Thanh Tiến Độ Sinh Tồn

Chương 13

Liêm Quân khép văn kiện lại, đi ra từ sau bàn làm việc, nói rằng: “Cậu đi theo tôi.”

Thời Tiến nghi hoặc: “Đi đâu?”

“Đi luyện súng.” Liêm Quân gỡ chăn mỏng trên đầu gối xuống, ra hiệu Thời Tiến lại đây đẩy xe lăn, phân phó nói, “Đi thang máy chuyên dụng, tới tầng ngầm thứ hai.”

Trong Dạ Sắc còn có chỗ luyện súng?

Thời Tiến bất ngờ, sau đó sáng mắt lên, rất là vui vẻ mà tiến lên đỡ xe lăn.

Thông qua giới thiệu trước đó của Quẻ Nhị, Thời Tiến đã biết Dạ Sắc là sản nghiệp tư nhân của Liêm Quân, mặc dù ở bên ngoài có bộ dáng giống như là một hội sở cao cấp thông thường, nhưng thực ra tất cả khách được tiếp đón đều là nhân vật lớn cùng ngành hoặc là người che giấu thân phận hợp tác với quân đội, một vị khách bình thường cũng không có.

Nhàn đến nhàm chán mấy ngày nay, Thời Tiến nhờ Tiểu Tử hỗ trợ đi cửa sau, trộm tìm hiểu rõ rành mạch bố cục kết cấu của Dạ Sắc, đã sớm phát hiện Dạ Sắc có một cái tầng ngầm thứ hai che giấu với bên ngoài, mà trước đó cậu cho rằng cái tầng ngầm thứ hai này là kiểu phòng tương tự với nhà kho, nhưng không nghĩ tới lại là nơi luyện súng.

Giống như rốt cục có chút cảm giác xã hội đen… Thời Tiến lặng yên suy nghĩ.

Thang máy đến, cửa mở ra, một nơi tương tự quầy lễ tân kết hợp với phòng chiêu đãi lộ ra, trong coi sau bàn lễ tân là hai tên vạm vỡ tướng mạo phổ thông, nhìn thấy Liêm Quân xuất hiện, tất cả đều cung kính đứng lên.

“Quân thiếu.” Hai người chào.

Liêm Quân gật gật đầu xem như đáp lại, chỉ Thời Tiến phía sau một chút, nói rằng: “Tìm một người bắt đầu dạy cậu ta từ cơ bản, chọn thêm cho cậu ta một vũ khí tiện tay.”

Mấy tên vạm vỡ liếc mắt nhìn Thời Tiến, cung kính nhận lệnh, trong đó một người đi ra, ra hiệu Thời Tiến đi cùng mình.

Thời Tiến có chút do dự, nhìn về phía Liêm Quân, hỏi: “Anh không đi cùng tôi sao?” Công việc của cậu chính là ở bên cạnh bảo vệ Liêm Quân đó…

Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, sau khi cậu hỏi câu này, biểu tình hai tên vạm vỡ đứng ở một bên dường như cũng trở nên hơi kỳ quái.

Liêm Quân lại rất rõ ràng tại sao Thời Tiến hỏi như vậy, trả lời: “Không cần, nơi này là địa bàn của tôi, không ai không có mắt dám tiến vào chọc tôi. Cậu luyện cho tốt, sau đó tôi sẽ để Quẻ Nhất kiểm tra.”

Thời Tiến oán thầm trong lòng, vườn trái cây Hoa Hoa kia không phải cũng là địa bàn của chính Liêm Quân sao, kết quả việc bất ngờ lại xảy ra một cái tiếp một cái, thanh tiến độ trồi lên thụt xuống giống y như đi tàu lượn siêu tốc.

“Nếu không hay là tôi trở về với anh đi.” Cậu đau lòng mà nói.

Biểu tình của tên vạm vỡ lại càng trở nên kỳ quái hơn, tầm mắt mịt mờ vòng tới vòng lui giữa Thời Tiến và Liêm Quân, giống như phát hiện bí mật lớn gì đó vậy.

Liêm Quân nhàn nhạt quét mắt liếc bọn họ một cái, xua tay với Thời Tiến: “Luyện cho tốt, luyện không tốt cậu liền về lại với Quẻ Nhị đi.”

Về với Quẻ Nhị? Vậy cũng không được!

Thời Tiến thấy việc này không có đường thương lượng, trong lòng cũng xác thực là muốn sờ sờ súng giải thèm, vì vậy không xoắn xuýt thêm, ngoan ngoãn đáp một tiếng.

