Tê Nhiên Chúc Chiếu

Chương 58

Bì Bì thầm nghĩ, nếu như chủ nhân của căn phòng này có thể đọc chữ Hán được, có khả năng đó là con người, cũng có lẽ giống như cô, bị bắt cóc, sau đó lại đi khỏi.

"Bạn của anh là loài người?"

"Nàng ấy tên là Đinh Đinh, người của kiến tộc." Tu Ngư Tắc đáp, "Là một người phiên dịch, hiểu biết nhiều loại ngôn ngữ."

Bì Bì chấn động: "Đinh Đinh? Cô ta tên Đinh Đinh?"

"Đúng." Tu Ngư Tắc nói, "Đây là phòng của nàng ấy từng ở. Sau đó, nàng ấy nói — ngày của nàng sắp đến, không muốn chết chỗ này cho nên ta để nàng ấy rời khỏi."

Giọng điệu của Tu Ngư Tắc hơi nuối tiếc nói.

"Mỗi khi chuẩn bị chiến đấu, ta lần nào cũng đến chỗ này, muốn nàng ấy đọc cho ta một bài thơ. Có đôi khi ta cùng đọc thơ với nàng ấy, đọc đi đọc lại nhiều lần, nàng ấy sẽ giải thích ý nghĩa cho ta nghe, sửa lại cách phát âm. Mỗi khi bước ra khỏi cánh cửa này ta đều cảm thấy phấn chấn, ý chí chiến đấu tăng lên."

Bì Bì ngơ ngác nhìn anh.

Ánh mắt của anh chăm chú nhìn cô: "Ngươi cũng sẽ giúp ta đọc thơ đúng không?"

OMG!!! Bì Bì ở trong lòng thảm thiết kêu rên, Tu Ngư Tắc bắt cô về đây là để làm giáo viên cho anh ta!!!

#

Một đêm phong ba nguy hiểm nhưng trái lại Bì Bì lại ngủ rất ngon. Ở nơi rừng rú như Sa Lan này, thì nơi có chăn lông, mền ấm, chính là thiên đường.

Bì Bì đang tận hưởng sự thoải mái, nhưng trong lòng cũng xen lẫn sợ hãi: Đi theo Hạ Lan Huề, ít nhất cô cũng biết được mục tiêu, kế hoạch của anh. Còn đi theo Tu Ngư Tắc, cô hoàn toàn không biết được kế hoạch, hay mục đích của anh ta là gì.

Tu Ngư Tắc yêu thích văn chương chưa chắc đã là người văn minh. Anh có thể thích thơ ca nhưng cũng có thể trở mặt gϊếŧ người không chớp mắt. So sánh giữa lợi và hại, tốt nhất cô vẫn phải duy trì cảnh giác.

Cô bị ánh nắng mặt trời chiếu vào mặt làm tỉnh ngủ.

Bên trong căn phòng đã ngập tràn ánh sáng, trong không khí toát ra một ít mùi tùng hương. Cô mới rời khỏi thành phố C bốn ngày, nhưng cái giường ấm áp này lại làm cho cô có cảm giác bình yên và an toàn, trong thoáng chốc cô cứ tưởng đã về nhà. Sáng hôm qua, Gia Lân – người còn cười nói vui vẻ, nay đã không còn trên thế gian này nữa, còn người trông vô cùng giống với Hạ Lan lại làm vụt tắt tia hy vọng của cô.

Đây là một chuyến đi tràn đầy nguy hiểm, nó không chỉ chôn vùi cô, mà còn liên lụy đến bạn bè của cô. Bì Bì càng nghĩ càng cảm thấy Gia Lân chết oan uổng, tất cả đều là lỗi của cô. Áy náy và tuyệt vọng, khiến lòng cô thắt lại, lệ rơi đầy mặt. Khóc một lúc lâu, cô lại bước xuống giường, mặc đồ, chạy ra ngoài. Hôm qua trừ ăn giòi ra cái gì cô cũng chưa ăn, bụng rất đói.

Trên đường rất náo nhiệt, những người bán hàng rong qua lại rất náo nhiệt. Chim trĩ, lộc hươu, nước, hoa quả khô, đều có bán. Những người bán hàng rao bán bằng thứ tiếng gì đó Bì Bì nghe không hiểu.

Bì Bì đi dạo một vòng, lại không thấy có ai bán mấy thứ như bánh bao, hay đồ ăn chín. Những người ở đây vốn dĩ đều là thú, ăn sống uống tươi. Cô muốn mua một ít hoa quả khô, nhưng cô lại phát hiện mình không có tiền. Những người ở đây đều dùng hạt gì đó màu đỏ giống như hạt đậu để trao đổi hàng hóa, nếu thì dùng hàng hóa đổi hàng hóa. Cũng may trên người Bì Bì lại có mấy thứ linh tinh có thể dùng để trao đổi, nhưng có điều cô lại không nỡ. Trước khi lên máy bay, Kim Địch liệt kê một loạt mấy món đồ cấm kị, cuối cùng cô phải nài nỉ Hạ Lan Huề mới được mang mấy món đồ cần thiết, nhưng không nhiều. Bì Bì chọn lựa cẩn thận, tất cả mấy thứ mang đi đều là tốt nhất.

