều tới từ những nơi khác, em là trợ giúp từ bên ngoài duy nhất trong đó, gánh vác nhiệm vụ cũng nặng nhất, chúng ta cần em giả bộ thành người bị Nguyên Mặt Rỗ lừa bán, lẫn vào bên trong Lang Nhân, dùng mọi khả năng thu thập tư liệu.”
Thời Tiến cau mày, hỏi: “Làm sao ngụy trang? Còn có, buôn người chủ yếu là lừa bán nhi đồng và phụ nữ, em như vầy, Nguyên Mặt Rỗ sẽ lừa gạt sao?”
Hướng Ngạo Đình trầm mặc một hồi, trả lời: “Sẽ, khác với đa số, mục tiêu Nguyên Mặt Rỗ vừa ý lừa bán nhất đa phần là thiếu nam, tuổi tác mười bảy mười tám, tướng mạo tuấn tú, chịu khó chịu khổ ở nông thôn vào thành phố làm công nhân viên.”
Thời Tiến nghe nghe, biểu tình trên mặt biến mất, xa xôi nhìn Hướng Ngạo Đình, nói: “Đừng nói với em, tên Nguyên Mặt Rỗ kia là..”
“Gã buôn người, cũng kiêm chức làm má mì, bởi vì tính hướng của bản thân, cho nên gã chuộng lừa bán nam giới trẻ tuổi, thông thường nam giới bị gã lừa bán sẽ bị gã bí mật huấn luyện một quãng thời gian, chơi chán rồi ném tới nước T, lại thông qua nước T phân phát bán đến các nơi trên thế giới.”
“……” Tại sao nhiệm vụ của cậu lại không thoát khỏi việc hố cha là phải đi bán nhan sắc thế này.
Hướng Ngạo Đình cũng cảm thấy nhiệm vụ này có chút một lời khó nói hết, đưa tay vỗ vỗ vai Thời Tiến, an ủi: “Đừng sợ, theo nguồn tin đáng tin cậy, Nguyên Mặt Rỗ đã không thể giao hợp, hơn nữa lần này Lang Nhân hoạt động ở trong nước, không dám tùy ý như ở nước ngoài, chúng ta sẽ tận lực bảo đảm an toàn của em.”
Thời Tiến lại không cảm thấy được an ủi, không ôm hi vọng hỏi: “Các anh làm sao bảo đảm an toàn của em?”
Hướng Ngạo Đình thu tay về, nói: “Anh cũng xin tự mình tham gia nhiệm vụ lần này, phía trên đã phê chuẩn, anh sẽ là người liên lạc trực tiếp của em, bên chỗ em vừa có dị động, anh sẽ đi cứu em, cho nên không cần sợ.”
Thời Tiến bất ngờ, không nghĩ rằng hắn cũng tham gia nhiệm vụ lần này, tâm tình nhất thời có chút phức tạp —— Hướng Ngạo Đình là phi công, trực thuộc bộ ngành mà tám sào tre cũng đánh không tới bộ ngành phụ trách nhiệm vụ lần này, muốn được điều tới tham gia nhiệm vụ lần này, Hướng Ngạo Đình khẳng định đã làm không ít.
“Anh tư, anh không cần như vậy.”
“Cần.” Hướng Ngạo Đình tắt máy chiếu, nghiêm mặt nói, “Em là em trai anh, anh trai bảo vệ em trai, là đương nhiên.”
Thời Tiến thở dài trong đầu: “Xong, tôi cảm thấy tôi bị hắn công lược ngược lại, hắn thật đúng là một anh trai tốt chính trực đáng tin cậy.”
Tiểu Tử tỉ mỉ hồi tưởng, vậy mà cũng không nghĩ ra Hướng Ngạo Đình có chỗ nào không tốt, vì vậy chỉ có thể trầm mặc.
Lại hai ngày trôi qua, ngày làm nhiệm vụ cụ thể đã được định ra—— Nguyên Mặt Rỗ xuất hiện ở một trấn nhỏ tỉnh H, dường như là chuẩn bị ngồi tàu hỏa màu lục từ đó vào trong quốc nội, đây là một thời cơ tốt để tiếp cận gã.
Thời Tiến ăn cơm được một nửa thì nhận được điện thoại xuất phát Hướng Ngạo Đình gọi tới, sau khi cúp điện thoại nhìn về phía Liêm Quân, muốn nói rõ tình huống, lại bị Liêm Quân đoạt trước.
“Chú ý an toàn.” Liêm Quân để đũa xuống dặn.