Liêm Quân trượt xe lăn quay người tiến vào thang máy.

“Ấy, chờ chút, anh nhớ tới chờ tôi cùng ăn cơm đó, không cho ăn trước một mình!” Thời Tiến vội vàng nhắc nhở.

Liêm Quân cách cửa thang máy đang dần đóng lại liếc cậu một cái, mặt không thay đổi nghiêng đầu, giống như chê cậu nói nhiều.

Thời Tiến thở dài trong đầu: “Ai, bảo bối nhà cậu vậy mà lại ghét bỏ tôi.”

Tiểu Tử nhỏ giọng: “Chủ yếu là lúc cậu ăn cơm cùng bảo bối, biểu hiện quá giống bà mẹ già…” Kiêng ăn muốn xen vào, khẩu vị tốt hơn ăn nhiều muốn xen vào, rượu không cho chạm vào, đồ uống chỉ cho phép uống sữa tươi và sữa đậu nành, đồ ăn lạnh cũng không cho chạm vào, đυ.ng vào liền biểu tình đại biến, giống như Liêm Quân đang nuốt độc tự sát, tinh thần cằn nhằn liên miên kia, thật là có hơi đáng sợ… Đáng sợ nhất chính là, vậy mà bảo bối lại mặc cho Thời Tiến an bài…

“Tôi là vì ai! Cậu không phát hiện gần đây khẩu vị của anh ta cũng lớn hơn một chút rồi sao, ăn thêm vài miếng cơm cũng sẽ không khó chịu nữa!” Thời Tiến căm giận.

Tiểu Tử lập tức uốn giọng: “Đúng đúng đúng, Tiến Tiến nợi hại nhứt, Tiến Tiến hiểu rõ bảo bối nhứt, Tiến Tiến ổ yêu nị.”

“… Ngậm miệng!”



Khu luyện súng của Dạ Sắc cực kỳ chuyên nghiệp, Thời Tiến ở bên trong như cá gặp nước, rất nhanh liền vứt các loại từ ngữ khô khan tẻ nhạt ra khỏi óc, khoái hoạt đến mức như là con chuột chui vào hũ gạo, hận không thể ở bên trong.

Đời trước cậu quyết định thi trường cảnh sát cũng là bởi vì yêu thích súng, chỉ tiếc sau khi làm cảnh sát cũng chẳng có bao nhiêu cơ hội để luyện tập, một tay bắn súng giỏi cơ hồ bị phủ bụi, hiện tại có cơ hội ngâm mình ở trong đống súng mỗi ngày, cậu quả thực vui vẻ đến muốn thăng thiên.

Thời gian nửa tháng chớp mắt trôi qua, Thời Tiến đã sờ soạng qua một lần toàn bộ các chủng loại súng trong Dạ Sắc, hết thảy mô hình luyện tập cũng thông qua một lần, cuối cùng chọn một cây súng bỏ túi chỉ lớn bằng bàn tay làm vũ khí tùy thân, sau đó bị huấn luyện viện của cậu ném ra ngoài.

“Cậu đừng trở lại, quá đả kích tính tích cực luyện súng của những người khác.” Ngữ khí huấn luyện viên cứng rắn, ánh mắt nhìn Thời Tiến hết sức phức tạp, dường như bội phục, dường như thưởng thức, hoặc như là nghiến răng nghiến lợi.

Thời Tiến oan ức: “Nhưng tôi vẫn còn mấy cái cảnh mô phỏng chưa qua cửa mà.”

“Khu mô phỏng cần sửa chữa, phải tạm thời đóng cửa một quãng thời gian.” Huấn luyện viên cau mày trả lời, nhìn làn da Thời Tiến càng ngày càng trắng dường như phảng phất còn mang theo mùi sữa, tim cồn cào đến không xong, không nhịn được hỏi, “Cậu thật sự còn chưa trưởng thành?”

Thời Tiến khó hiểu gật đầu, cau mày nhấn mạnh: “Anh không thể bởi vì tôi nhỏ tuổi liền kỳ thị tôi, hơn nữa tôi sắp thành niên, cuối tháng sau chính là sinh nhật mười tám tuổi của tôi!”

Kỳ thị? Ai dám kỳ thị người dám làm nũng với Quân thiếu, đồng thời mạnh mẽ lôi kéo Quân thiếu cùng ăn cơm, Quân thiếu còn không từ chối? Chán sống sao?