Cuối cùng Bì Bì dùng con dao gọt hoa quả trao đổi với một người bán hàng mặt đen một bao hạt thông. Cô không nghe hiểu ông ta nói gì, giơ tay múa chân một hồi mới giao dịch xong. Sau cùng người bán hàng còn đưa thêm cho cô một chén nước trái cây.

Ăn hạt thông xong, bụng cũng tương đối no, Bì Bì đang muốn đi về, chợt nghe hai người đàn ông nói chuyện với nhau: " Điền Điền ngươi đi tìm tỷ phu của ngươi, nói với hắn Thủy ca mượn hắn cây búa."

Có người đáp lại một tiếng. Bì Bì nhìn lại, đó là một kiến tộc, trên mặt để râu cá trê, đang lau bàn trong quán nhỏ ven đường. Bì Bì vội vã chạy lại, kêu: "Đại thúc! Đại thúc!"

Người nọ quái mắt nhìn: "Đại thúc? Ta mới có mười tám ngày tuổi, nhìn già như vậy sao?"

"Đại ca, tôi muốn hỏi thăm ngài một chút. Ngài có biết Anh Anh không?"

"Anh Anh, hay Ong Ong cái gì cũng không biết."

Bì Bì nhớ đến kiến tộc tuổi thọ ngắn lại đông anh em, cũng rất khó mà đoán ra: "Là một gia đinh, cũng là một cô gái nghiên cứu sinh?"

"À, thì ra là Anh Anh đó," người nọ nói: "Ta có nghe nói đến, là người chuyên nghiên cứu về lịch sử Hồ tộc, phải không?"

"Đúng, Đúng rồi! ngài có thể giúp tôi liên hệ với cô ấy không? Dùng mạng lưới của ngài?"

"Cần gì mà phiền toái như vậy, tỷ tỷ của nàng ấy ở ngay đây, tìm Đinh Đinh hỏi không phải hay hơn sao?— khoan, nghĩ lại, lần trước nàng nói nàng ấy sắp tới ngày rồi, ngươi đừng có đi làm phiền thì hơn. "

"Đinh Đinh đã qua đời rồi."

"Ừ."

"Ngài có thể giúp ta liên hệ với Anh Anh được không?"

"Có thể." Ông ta nói, "Ngươi muốn liên hệ kênh nào?"

Bì Bì có chút hoang mang: "Còn có kênh riêng sao?"

"Có kênh công cộng, có kênh cá nhân, còn có kênh mã hoá riêng. Kênh công cộng giống như ti vi, báo chí của nhân loại, đăng cái gì ai vô xem cũng được. Kênh cá nhân thì thì giống như viết thư, chỉ có người đó mới thấy được. Kênh mã hoá riêng, lại rất bảo mật, nhanh chóng. Nhiều loại kênh, không đồng dạng, giá cũng khác nhau."

"Tôi muốn kênh có tốc độ nhanh."

"Năm mươi đậu đỏ."

"Dùng đồ vật khác đổi," Bì Bì sờ trên người, mò được cái la bàn, " cái này có được không?"

"Xin lỗi, ta chỉ nhận đậu đỏ thôi."

Bì Bì thở dài một hơi, cười nói: "Vậy khi nào tôi có đậu đỏ lại tới tìm ngài."

"Được."

Bì Bì xoay người đi ra ngoài, bước được hai bước lại quay trở lại hỏi: "Đại ca, ngai kinh doanh cái gì vậy?"

"Ta chinh là người làm mai, kết hôn. Ta tên là Thuỷ Thuỷ. Đây là cửa hàng của ta—- tiểu cô nương, có đối tượng chưa?"

Bì Bì suýt choáng.

Thuỷ Thuỷ thấy cô đỏ mặt, cho rằng có mối làm ăn, mặt liền tươi như hoa, lấy từ trong ngăn kéo ra một quyển sổ thật dày: "Ngươi thích nam nhân tộc gì? Chỗ này của ta có Lang tộc, Hồ tộc, Kiến tộc, Xà tộc... nếu như cô nương có khẩu vị nặng một chút ta khuyên cô thử Hùng tộc, Báo tộc—"

Bì Bì cho rằng ở đây cũng giống như chỗ cô, có ảnh để lựa chọn, nào ngờ cuối xuống cuốn sổ nhìn lại toàn là dấu tay, móng tay, trong lúc nhất thời hiếu kì hỏi: "Các ngài ở đây chỉ nhìn dấu tay thôi sao?"

