Tê Nhiên Chúc Chiếu

Chương 74

"Hạ Lan Tĩnh Đình cơ thể từ nhỏ suy nhược, còn tôi mà con trai Vân Nghịch, là thủ lĩnh tương lai của Linh tộc. Toàn bộ Linh tộc trừ mẫu thân ra thì tôi là người có linh lực mạnh nhất. Vì thế Hồ đế chọn tôi đưa vào thân thể của hắn. Tuy tôi vô hình nhưng vẫn có tri giác, bị suy nghĩ của người khác khống chế, bị giam cầm trong cơ thể của Hạ Lan suốt chín trăm năm, chẳng khác gì một người sống thực vật —– đây là cuộc sống thế nào cô có biết không?"

Bì Bì vẫn bình tĩnh nhìn anh: "Vì thế mà anh luôn tìm cơ hội thoát ra."

"Ban đầu tôi luôn tìm cách phá hoại." Trên mặt anh lộ ra một tia đắc ý, dường như đó là một trò chơi rất thú vị, "Khi đó Tế Ti đại nhân vừa mới tu luyện thành người, ý chí không mạnh, Hồ đế cho rằng để tôi tiến vào cơ thể có thể nhanh chóng trị khỏi đôi mắt cho hắn, nhưng ta vẫn một mực để hắn mù. Tiếp theo Hồ đế lại chọn trúng cô, hay nói cách khác là gan của cô, ngay khoảng khắc hai người gặp gỡ, tôi đã khiến hắn động lòng với cô, yêu cô, vì cô mà mù quáng, cùng phụ thân hắn đối địch, làm dấy lên cuộc chiến Chân Vĩnh chi loạn..."

Bì Bì hít sâu một hơi: "Nói cách khác, từ đầu đến cuối, Hạ Lan Huề kỳ thực chưa từng yêu Tuệ Nhan."

"Hắn yêu Tuệ Nhan." Đông Linh khẽ nói, "Nhưng cũng có thể là không yêu. Hai người gặp gỡ, có thể nói là một hồi gặp gỡ đơn giản theo lệ đi săn, không phải nhất kiến chung tình, sống chết không lìa. Là tôi —- cho hắn một thoáng động tâm, dẫn hắn đi vào một con đường không có lối về."

"Anh ấy vô tội." Bì Bì quát, "Anh ấy vốn không biết chuyện gì cả."

"Vậy chúng tôi càng vô tội." Anh nói một cách lạnh lùng, "Phụ thân hắn giam giữ mười vạn Linh tộc, bức chúng tôi đời đời làm nô, để mẫu thân chúng tôi trong cái hồ nhỏ dơ bẩn kéo dài hơi tàn! Hắn nhất định phải trả giá đắt vì tội lỗi này!"

"Vì lẽ đó mà anh ấy nói những câu kia....làm những chuyện kia....kỳ thực đều do ý chí của anh?" Bì Bì cảm thấy bản thân bị lừa một cách đau đớn, "Nếu anh đã có thể điều khiển ý thức của anh ấy, sao không dứt khoát để anh ấy ám sát Hồ đế?"

Anh lắc đầu một cái: "Thời gian tôi có thể lấy được quyền kiểm soát rất ngắn, sau khi hắn và Tuệ Nhan gặp gỡ không lâu tôi liền hoàn toàn bị ý chí của hắn khống chế. Những chuyện xảy ra sau đó đều không liên quan đến tôi. Tôi chỉ có thể tỉnh lại lúc hắn yếu đuối nhất, tỷ như lúc Tuệ Nhan bị hành hình ngày đó, hoặc lúc hắn bị thiên hồ cắn bị thương nằm ở đáy giếng, cô dùng đèn pin đến tìm hắn....những lúc đó tôi đều có cảm giác."

Cô chỉ lẳng lặng nghe, vừa nghe vừa suy nghĩ.