Thời Tiến nuốt nói lời nói về, gật gật đầu, dặn dò ngược lại: “Lúc tôi không có mặt anh phải ăn uống cho tốt.”
“Dong dài.” Liêm Quân trả lời, di chuyển xe lăn từ sau cái bàn, lấy ra một món đồ trang sức nhỏ đặt vào tay Thời Tiến, nói, “Nghe nói cậu trả lại gối ôm dưa chuột cho Dung Châu Trung, cái này cho cậu, nhớ mang theo bên cạnh.”
Thời Tiến cúi đầu, thấy thứ anh cho là một vật trang sức đùi gà hoạt hình, nhịn không được bật cười, quơ quơ cái đùi gà nhỏ này, cố ý nói: “Quân thiếu, tôi không thích ăn đùi gà.”
Liêm Quân liếc cậu một cái, xua tay nói: “Đi đi, đừng chậm trễ thời gian.”
“Vậy tôi đi.” Thời Tiến cất đùi gà nhỏ cẩn thận, đột nhiên tiến lên ôm nhẹ Liêm Quân, sau đó cấp tốc buông ra, vừa lùi về sau vừa xua tay với Liêm Quân, cười nói, “Chờ tôi hoàn thành nhiệm vụ trở về, tôi muốn ăn dê nướng nguyên con!”
Liêm Quân chậm rãi thả lỏng thân thể cứng đờ, không nói gì, chờ không nhìn thấy bóng người của cậu, mới lạnh giọng trả lời: “Đừng hòng, tôi không thể ăn, cậu cũng đừng hòng ăn.”
…
Tỉnh H sát bên tỉnh S, Thời Tiến mặc một bộ quần áo mùa đông cổ lỗ sĩ, trên đầu đội mũ dệt kim thô tục màu đen, đeo một cái túi hành lý chen lên tàu hỏa màu lục.
Môi cậu cóng đến tím bầm, trong tay cầm một cái điện thoại di động cổ xưa cũ kĩ, đầu vẫn luôn cúi, ánh mắt có chút rúm ró, ngôn ngữ thân thể rất là gò bó, vừa nhìn đã biết là lần đầu tiên ngồi tàu hỏa đi xa nhà.
Người như vậy tất cả mọi người thấy nhiều lắm rồi, cho nên không có người nào chú ý cậu. Cậu thuận lợi tìm tới chỗ ngồi của mình, ngồi xong, thử thả ra thiện ý với người cùng toà, chỉ tiếc người cùng toà là một gã trung niên vạm vỡ, đáp lại nụ cười của cậu bằng một cái ghét bỏ khinh thường.
Vì thế cậu trở nên càng thêm gò bó, hơi nghiêng thân, hai tay lấy điện thoại di động ra, cẩn thận quay một mã số, không biết là dùng giọng địa phương nào nhẹ giọng nói: “Bầm ui, con đã lên xe, bầm không cần lo lắng, con nhất định có thể kiếm đủ tiền cưới cho anh hai, bầm bảo hắn không cần bùn quá, chân gãy thì gãy thôi, dưỡng dưỡng sẽ tốt, chị dâu cũng nói có thể chờ chân hắn dưỡng tốt lại làm lễ cưới, không có chuyện gì.”
Hướng Ngạo Đình bên kia điện thoại: “…”
Thời Tiến quơ quơ điện thoại di động, làm ra dáng vẻ nghi hoặc, gia tăng âm lượng: “Bầm ui? Bầm nghe được hông? Là không có tín hiệu sao?”
“… Có thể nghe được.” Hướng Ngạo Đình điều chỉnh trạng thái một chút, hỏi, “Nhìn thấy nhân vật mục tiêu chưa?”
“Kỳ quái nhở, không tín hiệu sao?” Thời Tiến cầm điện thoại di động đứng lên, bắt đầu di động với biên độ nhỏ trong buồng xe, quay đi quay lại một vòng như là điện thoại di động rốt cục có tín hiệu, dừng bước vui vẻ nói tiếp, “Nghe được rùi nghe được rùi, bầm nói đi, con nghe.”
Giọng địa phương kỳ quái này thực sự là quá ảnh hưởng giao tiếp.
Hướng Ngạo Đình ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Tìm được mục tiêu nhiệm vụ?”
“Là hén.” Thời Tiến trả lời.