Huấn luyện viên làm biểu tình như mặt bị bôi phân, liếc nhìn cái tay mà kén cũng không mài ra nổi một cái của Thời Tiến, nín nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Chăm sóc Quân thiếu thật tốt, đừng phụ lòng anh ấy.” Nói xong ném cậu vào thang máy, giúp cậu ấn nút đóng cửa.

Thời Tiến cứ như vậy bị tầng ngầm thứ hai quét ra cửa, ủ rũ trở về thư phòng Liêm Quân tiếp tục trồng nấm, cũng nỗ lực dùng chuyện cải tiến thực đơn bữa trưa của Liêm Quân để gϊếŧ thời gian.

Liêm Quân hiển nhiên cũng không nghĩ tới Thời Tiến sẽ dùng súng đạt chuẩn nhanh như thế, không nói lời nào mà nhìn Thời Tiến một hồi lâu, nhìn thẳng tới khi phía sau lưng Thời Tiến đều sắp dựng hết lông lên, mới có động tác khác —— gọi điện thoại kêu Quẻ Nhị trở về.

Quẻ Nhị vội vội vàng vàng chạy về, trên người còn mặc một bộ âu phục xa hoa, cũng không biết trước đó là đang làm gì.

Đối mặt với Quẻ Nhị mang theo nghi hoặc và lo lắng dò hỏi, Liêm Quân để văn kiện xuống, chỉ vào Thời Tiến vẻ mặt vô tội trên ghế sô pha, phân phó nói: “Dẫn cậu ta ra ngoài đi vòng vòng, tìm chút chuyện cho cậu ta làm.”

Quẻ Nhị đang lòng tràn đầy căng thẳng khi bị khẩn cấp triệu hoán rầm một cái mất sạch, không nói gì liếc mắt nhìn Thời Tiến, nói rằng: “Nhưng Quân thiếu, bên cạnh ngài không thể không có ai bảo vệ, hơn nữa chuyện hiện tại tôi làm cần phải xuất đầu lộ diện…”

“Gọi điện thoại điều Quẻ Cửu lại đây theo tôi. Thời Tiến hiện tại cần thiết tích lũy kinh nghiệm thực chiến, cậu mang theo ra ngoài, cho cậu ta nhìn nhiều học nhiều với cậu.” Liêm Quân không cho phép từ chối, nói xong khoát tay áo một cái, một lần nữa cầm văn kiện lên, giống như không muốn nói nhảm thêm nữa.

Quẻ Nhị thức thời ngậm miệng, nghiêng đầu nhìn về phía Thời Tiến.

Thời Tiến thuần lương mỉm cười.

Quẻ Nhị trợn trắng mắt, ra hiệu cậu đuổi kịp, quay người ra thư phòng.

Chờ đến bên ngoài, Quẻ Nhị rốt cục không nhịn được, kề sát vào Thời Tiến hạ thấp giọng hỏi: “Cậu làm cái gì, làm sao lại khiến cho Quân thiếu đuổi cậu ra.”

“Bởi vì Tiến Tiến muốn ép bảo bối ăn canh! Bảo bối không thích ăn canh!” Tiểu Tử cao giọng trả lời.

Thời Tiến che che trán của mình, cực kỳ không muốn thừa nhận vậy mà mình lại bị Liêm Quân ghét bỏ đến mức ném ra ngoài, mặt dày trả lời: “Đại khái là tôi quá ưu tú, Quân thiếu không muốn mai một nhân tài như tôi.”

Quẻ Nhị: “… Tôi tin.”

“Cảm tạ tín nhiệm.” Vẻ mặt Thời Tiến thành khẩn.

Quẻ Nhị dùng một ngón cái chỉ xuống dưới biểu đạt cảm xúc của mình lúc này.

Qua hơn nửa tháng, Thời Tiến rốt cục được hô hấp không khí bên ngoài hội sở.

Quẻ Nhị nhét cậu vào trong một chiếc siêu xe màu đen tạo hình hết sức phong cách, phân phó đang tài xế chờ ở ghế lái: “Đi trung tâm thương mại gần nhất.”

Tài xế hạ giọng đáp lời, khởi động ô tô.

Thời Tiến nghi hoặc: “Đi trung tâm thương mại làm gì? Đúng rồi, gần đây anh đang bận cái gì, còn tôi cần phải làm gì?”

