“Cái gì các người bọn họ, sau này đều là chúng ta.” Quẻ Nhị cười híp mắt, vỗ vai Thời Tiến, “Tiểu Tiến Tiến, cậu phải tin tưởng Quẻ Tam, chúng ta thật sự là làm ăn buôn bán đứng đắn.”
Thời Tiến tức giận, nghiến răng hỏi: “Vậy anh nói, bên trong những xe này của chúng ta thật sự đều là xoài?”
“Cái này à…” Quẻ Nhị thu tay về, tri kỷ hỏi, “Tiểu Tiến Tiến có mệt hay không, có cần thay ca hay không?”
Phương thức nói sang chuyện khác này thật sự là quá có lệ rồi!
Thời Tiến không để ý tới hắn, giẫm chân ga một cái, kéo gần khoảng cách với xe trước.
Lúc rạng sáng, đoàn xe lệch khỏi đường nhỏ, dọc theo một con đường rõ ràng là mới làm ra thông tới chỗ sâu trong rừng rậm. Kinh nghiệm lái xe của Thời Tiến không đủ, tự nhận không có cách nào ổn định trọng tải của xe chở hàng lớn trước tình hình giao thông gay go trong rừng rậm, hết sức tự mình hiểu lấy chủ động thay đổi vị trí với Quẻ Nhị.
Cứ quanh co đi về trước như vậy tầm một giờ, cuối cùng đoàn xe cũng tới đích đến giao hàng lần này— — — một thôn xóm bí ẩn thành lập ở tận sâu trong rừng rậm.
Quẻ Nhị xuống xe nói mấy câu với một tên gầy lùn canh giữ ở cửa thôn, tên gầy lùn gật gật đầu, lấy cái còi ra thổi một tiếng, vì vậy một đoàn trai tráng mặc đồ rằn ri bước ra từ các chỗ ẩn náu trong thôn, cũng không cần người chào hỏi, tự đi tới xe tải dỡ hàng.
Thời Tiến quan sát những người đàn ông kia một chút, phát hiện trong lúc vung tay nhấc chân bọn họ lại có một chút bóng dáng của quân nhân, giật một cái trong lòng, thức thời rụt đầu về —— rừng rậm, hàng hóa không rõ ràng, nửa đường bị chặn, người tiếp hàng có vẻ như là quân đội, nhiệm vụ giao hàng lần này của Quẻ Nhị rõ ràng không đơn giản, cậu vẫn là giả ngu thì tốt hơn, cũng không thể bởi vì quá mức hiếu kỳ mà chọc người phiền chán.
Quẻ Nhị chú ý tới động tác của Thời Tiến, nụ cười trên mặt càng sâu hơn.
Người tiếp hàng dỡ hàng rất nhanh, từng cái rương kim loại tô vẽ thuốc màu xanh đậm được vận vào thôn xóm, chỉ chưa tới một khắc đồng hồ, xe tải đã trống không. Quẻ Nhị hỏi thăm người đàn ông gầy lùn một chút, trở về lên xe.
“Mệt không?” Quẻ Nhị đóng cửa xe dò hỏi.
Thời Tiến gật đầu: “Mệt.”
“Vậy cậu ngủ đi.” Quẻ Nhị khởi động xe tải, rồi ngậm một điếu thuốc, nhưng vẫn không châm lửa, “Tỉnh ngủ rồi thay tôi.”
Thời Tiến gật đầu lần nữa, quét mắt nhìn thôn xóm ẩn ở trong màn đêm phía trước một cái, nằm dựa lên ghế, nói rằng: “Anh muốn hút thì cứ hút, so với hút mấy loại thuốc rẻ tiền, tôi sợ anh mệt nhọc lái xe xuống cống hơn.”
Quẻ Nhị cười mắng: “Cậu mới lái xe xuống cống ấy.” Nói vậy nhưng lại lấy bật lửa ra, châm thuốc.
…
Lại là một ngày lái xe như bay, rạng sáng ngày thứ hai, đoàn xe bình an về tới vườn trái cây.
Thời Tiến sinh hoạt ở trên xe hai ngày, ăn cũng ăn không ngon, ngủ cũng ngủ không ngon, lúc xuống xe đã bước vào trạng thái sống dở chết dở, gần như là bị Quẻ Nhị kéo về ký túc xá, vừa dính vào giường liền ngủ thϊếp đi.
