Tê Nhiên Chúc Chiếu

Chương 77

Cô cắn răng, ôm lấy Đông Linh, lặn xuống nước, trong lòng thầm đếm đến mười, sẽ ngoi lên mặt nước.

Người ở trong ngực cô đột nhiên mở mắt, hắt xì to một cái.

Bì Bì giật nảy mình: "Đông Linh? Là anh sao? Anh còn chưa đi à?"

Người trước mặt Bì Bì mờ mịt, hai mi nhăn lại, hỏi: "Ai là Đông Linh?"

Bì Bì nhất thời yên lặng, há miệng to, rồi lại ngậm lại, mấy giây mới lên tiếng: "Đông Linh... là một người quen cũ."

Anh tiếp tục híp mắt dò xét cô: "Cô là ai?"

Bì Bì trừng to mắt nghĩ nghĩ nói: "Em là vợ của anh, em tên là Quan Bì Bì. Anh biết bản thân là ai không?"

"Hạ Lan Huề, tự là Tĩnh Đình."

Bì Bì ôm chặt lấy anh, lầm bẩm: "Anh là Hạ Lan Huề, thật sự là Hạ Lan Huề..."

Anh bị cô ôm trong nước cảm thấy không tự nhiên, nhưng cũng không đẩy cô ra: "Đây là đâu? Tại sao chúng ta lại ở đây?"

"Đây là Đông Hải. Chúng ta... là ... ừm... gặp tại nạn đường thủy."

Anh nửa tin nửa ngờ, tay chỉ : "Bên kia có tàu!"

Tàu thủy càng ngày càng gần, có người mở đèn pha, mấy cột ánh sáng to rọi xuống mặt nước, giống như tìm người. Bì Bì trông thấy trên thân tàu in chữ to: "RINO" chợt nhớ tới đường số 88, tòa nhà cao ốc mà cô hay đi giao hoa, nhớ không lầm thì cái công ty đó chuyên vận chuyển đường biển.

Thì ra tất cả đã được an bài từ trước.

"Đúng! Nó đến là để cứu chúng ta. Hạ Lan, tranh thủ thời gian bơi qua đi!" Bì Bì dẫn theo anh bơi đi, anh yên lặng bơi sau lưng cô, bảo trì khoảng cách một mét.

Cô biết anh đang quan sát cô.

Trên tàu thả xuống một đoạn dây thang, hai người họ bò lên. Thuyền trưởng là một người đàn ông trung niên ngoài ba mươi tuổi, anh tuấn ít nói.

"Quan Bì Bì?" Anh ta dùng nghi lễ của Hồ tộc chào hỏi hai người họ, xem ra anh ta từ Sa Lan tới, không biết mặt Hạ Lan Huề. Bì Bì gật đầu chào hỏi.

"Tôi là Thẩm Phượng Kỳ. Kim Địch nhờ tôi tới đón các vị."

"Cám ơn anh."

"Vị này là—–"

"Là chồng của tôi." Bì Bì nhìn Hạ Lan Huề một chút, phát hiện biểu tình của anh rất bình tĩnh. Quả nhiên anh không muốn nói ra thân phận của mình, vẫn luôn khiêm tốn.

Giống như biết cô có rất nhiều bí mật, Thẩm Phượng Kỳ cũng không hỏi thêm nữa, đem hai người bọn họ an trí phòng nghỉ ngơi, thủy thủ đem hai bộ đồ sạch sẽ lại cho hai họ thay. Sau khi thay đồ họ lại đến phòng cơm, Bì Bì rất đói, ăn như hổ, Hạ Lan Huề lại không có động đũa.

"Ăn đi. Anh không đói bụng sao?" Bì Bì kinh ngạc.

"Cô là vợ của tôi?"

"Đúng vậy."

"Nhưng lại không biết tôi ăn gì?"

"A—–biết. Em biết, anh chờ một chút!"

Bì Bì ào đi như một trận gió, xông vào một buồng nhỏ trên tàu, trong phòng khách thấy có bốn năm bồn hoa lan, không chút khách khí hái hết xuống, bao lại bằng giấy ăn, lại trở lại phòng ăn, đưa cho Hạ Lan Huề: "Anh thích ăn cái này. Ăn đi"

Anh dùng tư thái ưu nhã cầm lấy một cách hoa, khí định thần nhàn bỏ vào trong miệng nhấm nháp, im lặng nhai nuốt.

Nhìn thấy Tế Ti đại nhân khí độ bất phàm, không biết tại sao, Bì Bì lại có cảm giác mình trở lại vào chế độ phong kiến.

Thấy cô bứt rứt nhìn mình, Hạ Lan Huề bỗng nhiên cười.