“Lần này Nguyên Mặt Rỗ xuất hành hẳn là muốn đi thành phố C tập hợp với Lang Nhân, từ tỉnh S đến thành phố C phải đi qua sáu điểm dừng, tổng đường xe là mười sáu tiếng, em tranh thủ trong khoảng thời gian này nói chuyện với gã, bị gã ‘lừa’ đi.” Hướng Ngạo Đình dặn.
Thời Tiến thẹn thùng thấp ứng: “Bầm à, con hiểu mờ, việc kết hôn của anh hai quan trọng, hắn cũng sắp ba mươi nghen, là một kẻ độc thân nghen, con còn nhỏ mờ, không muốn cặp kè gái gú.”
Hướng Ngạo Đình: “…”
Lần trò chuyện theo lệ thứ nhất sau khi nhiệm vụ bắt đầu kết thúc, Thời Tiến đắc ý, Hướng Ngạo Đình có chút nội thương, cảm thấy mình quả nhiên không hiểu đứa em trai Thời Tiến này.
Nguyên Mặt Rỗ là một gã trung niên cao gầy sắc mặt vàng như nghệ, mày thưa môi mỏng, tướng mạo có chút cay nghiệt. Gã ngồi ở góc toa xe, lúc Thời Tiến vào thì gã đang chợp mắt, không chú ý tới Thời Tiến, mãi đến tận lúc Thời Tiến di chuyển đến gần gã nói chuyện điện thoại, gã mới bị âm thanh dễ nghe của Thời Tiến hấp dẫn, mở cắp mắt nhỏ ti hí ra.
Thời Tiến ăn mặc lòa xòa, dáng vẻ nói chuyện quê mùa, ngôn ngữ thân thể cũng rất rụt rè, nhưng bề ngoài lại thật sự không tệ. Mặc dù vì che dấu bản chất thiếu gia nhà giàu, cậu hơi hóa trang cho mình một chút, đem toàn bộ da dẻ làm thô mấy độ, nhưng ngũ quan không thay đổi được, đẹp chính là đẹp.
Lúc Thời Tiến thu hồi điện thoại di động nhạy cảm nhận ra được tầm mắt Nguyên Mặt Rỗ lia lại đây, cũng dừng lại khá lâu trên người mình, tâm lý rất hài lòng, trên mặt lại làm bộ không biết, trở về chỗ ngồi của mình.
Tàu hỏa khởi động, bên trong buồng xe dần dần yên tĩnh lại —— người trên trạm này không nhiều, không có người nào nói chuyện.
Thời Tiến dựa vào chỗ ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng liếc nhìn bọc hành lý trên đầu một cái, ấn ấn điện thoại di động cũ kỹ trong tay, biểu hiện như một con chuột nhỏ lần đầu tiên ra khỏi cửa cẩn thận cảnh giác khắp nơi.
Trời dần dần tối, trong buồng xe tỏa ra mùi mì và mùi cơm hộp, trên mặt Thời Tiến mang theo chút buồn ngủ, ngáp một cái, lại không đi mua đồ ăn, mà là đứng dậy kéo túi hành lý một chút, móc ra từ bên trong một bao bánh bột ngô được gói đến chặt chẽ.
Đêm đã khuya, người bên trong buồng xe lần lượt đi ngủ, Thời Tiến cũng hơi hơi gật gù, nghiêng người dựa vào ngủ say. Lúc rạng sáng tàu hỏa ngừng một chút, có người lên xe có người xuống xe, Thời Tiến đi giải quyết vấn đề sinh lý một chút, lúc về đi ngang qua chỗ Nguyên Mặt Rỗ ngồi cố ý giơ tay gãi gãi cổ, hơi lộ ra xương quai xanh đường nét đẹp đẽ.
Trời tối lại sáng lên, tần suất tàu hỏa ngừng lại trạm dừng trở nên dày đặc —— bọn họ đã đến gần nội thành phồn hoa.
Thời Tiến nói chuyện cùng một người trung niên tướng mạo hàm hậu, lúc trò chuyện với đối phương mười phần ngốc bạch ngọt mà tiết lộ tin tức của chính mình tới bảy tám phần, may mà người cùng cậu tán gẫu dường như không phải người xấu, thấy cậu ngô ngố, còn dặn ở bên ngoài cần phải biết đề phòng, cũng mua cho cậu phần cơm nóng.
Thời Tiến hết sức cảm kích, trên mặt tràn đầy ngại ngùng, nhưng lúc ăn cơm lại ăn như hùm như sói, thoạt nhìn là đói bụng lắm rồi.
Lại lênh đênh thêm vài tiếng, thành phố C chính là trạm tiếp theo, nhưng mà Thời Tiến vẫn chưa nói chuyện được với Nguyên Mặt Rỗ.
