Edit: Nại Nại
(Đọc truyện ở trang chính chủ s1apihd.com là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)
___
Tôn Cẩm Nhu vừa nghe nói như thế, theo bản năng nhìn nhìn cánh tay của mình, vết thương chỉ mới vừa được lau vết máu, còn chưa băng bó gì đang cọ cọ bên cạnh áo của Khâu Sơ Hạ: "Tôi nói sao có chút đau đau!"
Tôn Cẩm Nhu lật lật cánh tay lại, dùng miệng nhẹ nhàng thổi, giống như làm vậy có thể làm dịu cơn đau.
Một lát sau nhìn về phía vạt áo bị dính vết máu của Khâu Sơ Hạ, xấu hổ nói: "Tôi không phải cố ý."
Khâu Sơ Hạ có ấn tượng cực tốt với Tôn Cẩm Nhu, rộng rãi ngay thẳng, chân thành nhiệt huyết.
Đây là lần thứ hai cô chỉ dựa vào trực giác mà có độ hảo cảm cao như vậy với một người, lần đầu tiên chính là đồ đệ của cô.
Từ trước đến nay Khâu Sơ Hạ không thích tiếp xúc với người sống, nguyên nhân lớn nhất không phải là do mắc chứng sợ xã hội mà là trực giác.
Cô có trực giác rất nhạy bén, cái nhìn đầu tiên là cô có thể biết liệu bọn họ có phải là bạn đồng hành hay không.
Lần nhìn lầm duy nhất đại khái chính là Diệp Trạch Thu, khi đó có lẽ là do ấn tượng không tốt về nghề nghiệp, nên tạo thành lúc ban đầu cô không tin tưởng và không thích anh.
Khâu Sơ Hạ không thèm quan tâm tuỳ ý kéo áo: "Không sao."
"Cửa hàng tiện lợi có toilet, nước chưa bị dừng đâu, cô mau đi giặt sạch đi. Mùi máu dễ dàng hấp dẫn zombie lắm, tôi không muốn hại cô đâu." Tôn Cẩm Nhu đẩy đẩy Khâu Sơ Hạ vào một bên khác của cửa hàng tiện lợi: "Cô đi lau rửa đi, tôi đi lấy chút đồ ăn cho cô."
Khâu Sơ Hạ theo lực đạo của Tôn Cẩm Nhu đi đến trước cửa toilet, quay đầu cười gật đầu với cô ta, biểu đạt lòng biết ơn.
Tuỳ ý đóng cửa lại, đứng trước bồn rửa tay, Khâu Sơ Hạ hất nước xoa xoa vạt áo thun, nghiêng nghiêng người nhìn vết thương trên vai trong gương.
Bả vai gần như bị đâm thủng, sau khi lau sạch vết máu, ẩn ẩn có thể nhìn thấy xương trắng, cô đang xem xét xem vết thương này xử lý như thế nào thì cảm giác ánh sáng dịu nhẹ nhu hòa đột nhiên ập đến.
Không chỉ là bản thân trong gương, mà toàn bộ toilet, bất cứ vật dụng gì cũng đều đang tản ra ánh sáng nhu hòa.
Ánh sáng mỏng tinh tế như sợi tóc lại xuất hiện, trôi nổi trên mọi vật thể, bao gồm cả bản thân cô trong đó.
Khâu Sơ Hạ cố mở to đôi mắt muốn để tầm mắt của mình rõ ràng hơn một ít, nhưng ánh sáng vẫn ở đó như cũ, ngay cả mép vết thương cũng kéo dài ánh sáng mỏng như đang nhảy múa trong không trung.
Cô vô thức dùng tay bắt lấy ánh sáng, ngón út lơ đãng chạm vào ánh sáng bên mép vết thương kia, ánh sáng kia chia thành hai ba nhánh khẽ động một chút.
Khâu Sơ Hạ nhìn tia sáng trong tay, kinh ngạc tản quang còn có thể tán thành như vậy? Có phải mình bị mù rồi không?
Vết thương được ánh sáng khẽ động dần dần trở nên sưng đỏ lên, nhưng cô hoàn toàn không có phát hiện.
Buông tia sáng trong lòng bàn tay xuống, Khâu Sơ Hạ cảm thấy có chút choáng váng, nhắm mắt lại lắc lắc đầu.
Lại lần nữa mở mắt ra, ánh sáng mỏng manh không còn nữa, những tia sáng tạo thành ánh sáng nhu hòa cũng không còn, chỉ hơi cảm thấy chóng mặt nhưng không đáng ngại.
Khâu Sơ Hạ chỉ cho rằng mình mất máu quá nhiều nên bị chóng mặt, cũng không để ý.
Tùy tiện rửa rửa tay một chút, cầm vạt áo giũ giũ, miễn cưỡng giặt sạch vết máu của Tôn Cẩm Nhu, đi ra khỏi toilet.
"Cửa hàng tiện lợi đại đa số là đồ ăn vặt với đồ uống. Cho nên mọi người tạm chấp nhận một chút nhé." Tôn Cẩm Nhu lấy giỏ mua hàng của cửa hàng tiện lợi để trên mặt đất, bày đồ uống đồ ăn đầy đất, Hạ Thần Đông an tĩnh ngồi ở một bên.
Tôn Cẩm Nhu ngồi xuống ngay tại chỗ vẫy vẫy tay với Khâu Sơ Hạ: "Mau tới ăn chút gì đi."
Khâu Sơ Hạ nhìn nhìn đồ ăn, đều là đồ ăn vặt, bánh quy, nước khoáng và nước tinh khiết cũng có: "Mấy ngày dưỡng thương này chúng ta cố gắng ăn những thức ăn nhanh hết hạn sử dụng với những thứ to cồng kềnh đi, đem bánh quy và nước khoáng lên xe, nếu không xe sẽ không nhét đủ."
Tôn Cẩm Nhu sùng bái ngửa đầu nhìn Khâu Sơ Hạ: "Sơ Hạ suy nghĩ thật chu đáo." Chờ Khâu Sơ Hạ ngồi xuống, đang muốn dựa qua ngồi cùng, dư quang ngó thấy vết thương của cô, giật mình nhíu mày: "Vết thương của cậu làm sao vậy?"
Diệp Trạch Thu đang sắp xếp đồ ăn nghe thấy vậy dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến, nhìn kỹ vết thương của cô, vẻ mặt lo lắng lại nôn nóng: "Đây là nhiễm trùng sao?"