"Nếu như cô ở trong cơ thể của một người suốt mấy trăm năm, nhìn hắn khóc, nhìn hắn cười, cùng hắn trải qua hết thảy bi thương và vui sướиɠ —- cô cũng sẽ thành một phần của hắn. Mặt nạ mang lâu không lấy xuống cũng sẽ thành mặt của chính cô." Anh tiếp tục nói: "Năm đó Hạ Lan Huề bị Triệu Tùng đánh về lại nguyên hình. Khi cô đem nguyên châu — cũng chính là tôi —-chạy về Bắc Cực, hắn đã cận kề cái chết. Nguyên châu chỉ miễn cưỡng giúp hắn kéo dài mạng sống, nhưng nguyên khí của hắn lại tổn thất nặng, thần trí mất khống chế, Thiên Hoa đưa hắn về Súc Long Phố, khẩn cầu Thanh Tang dùng phương thuốc quý hiếm trị liệu. Thanh Tang trước đó chưa hiểu nguyên do, thử hết mọi cách có thể...."

"Trong lúc đó, anh đã thừa dịp cướp thân thể của anh ấy." Bì Bì nói.

"Đây là cơ hội duy nhất của tôi."

"Thiên Hoa lập tức phát hiện."

"Cô ấy không có phát hiện, nhưng cô ấy rất tin tưởng Thanh Tang, cho rằng tôi phải bế quan tu luyện chín trăm ngày mới có thể hồi phục như ban đầu, vì thế mà sống chết không cho tôi rời khỏi Súc Long Phố, còn nói phải báo cáo cho Thanh Tang."

"Anh không thể làm gì khác ngoài gϊếŧ chết cô ấy."

"Bọn họ đề là hồ ly tu luyện mấy trăm năm, cũng không giống cô dễ bị lừa như vậy. Nếu như nguyên khí tụ hợp lại, thần trí Hạ Lan Huề lập tức sẽ khôi phục, tôi liền một ngày cũng không thể chờ được. Vừa vặn lúc đấy Kim Địch lén lúc lẻn vào Linh Tiêu các, muốn bắt cóc tôi để ép Thanh Tang giao ra nguyên châu để cứu các Hồ tộc đang mê man ở Trầm Đốt . Tôi liền nói rõ thân phận với hắn, xin hắn giúp một tay chạy khỏi Súc Long Phố, sau đó đến thành phố C tìm dạ quang tê. Bên trong hồ Lưu Quang có một thủy đạo dẫn ra sông Lưu Quang, trong sông tràn ngập thủy quái do Xi Vưu đánh với Hoàng Đế mà thuần dưỡng, nếu không có dạ quang tê mở đường, toàn bộ Linh tộc sẽ bị thủy quái nuốt chửng. Cuối sông chính là Đông Hải, chỉ có đến Đông Hải mới có thể an toàn."

"Những Hồ tộc bên trong Trầm Đốt kia —– còn có thể sống lại?"

Anh gật đầu: "Hồ đế trồng đủ thứ loại Tiêu Minh thảo trong Trầm Đốt, loại có này tỏa ra mùi thơm đối với Linh tộc chính là kịch độc, đi vào người sẽ làm tổn hại nguyên châu, những người sau khi ra khỏi Trầm Đốt liền sẽ biến thành dáng vẻ giống như Kim Địch và Lê Hoa mỗi khi đói bụng."

"Những giọt nước mắt chính là thuốc giải?"

"Đây là một trong những công dụng của nước mắt, nhưng chỉ là tạm thời." Đông Linh cười khổ, " Trên người tôi tất cả mọi thứ đều là Tế Ti đại nhân, chỉ có nước mắt là của tôi, Kim Địch giúp tôi giải cứu Linh tộc, để báo đáp, tôi giúp hắn chữa trị cho các Hồ tộc bị giam giữ ở Trầm Đốt, để bọn họ thoát khỏi thú tính, trở lại nhân gian tự do tu luyện, không vì đói bụng mà tàn sát lẫn nhau."

"Nhưng mà —" Bì Bì nhíu chặt lông mày, "Phóng thích Linh tộc, nếu như có thêm hồ ly muốn biến thành người, liền không thể làm được."

"Không thể làm được chỉ là chuyện sớm muộn. Lúc cô nhìn thấy các cương thi kiến tộc cũng nên nghĩ các hồ nước ở đây xuất hiện ô nhiễm nghiêm trọng. Linh tộc ở hồ Lưu Quang đã chết hơn một nửa, số còn lại đã bệnh đến giai đoạn cuối. Thật sự nếu không mau trở lại Đông Hải, nơi này chính là mồ chôn thây của bọn họ."