“Đi trung tâm thương mại đổi quần áo cho cậu, bây giờ cậu quá thô thiển.” Quẻ Nhị kéo kéo cà vạt trên cổ, thả lỏng mà dựa vào trên ghế ngồi, lấy điện thoại di động ra chuyển một văn bản được mã hóa, giải mã xong ném cho Thời Tiến, giải thích, “Gần đây tôi đang làm một cái nhiệm vụ tiếp cận mục tiêu, chính phủ bên kia có một lão gia hoả về hưu gần đây nổi lên tâm tư, tìm con đường trộm một phần văn kiện quan trọng bên phía chính phủ, muốn bán ra nước ngoài. Chính phủ muốn thu thập lão, nhưng lại không có chứng cứ xác thực, liền tìm Quân thiếu hỗ trợ, muốn Quân thiếu giúp bọn họ thăm dò rõ ràng người lão gia hoả phái đi làm giao dịch là ai, thuận tiện định vị người bán và địa điểm giao dịch, bắt luôn cá lớn phía sau.”

Kí©ɧ ŧɧí©ɧ như thế sao?

Biểu tình Thời Tiến nghiêm túc, tỉ mỉ lật văn kiện ra.

Quẻ Nhị hết sức hài lòng đối với tốc độ vào trạng thái làm việc của cậu, tiếp tục nói cặn kẽ: “Lão già này cảnh giác và giảo hoạt mười phần, làm việc rất cẩn thận, nhưng lão có một nhược điểm rất lớn—— lão có một đứa con riêng nuôi dưỡng ở nơi khác. Con riêng của lão tên là Từ Hoài, ăn chơi cờ bạc đều biết, là tay chơi nổi danh của thành phố B, thân phận của tôi bây giờ là ông chủ sòng bạc và thương nhân thuốc trắng (aka ‘bạch phiến’ đó nhưng qt là ‘bạch dược’), trước mắt đã đến gần vòng phạm vi vui chơi của con riêng này, mục tiêu kế tiếp là tiếp cận chính diện con riêng này, nghĩ biện pháp moi ra từ chỗ gã một chút tin tức có liên quan tới cha gã.”

Thời Tiến nhanh chóng rà tư liệu một lần, nghe vậy cau mày hỏi: “Vậy lỡ như Từ Hoài này cái gì cũng không biết? Anh cũng nói lão già kia làm việc rất cẩn thận, Từ Hoài không đáng tin như thế, lão không nhất định sẽ nói chuyện quan trọng như vậy cho Từ Hoài biết.”

“Không biết cũng có biện pháp giải quyết vấn đề không biết.” Quẻ Nhị rút ra một điếu thuốc ngậm trên miệng, biểu tình mang ý tứ sâu xa, “Nếu như thủ đoạn hợp pháp không cạy được tin tức, vậy chúng ta cũng chỉ có thể điểm đột phá. Tiểu Tiến Tiến, ngoan ngoãn học đi, muốn ở bên cạnh Quân thiếu, tim không cường đại chút không được.”

Thời Tiến nhíu mày suy nghĩ cẩn thận, nghiêng đầu nhìn thấy ánh mắt Quẻ Nhị cao thâm khó dò, đưa tay, rút điếu thuốc trong miệng hắn ra, thành khẩn kiến nghị: “Hút thuốc hại sức khỏe, kiêng đi.”

Quẻ Nhị: “…” Đậu, còn có thể yên ổn giả bộ ta đây là lão tiền bối một chút hay không.

Đến trung tâm thương mại, Quẻ Nhị nhét Thời Tiến vào một tiệm tạo mẫu cao cấp, gọi người mời nhà tạo mẫu tóc tốt nhất, làm cho Thời Tiến một kiểu tóc mới vừa mô đen vừa chói sáng.

Thời Tiến sinh không thể luyến, biết đây là cần cho nhiệm vụ, cho nên chỉ có thể let it go.

Sau mấy tiếng, khi Thời Tiến đi ra từ trong trung tâm thương mại, cậu đã có mái đầu xám bạch kim uốn quăn xoã tung tự nhiên, mặc quần áo mới nhất của nhãn hiệu đang hot hiện nay, tay đeo đồng hồ đắt giá, trên tai mang khuyên tai đính kim cương, chân xuyên giày thể thao bản giới hạn chính tông của thịt tươi tiểu bạch kiểm, còn là loại đặc biệt tao khí kia.

“Tạo hình này không tệ, đến, trước tiên chụp một tấm cho Quân thiếu xem.” Quẻ Nhị bảo Thời Tiến dựa vào cạnh xe, đặt trên mũi cậu một cặp kính mát, cầm điện thoại di động lên tách tách chụp mấy tấm.

