Thẩm Đông Thanh đem quyển sổ đặt lên đùi, sử dụng tấm thẻ ‘Xe kem’ lấy được lúc trước, triệu hồi một cây kem mơ, cậu liếʍ một cái rồi cúi đầu đọc nội dung.
{Mẹ điên rồi, mẹ nói muốn đi tìm chị}
{Nhưng ba nói mình không có người chị nào cả}
{.....}
{Mẹ biến mất rồi}
Tuổi của chủ nhân quyển sổ không lớn, lời văn lủng củng, có phần hơi rối.
Cậu nhìn chằm chằm nội dung trên đó, đột nhiên cảm thấy trên giường lún xuống, một luồng hơi nước phả vào mặt, làm người thoải mái.
Chu Văn Ngạn vuốt mái tóc ướt ra đằng sau, hỏi: “Em đang xem gì thế?”
Cậu đưa quyển sổ qua.
Anh ngồi xếp bằng bên cạnh, liếc sơ qua nội dung, rồi lật tới một chỗ.
Mặt sau của nó có viết một cái tên.
Cậu cũng nhìn theo: “Là tôi viết à?”
Anh vuốt ve ba chữ ‘Thẩm Đông Thanh’ xiêu vẹo, nói: “Phó bản này theo hình thức sắm vai mà.”
Người chơi sẽ phải sắm vai một nhân vật nào đó, dung nhập với phó bản.
Cho nên tên cậu mới xuất hiện trên bài vị và sổ tay, vì thân phận của cậu là cùng phe với NPC.
Chu Văn Ngạn giũ giũ cuốn sổ, một tấm ảnh rơi ra.
Ảnh chụp trắng đen có phần hơi ố vàng, bên trên là một gia đình gồm bốn người, gương mặt của người phụ nữ bị nhoè, một tay bồng con trai nhỏ, một tay dắt con trai lớn, bên cạnh còn có một người đàn ông trông rất nghiêm túc.
Mặt sau còn có một dòng chữ do trẻ con viết: ‘Ba, mẹ, anh cả và mình.’
Thẩm Đông Thanh chỉ vào người con trai lớn: “Đây là anh nhỉ?”
Chu Văn Ngạn: “Ừm, đúng vậy.”
Hệ thống tuy không đáng tin tưởng, nhưng về khoảng bắt chước này thì cũng làm giống phết, đến bộ dáng lúc nhỏ của người chơi cũng lôi ra được.
Cậu nhìn hồi lâu rồi nói: “Có điểm khác khác.”
Anh hỏi: “Em từng gặp anh lúc nhỏ rồi à?”
Cậu không trả lời.
Vì đúng đã từng thấy qua, nhưng là lúc anh minh hôn với người khác, nếu như nói ra cũng sẽ làm lộ lý do vì sao cậu lại khá kích động trong phó bản này. Nhưng cậu là người không biết nối dối, nhịn đến độ mặt đỏ bừng lên.
Dưới ánh nến, Chu Văn Ngạn mê mẩn gương mặt cậu, giống hệt một quả đào mộng nước, dụ dỗ người ta đến nếm thử.
Thẩm Đông Thanh: “A!”
Anh buông miệng ra, cười cười: “Ngọt lắm.”
Còn hơn cả kẹo.
Cậu sờ dấu răng trên má, chớp mắt, rồi nhào lên: “Tiếp chiêu đi, xem răng của tôi này.”
Bọn họ lăn thành một đống.
Anh giữ tay cậu lại, giọng khàn khàn: “Cục cưng, nằm yên nào.”
Cậu ngừng lại, ngồi trên người anh, ngơ ngác cúi đầu.
Chu Văn Ngạn lúc này hít sâu một hơi, cười khổ: “Anh không phải người tốt đâu.”
Cậu nhìn theo tầm mắt anh, hừm, cảnh này không phù hợp với trẻ em cho lắm, cậu hoảng hốt, phóng nhanh còn hơn thỏ.
Tai Thẩm Đông Thanh trở thành màu hồng phấn, trải dài xuống cổ, đôi mắt nổi lên hơi nước, len lén nhìn về phía anh.
Cuộc đời anh chưa bao giờ là người tốt, nhưng hiện tại không phải là lúc thích hợp để phần con lấn át phần người...
Anh thở dài, ngồi dậy ho khan, nói: “Ngủ nhé?”
Nghe cứ như đang dụ dỗ trai nhà lành sao ấy.
Cậu chớp mắt: “Hả?”
Anh giơ tay lên: “Ngủ bình thường thôi, không làm gì khác.”
Trên chiếc giường gỗ nhỏ bé, có hai người dán chặt vào nhau, Chu Văn Ngạn hơi do dự, cuối cùng vẫn quyết định ôm cậu vào lòng, không bao lâu cậu đã vang lên tiếng hít thở nhẹ nhàng.
Trong giấc mơ, Thẩm Đông Thanh nghe thấy trẻ con nhà ai khóc, nhỏ nhẹ thút thít, giống như mèo con.
Xen lẫn với tiếng khóc, có đứa trẻ gọi to: “Anh trai.”
“Anh trai ơi, qua đây.”
“Em với mẹ đều đang đợi anh.”
Cậu lật người, đập một cái, lẩm bẩm nói: “Ồn quá...”
Con quỷ nhỏ đó mà dám làm phiền nữa, cậu sẽ liệm nó luôn.
Bóng đen núp trong bóng tối ngửi thấy mùi nguy hiểm, lùi bước lại, không dám càn quấy nữa, yên lặng rút quân tìm mục tiêu mới.
⁻⁻⁻⁻⁻
Thẩm Đông Thanh ngủ một giấc tới chiều.