Thời Tiến cảm giác giấc ngủ này đặc biệt sâu, tỉnh lại đã là buổi trưa ngày hôm sau, bụng đói đến mức kêu lên ùng ục ùng ục.
Khu ký túc xá có nhà ăn, Thời Tiến rửa mặt xong mò qua, vừa vào cửa đã thấy Quẻ Nhị đang ngồi ở bàn gần cửa ăn mì, chủ động đi tới.
Quẻ Nhị cũng nhìn thấy cậu, cười phất phất tay với cậu.
Thời Tiến ngồi xuống đối diện Quẻ Nhị, nhìn dáng vẻ hắn tinh thần phấn chấn, giọng uể oải nói: “Sao tinh thần anh lại tốt như vậy?”
“Là tinh thần cậu quá kém, không giống người trẻ tuổi chút nào.” Quẻ Nhị gọi đầu bếp nhà ăn cho Thời Tiến một bát mì sợi luôn, hơi đánh giá hình thể Thời Tiến từ trên xuống dưới, chậc chậc lắc đầu, “Tuy rằng bây giờ cậu núc ních rất đáng yêu, nhưng mà tố chất thân thể thực sự quá kém, thời khắc mấu chốt sẽ cản trở, cần tập luyện.”
Thời Tiến sờ sờ bụng mình đã nhỏ đi hai vòng so với ban đầu, biết thể lực mình hiện tại đúng là một vấn đề lớn, nhớ tới cơ bụng tám khối đời trước, lấy đũa quấn quấn mì sợi, ngữ khí quyết tâm: “Được, vậy thì luyện!” Đã giảm đến béo được kha khá, quả thật cũng nên tập luyện thêm.
Quẻ Nhị nhíu mày, không nghĩ rằng cậu dứt khoát như vậy, mắt lộ ra thưởng thức, nói rằng: “Có quyết tâm là tốt rồi, vậy chúng ta bắt đầu bây giờ đi, đỉnh núi cách xa ký túc xá nhất của vườn xoài, ăn sáng xong cậu qua đó, chạy mười vòng quanh vườn xoài trước đi.”
Lạch cạch, sợi mì Thời Tiến vừa mới gắp lên trượt vào trong bát, bắn nước lèo tung tóe lên tay cậu.
…
Thể lực tốt cùng dáng người đẹp không phải tập một ngày hai ngày là có, Thời Tiến cắn răng, cũng không cần người giám sát, mỗi ngày tự giác chạy vòng lên vòng xuống núi, thân hình cấp tốc gầy xuống, chiều cao cũng có chút thay đổi, lại đổi quần áo nhỏ hơn một chút.
Quẻ Nhị dựa vào tường phòng theo dõi, nhìn Thời Tiến chạy từ một màn hình này sang một màn hình khác, thở dài nói: “Tôi chưa từng thấy người mới có tố chất cao như vậy, vừa tự giác lại chăm chỉ, sức quan sát mạnh, ý thức nguy cơ đúng chỗ, tố chất tâm lý vững vàng, nghe lời, không hỏi việc không nên hỏi, không nhìn thứ không nên xem, không tự phụ, có chừng mực… Nếu không phải đã biết gốc gác của cậu ta, tôi còn tưởng cậu ta là học viên từ trường quân đội nào đó chạy ra ngoài.”
Liêm Quân cũng nhìn màn hình giám sát, hỏi: “Sự tình tôi bảo cậu tra hỏi cậu đã hỏi rõ chưa?”
“Đã hỏi rõ.” Quẻ Nhị trả lời, cũng không biết là nghĩ tới điều gì, trên mặt lộ ra một biểu tình cổ quái muốn cười mà không cười, “Cậu ấy lẩn vào điểm liên lạc và vào ở phòng nhỏ tại sườn núi của chúng ta đúng là trùng hợp, theo cách nói của cậu ấy là, lúc mới tới tỉnh Y cậu ấy nghèo tới nỗi ngay cả tiền ở nhà trọ cũng không có, hỏi thăm nửa ngày nghe được bên ngoài công viên nhỏ kia của chúng ta không cần vé vào cửa cũng có thể tiến vào, liền tới ngủ tạm qua đêm, lúc đi dạo bừa thì tinh mắt thấy được phòng ở chỗ sườn núi.”