Thời Tiến kéo kính râm xuống, tầm mắt uy hϊếp mà chuyển qua chuyển lại tại 3 tấc dưới rốn Quẻ Nhị.

Quẻ Nhị thấy được rồi thì dừng, đem bức ảnh phát cho Liêm Quân cùng đám người Quẻ Nhất, làm cho bọn họ quen với tạo hình mới của Thời Tiến một chút, miễn cho lúc gặp mặt lại nhận sai, sau đó lôi Thời Tiến ngồi trên ghế sau xe hơi, vung tay lên, mười phần phong phạm ông chủ mà nói rằng: “Lái xe, đi quán bar Linh Độ.”

Tài xế nghe lời mà khởi động ô tô.

Thời Tiến lấy kính râm trên mặt xuống, hỏi: “Cái quán bar Linh Độ này là nơi nào?”

“Linh Độ là một trong những chỗ ăn chơi Từ Hoài thích đi nhất, ông chủ nơi ấy là bạn của Từ Hoài, tôi hỏi thăm được là một trong những hồ bằng cẩu hữu của Từ Hoài đêm nay sẽ làm tiệc sinh nhật ở nơi đó, Từ Hoài nhất định sẽ tham gia góp vui, chúng ta đi tiếp cận hắn.” Quẻ Nhị giải thích.

Thời Tiến gật gật đầu tỏ ra đã hiểu, hỏi: “Vậy sau khi đến quán bar tôi cần phải làm gì, cũng giả dạng làm con nhà giàu ăn chơi cờ bạc mọi thứ tinh thông sao?”

“Không cần, thiết lập của cậu không phải như vậy, Từ Hoài là tên nhan khống, nam nữ không kỵ, gần đây nhất mới vừa chia tay với bạn gái đang hot, tôi đoán chừng là gã sẽ thay đổi khẩu vị, thiết lập của cậu là tiểu bạch kiểm tôi bao dưỡng, căn cứ điều tra, gã vừa vặn rất thích loại cậu trai trẻ tuổi khí chất sạch sẽ như cậu.”

Thời Tiến: “………”

“Một lát nữa nhớ biểu hiện phóng túng một chút, Từ Hoài có chủ nghĩa đại nam tử đặc biệt nghiêm trọng, tuy rằng thích diện mạo thanh thuần khí chất sạch sẽ, nhưng lại không thích thông đồng đối tượng quá đoan chính, đặc biệt khó hầu hạ.” Quẻ Nhị tiếp tục bổ sung điểm quan trọng.

Thời Tiến đau đầu mà tựa lưng vào ghế ngồi, đột nhiên cảm thấy vẫn là ở lại bên cạnh Liêm Quân nhìn anh phê văn kiện tương đối thoải mái, không khí bên ngoài không trong lành chút nào, mà lại hết sức dơ bẩn hỗn loạn.

Hai người lân la trong trung tâm thương mại quá lâu, đến quán bar thì trời đã đen kịt, nhưng lại vừa vặn kịp lúc quán bar bắt đầu náo nhiệt dần lên.

Quẻ Nhị thay đổi một bộ quần áo nhàn nhã chút ở trên xe, còn vò rối loạn đầu tóc, khí chất lập tức thành phóng túng không kiềm chế được.

“Lát nữa vào trong quán rượu cậu theo sát tôi, tất cả rượu, thuốc lá, đường người khác đưa đều đừng nhận, nhận cũng đừng ăn, rất có thể đã bị bỏ thêm gì đó. Thiết lập của tôi có khả năng chốc nữa cần thiết phải động tay động chân với cậu, cậu nhịn cho tôi, chớ phun bánh bao mới vừa ăn ra.”

Thời Tiến hỏi đến nghiêm túc mười phần: “Vậy tôi có thể ra tay lại với anh không?”

Quẻ Nhị dừng lại, cười nhe răng cảnh cáo cậu.

Thời Tiến dựng thẳng cho hắn một ngón giữa.

Người bên trong không nhiều, Từ Hoài cùng đám hồ bằng cẩu hữu của gã đều chưa tới, Quẻ Nhị mang theo Thời Tiến đi quầy bar, ngồi xuống vị trí bắt mắt nhất chính giữa, rót cho mình một ly Whiskey, cho Thời Tiến một chén rượu tao khí trong những rượu chiêu bài của Linh Độ – “Đêm mộng ảo”.