"Cười cái gì?"

"Đừng để ý, vừa rồi tôi nói đùa thôi."

Cô lập tức cà lăm: "Cái gì.... Đùa?"

"Cô tất nhiên chính là vợ của tôi. Trên người cô có gieo mùi hương của tôi, lại còn có mị châu... Mặc dù tôi không biết chuyện gì đã xảy ra," anh chỉ vào đầu của mình, "Nhưng từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ để ý tới người khác, cô chắc chắn có điều gì đó đặc biệt hấp dẫn tôi."

"Thật không?" Bì Bì vỗ mạnh vào bàn một phát, "Anh chắc chắn chứ!"

"Chắc chắn,chỉ là nhất thời chưa nhìn ra." Anh nói tiếp.

Cô đang uống rượu vang, xém tí nữa phun vào mặt anh: "Em có rất nhiều phẩm chất tốt đẹp, từ từ về sau anh sẽ cảm nhận được."

"Chí ít hiện tại tôi biết được cô có một thứ rất đặc biệt ưu tú." Anh lắc lắc ly rượu trong tay, ngửi hương thơm.

Bì Bì giật mình.

"Gan của cô rất thơm." Anh nửa cười nửa không cười. Sau đó, lại không tự ý thức được liếʍ môi một cái.

Đó là động tác theo bản năng, nếu trong tình huống bình thường, Bì Bì nhất định sẽ mê chết anh...

Nhưng mà...

Nhưng mà...

Nhưng mà!

Ban đêm rất lạnh, trên boong tàu có một loạt ghế nằm. Bì Bì ăn cơm xong thấy có chút say sóng, ngồi nghỉ ở phía trên một chút, hít thở không khí mát mẻ.

Cô ôm tấm thảm yên lặng nhìn nước biển, trước mắt sương mù càng ngày càng đậm, giống như xà phòng trong phòng tắm vậy.

Đột nhiên, đám sương mù phía trước mặt cô hóa thành hình dạng con ngựa...

Bì Bì sợ ngây người. Lần đó ở suối nước nóng, Đông Linh cũng đã từng biến hình.

Phảng phất như có một ngụm khí thổi tới, con ngựa hướng về phía cô chạy lại hai bước, lại tan ra.

—— Ngựa, bụi rậm, những loài sinh vật đó như có sức sống bay lại phía cô.

Bì Bì vươn tay chạm tới đám sương mù, nhẹ nhàng sờ lên, trong lòng lẩm bẩm: Đông Linh, là anh sao? Anh đến thăm tôi sao?

Trả lời lại là một đám sương mù mênh mông vô tận của biển cả.

Bì Bì nằm trên ghế một chút lại ngủ thϊếp đi.

Qua một lúc lâu, có người đẩy cô: "Bì Bì?"

Cô mở mắt ra, phát hiện là Hạ Lan Huề.

"Trời đã sáng ?" Cô nhìn sắc trời một chút.

"Cô có muốn nhìn cảnh mặt trời mọc với tôi không?" Anh nhìn chăm chú phía ráng đỏ xa xa đường chân trời.

Tâm Bì Bì bỗng nhiên nhảy một cái: "Anh nhìn thấy?"

Anh gật đầu : "Đây là lần đầu tiên tôi có thể ngắm mặt trời."

Có thể nhìn thấy anh rất kích động.

Bì Bì nhắm mắt lại, đem nước mắt nén trở về.

—— Đông Linh từng nói với cô, sẽ tặng cho cô một món quà. Đây đúng là món quà quý báu.

Tế Ti đại nhân rốt cuộc đã trở về, nhưng anh lại trở thành một Hạ Lan Huề như thế nào?

Cô dùng sức lắc đầu, phủ định nghi vấn trong lòng: Cho dù Tế Ti đại nhân trở thành người như thế nào đi nữa, cô vẫn sẽ nguyện yêu anh. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ rồi, không phải sao? Khó khăn đã hết thảy đã được giải quyết.

Cô đem đầu tựa vào lòng ngực anh, chăm chú lôi kéo tay anh, hưởng thụ giây phút bình yên: "Đúng vậy, mặt trời mọc rất đẹp."

"Có thể hỏi cô một vấn đề nghiêm túc không?" Anh nói.

"Anh nói đi."

"Lúc trước, tại sao tôi lại yêu cô?"

"Không biết..." Bì Bì lắc đầu, bỗng nhiên cười, quay đầu nhìn khuôn mặt của anh, "Chỉ biết anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên. Mà em yêu anh lại mất rất lâu, rất lâu—- nguyên cả chặng đường dài dằng dặc. "

~ HẾT PHẦN 2 ~