Từ công viên nhìn thấy sườn núi, mắt này quả thật là đủ tinh.
Cái tay Liêm Quân khoát lên tay vịn xe lăn giật giật, nói: “Tiếp tục.”
Quẻ Nhị nhịn cười, tiếp tục nói: “Về phần quán mạt chược, đó là bởi vì cậu ấy còn vị thành niên, không học lực, công việc gì cũng không tìm được, tự nhận là tay nghề mạt chược cũng không tệ lắm, liền quyết định tới quán mạt chược thử vận may. Quán mạt chược lớn đều quản nghiêm, cậu ấy sợ ông chủ không cho cậu ấy kiếm ăn trong đó, sau một phen khảo sát thực địa, cuối cùng chọn trúng quán mạt chược nhỏ thoạt nhìn quản lý đặc biệt lỏng lẻo của chúng ta.”
Quẻ Tam vẫn luôn trầm mặc trông coi ở một bên không nhịn được, hỏi: “Vậy cậu ta lắc lư bên ngoài trụ sở của chúng ta…”
Quẻ Nhị rốt cục cười ra tiếng, trả lời: “Đó là cậu ấy nhìn trúng gà chúng ta thả rông ở trên núi, tôi nghe nói cái hôm Quẻ Tứ đi bắt cậu ấy, trong phòng cậu ấy đang hầm một nồi canh gà.”
Dù là trầm ổn như Quẻ Tam, nghe vậy cũng không nhịn được mà cười, miệng hơi hé ra, cuối cùng thở dài: “Vậy cậu ấy cùng chúng ta thật là có duyên phận.”
“Ai nói không phải đâu, cậu ấy cũng thật đen đủi.” Quẻ Nhị nhớ tới dáng vẻ oán niệm của Thời Tiến khi nói những việc này, càng ngày càng không ngăn được ý cười.
Khóe miệng Liêm Quân cũng hơi cong cong, có điều độ cong ấy rất nông, không ai chú ý tới. Anh không nhìn màn hình giám sát nữa, trượt xe lăn quay người, phân phó: “Chờ thể lực cậu ta đạt tiêu chuẩn rồi, để Quẻ Nhất đi dạy cậu ta dùng súng và đánh lộn, luyện tốt rồi dẫn cậu ta đến gặp tôi.”
Để cho Quẻ Nhất dạy? Nhưng Quẻ Nhất đã lâu không mang người mới.
Quẻ Nhị và Quẻ Tam liếc mắt nhìn nhau, gật gật đầu, cung kính đáp lại.
Trên núi, Thời Tiến đầu đầy mồ hôi dừng lại, tay đỡ đầu gối, liếc mắt nhìn thanh tiến độ trong đầu đột nhiên rơi xuống 700, nghi hoặc: “Tại sao đột nhiên hạ rồi?” Lần trước vận xong hàng trở lại, thanh tiến độ của cậu từ mức sắp đầy chậm rãi lui về 720, bảo trì tại chỉ số sau khi gọi điện thoại cho Thời Vĩ Sùng, khoảng thời gian này tuy rằng bởi vì hình thể cậu thay đổi mà lục tục hạ thêm mấy điểm, nhưng vẫn khoảng 710 trở lên.
Tiểu Tử cũng rất nghi hoặc, suy đoán: “Có phải là bên Thời Vĩ Sùng rơi xuống hay không? Trước đó không phải cậu từng gọi điện thoại nhắc nhở hắn chuyện trợ lý sao.”
Thời Tiến suy nghĩ một chút, quẹt mồ hôi một cái, trả lời: “Đại khái là vậy, thôi, tiếp tục chạy đi, nhiệm vụ hôm nay còn chưa hoàn thành.”
Chớp mắt đã qua một tháng, trong một tháng này, Thời Tiến kiên trì mỗi ngày lên núi chạy, người gầy đi, vóc dáng thay đổi, cũng dần dần quen biết mọi người trong khu ký túc xá. Cậu lại cùng Quẻ Nhị vận chuyển “xoài” mấy lần, mỗi lần đều đi những nơi khác nhau, nhưng lại không đi qua địa phương hẻo lánh như lần thứ nhất, cũng không gặp nguy hiểm thêm lần nào.