Trên bờ cát xuất hiện dấu chân của chính mình, Bì Bì cúi đầu trầm tư, dùng chân xóa đi.

Linh tộc tất nhiên có khát vọng tự do, giải phóng nô ɭệ tất nhiên là một nghĩa cử đẹp, nhưng làm vậy cũng sẽ chôn vùi tương lai của toàn bộ Hồ tộc. Từ nay về sau, Hồ tộc chết một thiếu một, sẽ không còn người mới bổ sung —– Tế Ti đại nhân sẽ đồng ý sao?

E là toàn bộ Hồ tộc đều sẽ không đáp ứng, Thang Tang lại càng không đáp ứng.

"Đông Linh, tôi hiểu được nổi khổ của anh, anh có đầy đủ lý do để làm vậy," Bì Bì nhẹ nhàng hạ cung tên xuống, "Nhưng nếu tôi giúp anh giải cứu Linh tộc, như vậy sẽ trở thành tội nhân của Hồ tộc."

"Tôi biết đây là một quyết định khó khăn." Đông Linh duỗi tay ra đặt trên vai cô, "Vì thế nên sớm đem mọi chuyện nói cho cô biết. Tôi có thể vẫn giấu cô đến cuối cùng, nhưng làm vậy với cô là không công bằng. —–Súc Long Phố, cô có thể chọn đi hoặc không đi. Tôi sẽ không ép cô. Không đi tôi sẽ để Kim Địch đưa cô trở lại thành phố C, quên hết tất cả, tiếp tục cuộc sống của mình. Chúng ta coi như chưa từng quen biết."

Chẳng biết vì sao, trong lòng Bì Bì dâng lên một trận đau đớn, kinh ngạc nhìn anh, nước mắt đảo quanh ở vành mắt: "Nếu vậy....anh thì sao?"

"Tôi sẽ tiếp tục kế hoạch của mình, vạn tử không chối từ."

Cô nghe thấy giọng nói của mình phát run, ngực thở không thông, "Vậy còn...Hạ Lan Tĩnh Đình?"

"Đây là một lựa chọn, Bì Bì....Cô không thể hai cái đều muốn. Cô không đi, tôi sẽ đi. Tôi sẽ nghĩ cách trà trộn vào hồ Lưu Quang giải cứu Linh tộc. Trong lúc đó khả năng rất lớn sẽ đυ.ng mặt Thanh Tang, tôi và cô ta chiến đấu thì cô rất có thể sẽ không còn gặp được Tế Ti đại nhân."

Bọn họ như hai con báo săn cứ thế nhìn nhau.

Chân cô bị bờ cát bao bọc, sau một lúc đột nhiên nhấc chân đá bay nắm cát, ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn anh: "Tôi đi."

Anh hơi kinh ngạc: "Cô chắc chứ?"

Tâm trạng cô đã hoàn toàn trấn định: "Chắc chắn."

"Tôi đã từng đối xử rất thô bạo với cô....xin lỗi." Ánh mắt anh nhu hòa, tràn ngập áy náy, "Bởi vì tôi hận hắn. Cô nói đúng —- tôi là tôi, hắn là hắn —– thật vất vả mới có thể tự do, có thể đi nhân gian một chuyến tôi không muốn lại phải đóng vai một người khác."

Chẳng trách, anh có nhiều điểm không giống với Hạ Lan, chẳng trách, kỹ xảo của anh lại "vụng về" như vậy.

"Cầm lấy cái này." Anh từ trong túi móc ra một cái vòng hạt to bằng bàn tay đưa cho cô.

Bì Bì choáng váng.

Chính là chiếc vòng nạm kính chiếu yêu.

Rõ ràng ngày đó sau khi rời khỏi ngân hàng bị tập kích, ô tô rơi xuống hồ, cái gương cũng bị mất lúc đó: "Làm sao anh có cái này?"

"Xuống hồ tìm."

"Lúc Quan Hạt và Tử Dương truy đuổi chúng ta sao không lấy ra?"

"Thứ nhất, cái kính dễ phản xạ có thể làm tổn hại chính chúng ta, thứ hai tôi không muốn để bọn họ biết chúng ta có vũ khí bí mật này." Anh nắm chặt tay cô cùng với cái kính, "Để cho cô cuối cùng đối phó với Thanh Tang."