"Đúng vậy. Các tộc đều có tướng mạo khác nhau. Nhưng người đồng tộc lại rất giống nhau, mặt mũi đối với chúng ta không quan trọng, chẳng có sức hấp dẫn, chúng ta chỉ thích nhìn tay. Ngươi nha, nhìn xem cái tay này đi, ngón áp út với ngón trỏ rất khéo léo, chắn chắn là soái ca—- người tới chỗ ta thường là nam nhân, nữ nhân rất ít khi tới, không đủ đáp ứng, ngươi thử đăng kí giúp ta đi?"

Bì Bì thầm nghĩ, nếu cô đăng kí giúp ông ta làm ăn được, biết đâu lại giúp cô truyền tin, Bì Bì gật đầu đồng ý: "Được."

Người đàn ông lấy ra một lọ mực, đem tay Bì Bì nhấn vào một cái nói: "Đúng rồi, ngươi là tộc gì?"

"... Nhân loại"

"Nhân loại? Rất hiếm nha! Cô nương ta đảm bảo với cô, tin của cô đăng lên chắc chắn sẽ có rất nhiều nam nhân theo đuổi! à ngươi có biến hình được không?"

"Cái gì?"

"Cô nương có thể biến hình giống như Lang tộc ? Lát nữa biến hình để lại hình móng vuốt."

"Tôi không biến hình được."

"Vậy cho ta một ít tóc đi."

Bì Bì chợt nhớ tối qua Tu Ngư Tắc mới đem nước bọt xoa lên đầu cô còn chưa có rửa đâu, cô bất chấp, dùng dao cắt một ít tóc đưa cho ông ta.

"Vậy là ổn rồi. Cô nương ở đâu, khi nào có tin tức ta báo cho ngươi?"

Bì Bì chỉ vào con hẻm đối diện: "Ta ở trong nhà cũ của Đinh Đinh. Cái ngõ hẻm kia, nhà thứ ba."

"Đó không phải là nhà của Tu Ngư Tắc sao?"

"Đúng vậy."

Thuỷ Thuỷ nhìn cô một cái, ánh mắt kì quái, nửa cười nửa không nói: "Biết rồi."

Bì Bì vẫn đứng không chịu đi, mắt tỏ vẻ thỉnh cầu: "Thuỷ Thuỷ đại ca, tôi cần liên lạc với một người. Anh có thể phát tin tức cho Anh Anh được không? Thật sự gấp lắm!"

"Cũng được." Thuỷ Thuỷ thở dài, "Cô nương đã đăng kí ở đây thì coi như là khách, chi phí phát tin sẽ trừ sau vậy."

"Thật sao? Đại ca anh thật tốt!"

"Sau này nếu có bạn bè thân thiết nhớ phải giới thiệu đến đây đó!"

"Tất nhiên rồi! Đại ca, làm phiền anh nói cho Anh Anh hai chuyện: thứ nhất, hãy đi tìm Tiểu Cúc, đưa cô ấy trở về an toàn. Thứ hai, Bì Bì đang ở cùng Tu Ngư Tắc, hãy nói với cô ấy nhanh chóng tìm tôi."

"Được rồi, lập tức phát tin, nếu có hồi tin sẽ nói cho cô."

"Cám ơn!"

Bì Bì thở phào nhẹ nhôm, cô bước chân tới Tu Ngư Bảo này có cảm giác giống như xuất ngoại, ngôn ngữ bất đồng, văn hoá bất đồng, ngay cả tiền cũng không nhận biết được. Lang tộc tính tình lại khát máu, tàn nhẫn. Tu Ngư Tắc yêu thích văn thơ, không có nghĩa là anh đa sầu đa cảm. Thật ra chính là ngược lại, vào trận đánh ngày hôm qua, Tu Ngư Tắc đã lợi dụng tình cảm của Kim Địch để dành chiến thắng, anh chính là một kẻ máu lạnh vô tình.

Nếu bị giam lỏng ở đây, người duy nhất mà Bì Bì nghĩ đến có thể giúp cô là Tam cô nương Tu Ngư Thanh. Cô muốn tận dụng mối quan hệ giữa Ngũ Lộc Nguyên với Tu Ngư Thanh để chạy trốn an toàn.

Bì Bì vừa đi vừa nghĩ ngợi: trong tay cô bây giờ không có Dạ Quang Tê, cô đã mất đi lợi thế đàm phán với Hồ tộc. Vì báo thù cho Gia Lân, tìm Hạ Lan Tĩnh Đình, cô cần phải lợi dụng lực lượng Lang tộc.

Nghĩ tới đây mắt Bì Bì bỗng nhiên toả sáng

Chiếc nhẫn mà Hạ Lan Huề đang tìm ở trong tay Tu Ngư Lượng!