Bây giờ cậu đã triệt để không còn dáng dấp lúc mới trọng sinh, kiểu tóc xoăn nam từng được uốn nhuộm tinh xảo biến thành tóc ngắn đen thẳng gọn gàng, da thịt trắng nõn phơi nắng thành màu lúa mạch, không còn thịt mỡ đè ép, ngũ quan trở nên góc cạnh rõ ràng, mặt mày tuấn tú, môi hồng răng trắng, cười rộ lên đặc biệt đáng yêu*.
* raw là ‘thảo hỉ’ [讨喜], nghĩa là dễ khiến cho người khác yêu thích.
Quẻ Nhị cũng sợ ngây người, không nghĩ tới tướng mạo Thời Tiến lại là kiểu tiểu thịt tươi, mỗi lần đều chọc nụ cười của cậu mang theo mùi sữa.
Sau khi ngoại hình hoàn toàn thay đổi, thanh tiến độ của Thời Tiến hạ xuống 690, đã vào tuyến an toàn. Thanh tiến độ của Liêm Quân bên kia cũng kỳ dị không phồng nữa, thậm chí sau khi dưỡng tốt dạ dày, chậm rãi lui về 600.
Thời Tiến hơi có chút nghi hoặc đối với cái này, mãi đến tận khi nghe được Quẻ Tam tình cờ nhắc tới Quẻ Tứ cùng Quẻ Nhất ra ngoài làm nhiệm vụ, không ở vườn trái cây, mới hiểu rõ vì sao thanh tiến độ của Liêm Quân đình trệ bất động.
Cậu từng nỗ lực hỏi thăm chuyện Quẻ Tứ từ Quẻ Nhị và Quẻ Tam, mà bất đắc dĩ hai người đều là kẻ khôn khéo, miệng cũng chặt, cậu sợ hỏi quá sâu chọc người hoài nghi, vì vậy chỉ lấy được một ít thông tin thiên về mặt ngoài, không có gì dùng.
Cứ như vậy, mỗi ngày đột nhiên lại ổn định nhàn nhã hơn, thậm chí có chút cảm giác năm tháng yên tĩnh tốt đẹp, mà hiển nhiên, loại yên tĩnh tốt đẹp này chỉ là một loại ảo giác, thanh tiến độ một ngày chưa làm rỗng, an ổn giống như là hoa trong gương trăng trong nước, hơi không chú ý là không còn nữa.
Một sáng đẹp giời nọ, Thời Tiến đột nhiên bị ngữ khí nóng nảy của Tiểu Tử lay tỉnh từ trong mộng: “Tiến Tiến, mau tỉnh lại! Thanh tiến độ đột nhiên bắt đầu tăng, cả cậu và bảo bối luôn! Cậu lên tới 700, bảo bối lên cao tới 750, vẫn còn tiếp tục tăng, khẳng định có vấn đề chỗ nào rồi!”
Thời Tiến rùng mình, buồn ngủ mất tăm, vội vã bật dậy từ trên giường, đi tới bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, tinh mắt phát hiện hướng cửa lớn vườn trái cây dường như có đèn xe đang lay động, vội vàng mặc quần áo tử tế ra khỏi cửa, lại vừa vặn chạm phải Quẻ Nhị ở cửa đối diện đang lấy điện thoại di động ra.
“Làm sao vậy?” Thời Tiến thấy sắc mặt Quẻ Nhị không dễ nhìn, vội vã dò hỏi.
Quẻ Nhị cau mày, nói tóm tắt: “Tin tức truyền từ cổng, Quẻ Nhất và Quẻ Tứ trở lại, Quẻ Nhất bị thương, còn đang hôn mê, tôi đi xem một chút.”
Quẻ Tứ trở lại?!
Thời Tiến căng thẳng trong lòng, liếc mắt nhìn hai thanh tiến độ vẫn đang tiếp tục tăng trong đầu, nói rằng: “Tôi đi cùng anh.”
Quẻ Nhị gật đầu, không trì hoãn thêm, vừa gọi điện thoại liên lạc phòng y tế bên đó, vừa bước nhanh ra bên ngoài.