Hướng Ngạo Đình chủ động gọi điện thoại tới, hỏi tình huống của cậu.
Thời Tiến làm ổ ở chỗ ngồi xé bánh bột ngô chơi, trả lời: “Nhanh thôi nhanh thôi, đến nơi rồi sẽ liên lạc lại, điện thoại di động sắp hết điện, con hiểu được nghen, tiền con giấu kỹ rồi nghen, không có chuyện gì.”
Nghe cậu nhắc tới tiền, Hướng Ngạo Đình giật mình, hỏi: “Nguyên Mặt Rỗ đã ra tay với em? Gã trộm tiền của em?”
“Là hén.” Thời Tiến trả lời, bổ sung ở trong lòng, hơn nữa lại còn ra tay lúc cậu xuống xe không lâu sau khi để lộ ra mình sẽ ở thành phố C. Nguyên Mặt Rỗ này so với tưởng tượng của cậu còn t*ng trùng lên não hơn, cũng cẩn thận hơn, đối phương chủ động ra tay cũng tốt, giảm khả năng cậu lộ ra sơ hở khi cố ý tiếp cận.
Hướng Ngạo Đình yên lòng, trong lúc nhất thời không biết nên nói là cậu may mắn thì tốt, hay nên nói cậu tính được lòng người tới tinh chuẩn tốt hơn, liền dặn dò vài câu, chủ động cúp điện thoại.
Nửa giờ sau, tàu hỏa ngừng lại, Thời Tiến vác bọc hành lý xuống xe, cố ý đi rất chậm, tiện cho Nguyên Mặt Rỗ đuổi kịp. Trên đường ra trạm xe cùng đoàn người, cậu bị người ta đυ.ng vào mấy lần, mỗi lần đều chủ động xin lỗi, gập ghềnh trắc trở mà ra bên ngoài trạm xe lửa, mò điện thoại di động muốn gọi điện thoại cho người thân.
Kết quả vừa mò, lại trực tiếp sờ không thấy.
Thời Tiến không bất ngờ chút nào, trên mặt lại lộ ra dáng dấp kinh hoảng gấp gáp, bắt đầu sờ túi quần áo mình từ trên xuống dưới, còn ngồi xổm đặt túi hành lý xuống, chui đầu vào bên trong lục lọi.
“Anh bạn nhỏ làm sao vậy?” Một bóng người cao gầy xuất hiện ở bên cạnh Thời Tiến.
Thời Tiến thầm nghĩ câu được rồi, trên mặt lại hết sức cảnh giác ngẩng đầu nhìn người vừa đến một cái, mím chặt môi biểu thị không có gì, cầm lấy túi hành lý định đi.
Nguyên Mặt Rỗ vội ngăn cậu lại, lộ ra một nụ cười hiền hòa, nói: “Anh bạn nhỏ đừng sợ, anh là bạn ngồi cùng chú một chuyến tàu hỏa, ở góc xe ấy, còn nhớ không? Anh chỉ là thấy giống như chú gặp một chút phiền phức, muốn tới đây giúp đỡ. Mọi người đều ra ngoài kiếm sống, không dễ dàng, có thể giúp lẫn nhau thì giúp một chút.”
Thời Tiến nửa tin nửa ngờ mà đánh giá gã vài lần, như là đã nhớ ra gã, chậm rãi buông lỏng cảnh giác, mặt mày suy sụp, dùng tiếng phổ thông không quá tiêu chuẩn nói: “Tôi xác thực gặp một chút phiền phức, tôi không tìm thấy điện thoại di động của tôi… Làm sao bây giờ, bầm nhà tôi vẫn đang chờ điện thoại của tôi.”
“Chú đừng vội, cho chú mượn điện thoại di động của anh dùng, chú tìm một chút, nói không chừng là nhét ở đâu mà quên mất.” Nguyên Mặt Rỗ vội vã an ủi, cũng chủ động đưa điện thoại ra.
Động tác này thành công “lấy được tín nhiệm” của dân quê như Thời Tiến, cậu lộ ra bộ dạng ngại ngùng và thật ngại quá, tiếp nhận điện thoại di động của Nguyên Mặt Rỗ, sau nhiều lần nói cám ơn thì nghiêng người cẩn thận gọi một cú điện thoại.
Hướng Ngạo Đình nhận điện thoại rất nhanh, lại không lên tiếng.
“Bầm ui, là con.” Thời Tiến chủ động bắt chuyện, liếc mắt nhìn Nguyên Mặt Rỗ đứng ở bên cạnh, ngượng ngùng cười cười với gã, nói tiếp, “Điện thoại di động của con hết điện, mượn của người tốt đi cùng xe… Ừ, không có chuyện gì nha, vậy con liền gọi điện thoại liên lạc ông chú Vương, còn vẫn nhớ tên nhà xưởng của ổng nhá.”
Hướng Ngạo Đình: “… Em dùng điện thoại di động của Nguyên Mặt Rỗ?”
“Là hén.” Thời Tiến trả lời.
Hướng Ngạo Đình trầm mặc vài giây, ra hiệu những nhân viên nhiệm vụ khác bên cạnh khóa chặt số điện thoại đang cùng hắn trò chuyện, sau đó hỏi: “Em vẫn có thể hành động sao? Có cần hỗ trợ hay không?”
“Có thể, bầm à con cúp đây, di động của người khác, con không tiện nói quá lâu.” Thời Tiến nói xong cũng cúp điện thoại, sau đó cảm kích mà trả di động cho Nguyên Mặt Rỗ, luôn mồm nói cám ơn.
Nguyên Mặt Rỗ vội vã biểu thị không có chi, nhân cơ hội tán dóc với cậu, hỏi cậu có phải là đang đợi ai, đến thành phố C làm cái gì.
Thời Tiến không chút che dấu mà nói lại một lần những điều đã từng nói ở trên xe với người khác, nói mình là tới làm công, bên này có một ông chú Vương đồng hương sẽ đến đón cậu, sau đó nói cám ơn với Nguyên Mặt Rỗ lần nữa.
Nguyên Mặt Rỗ gật gật đầu, cố ý nói trạm xe nhiều người, hoài nghi điện thoại di động của cậu là bị người khác trộm mất, cũng bảo cậu tìm xem coi có bị trộm cái gì nữa không. Thời Tiến làm ra dáng vẻ kinh hoảng, vùi đầu kiểm tra nơi cất tiền trong túi hành lý, không chút nào ngoài dự đoán mà sờ không thấy, lập tức lộ ra dáng dấp sắp bị doạ khóc, cả người đều choáng váng.
Nguyên Mặt Rỗ kêu to “Ôi ôi, tên trộm thực sự là làm bậy”, vội vã an ủi.
Sau đó chính là một đợt trao đổi thông tin lẫn nhau, cuối cùng Nguyên Mặt Rỗ thành công thuyết phục Thời Tiến lên xe “bạn bè” gã lái tới, bảo là muốn đưa cậu đi nhà xưởng của đồng hương.
“Bạn bè” của Nguyên Mặt Rỗ là một gã đàn ông trẻ tuổi bề ngoài xấu xí, lái một chiếc xe tải cũ kỹ, thấy Nguyên Mặt Rỗ mang theo Thời Tiến lên xe, hơi nhướn mày, bất mãn nói: “Anh Lưu, anh làm cái gì vậy, hiện tại không phải là thời điểm làm bừa.”
“Rống cái gì thế, đừng dọa Tiểu Viễn, cậu ấy nhát gan.” Nguyên Mặt Rỗ liếc mắt ra hiệu với gã trẻ tuổi, sau đó lấy ra một bình nước đưa cho Thời Tiến, nói, “Này, uống đi, sẽ đến nhà xưởng nhanh thôi.”
Gã trẻ tuổi trợn trắng mắt, lầm bầm một câu “lão gay chết bầm”, mặt tối sầm lại nổ máy xe.
Thời Tiến làm bộ như nghe không hiểu, có chút sợ mà liếc nhìn gã trẻ tuổi một cái, vừa nhận nước vừa hỏi Tiểu Tử trong đầu: “Nước này có bỏ thuốc bên trong nhỉ.”
Tiểu Tử cho đáp án khẳng định.
“Vậy cho cái buff nào.” Thời Tiến hết sức bình tĩnh.
Tiểu Tử yên lặng thao tác.
Một người một hệ thống câu thông xong xuôi, Thời Tiến vặn nước, trực tiếp uống nửa bình. Nguyên Mặt Rỗ lộ ra thần sắc thoả mãn, ánh mắt nhìn Thời Tiến như đang nhìn một khối thịt ba chỉ thành thật lại nghe lời.
Thời Tiến ngại ngùng nở nụ cười với gã, ở trong lòng yên lặng đếm, sau đó vào thời cơ thỏa đáng, dứt khoát “ngất” đi.