Còn đang ngái ngủ, bên ngoài cửa liền vang lên tiếng đập cửa ‘Rầm rầm rầm.’
Cậu không kiên nhẫn mở mắt, thấy tây trang vừa phá cửa vào.
Hắn thấy tình cảnh trên giường, lập tức phản xạ: “Xin lỗi, lộn phòng.”
Cậu cúi đầu xuống, nhìn thấy Chu Văn Ngạn nằm bên cạnh, cúc áo bung ra, lộ vùng ngực săn chắc bên trong.
Rất dễ khiến trí tưởng tượng của người ta bay cao bay xa.
Anh khàn giọng nói: “Chuyện gì?”
Tây trang không dám quay đầu, đưa lưng về phía bọn họ nói: “Có hai người điên rồi, họ cứ khăng khăng phải ra ngoài...”
Anh xuống giường, vừa đi vừa cài cúc: “Qua đó xem thử.”
⁻⁻⁻⁻⁻
Những người chơi cách vách.
Bởi vì sợ hãi, cô gái cosplay không quan tâm giới tính khác biệt, mọi người ngủ chung một phòng.
Vừa đi vào liền nhìn thấy tóc thời thượng cùng cô gái cosplay trừng to hai mắt, như bị ai đó nhập, vùng vẫy kịch liệt, may mắn áo khoác da lanh lẹ, dùng chăn buột chặt hai người lại.
Áo khoác da: “Lúc mới tỉnh tôi đã thấy như vậy rồi.”
Miệng bọn họ lẩm bẩm: “Tôi muốn đi ra ngoài, ra ngoài...”
Tây trang hỏi: “Đi đâu?”
Chu Văn Ngạn nói: “Hồ nước.”
Áo khoác da cân nhắc: “Cô gái này không hề bị kéo xuống nước mà, tụi này mới là đám lặn lội dưới đó, tại sao lại bị dính chiêu?”
Tây trang chần chờ: “Hay là do hai người đều là nữ?”
Chu Văn Ngạn: “Đều là nữ?” Anh nhìn về tóc thời thượng.
Tây trang ngượng ngùng: “Khi nãy lúc áp chế người xuống, tôi lỡ tay đυ.ng trúng, ai ngờ cậu ta là nữ.”
Xương dưới hồ đều là xương phụ nữ.
Người chơi bị thôi miên cũng đều là nữ.
Anh xoay người: “Đi phòng thờ.”
Chu Văn Ngạn mang Thẩm Đông Thanh đang ngơ ngác đi.
⁻⁻⁻⁻⁻
Hai người quen cửa quen nẻo nhảy vào trong, thuận tay cậy khoá, gió thổi qua làm cánh cửa phát ra tiếng ‘Kẽo kẹt.’
Nơi đây ban ngày đỡ u ám hơn lúc chiều lần trước họ đến.
Thẩm Đông Thanh vào trong.
Lần trước tóc thời thượng nói rằng nhìn thấy bài vị, nên bọn họ không chú ý đến thứ khác, bây giờ mới thấy có đồ vật lạ.
Sàn của phòng thờ được lát gạch men xanh, từ ánh nến lờ mờ, giữa khe hở có thể nhìn thấy vài thứ màu nâu đỏ.
Chu Văn Ngạn cầm giá nến, bước vào chỗ tối.
Cậu nhìn trái nhìn phải, nối đuôi anh, nhưng không cẩn thận đυ.ng trúng đồ vật bên cạnh, những giá nến lần lượt đổ rạp như cờ domino, ngọn lửa tiếp xúc với mấy thứ màu nâu đỏ phía dưới, bốc cháy.
Không thể để nơi này bị phá hủy, Thẩm Đông Thanh vội vàng cầm tấm đệm bên cạnh dập lửa.
Có khá nhiều giá nến rơi, phát ra âm thanh ‘Leng keng’, qua hồi lâu mới dừng lại.
Thấy đã khống chế được ngọn lửa, cậu quăng tấm đệm lại chỗ cũ.
Khi này cậu thấy có gì sai sai.
Âm thanh hơi là lạ.
Cậu đạp hai cái xuống đất: “Bên dưới trống rỗng.”
Chu Văn Ngạn nghe vậy, cúi người sờ soạng một lúc, rồi tìm thấy một khe lõm, dùng sức nhấn vào, gạch men phía dưới liền tách ra, lộ ra căn phòng bí mật bên dưới.
Có vẻ nó đã lâu không được người sử dụng, một mùi hương khó nghe xộc tới, đợi cho nó tản bớt, hầm thoáng khí rồi, hai người mới cầm giá nến đi vào.
Bậc thang dẫn xuống dưới, không bao lâu để liền đến nơi.
Diện tích căn hầm này cũng không lớn lắm.
Thẩm Đông Thanh giơ giá nến lên, trong ánh sáng mờ mờ nhìn thấy trên vách tường gắn những gông cùm xiềng xích thô to.
Chu Văn Ngạn sáng những ngọn nến xung quanh, căn phòng liền trở nên rõ ràng.
Cậu tò mò tiến lên tìm hiểu, thấy trên các dây xích đều có dính máu tươi, trên mặt đất còn có nhiều mảnh quần áo nằm tán loạn, từ cũ đến mới, nhưng tất cả đều là đồ cho nữ.
“Gì thế này?” Cậu khó hiểu: “Đây là phòng tra tấn à?”
Anh dạo quanh một vòng, nhìn thấy trên vách tường có nhét một mảnh giấy, dùng than để viết:
{Bọn chúng lừa tôi tới đây, tất cả đều là ác ma!}
{Tôi đã bị nhốt ở đây được ba tháng, nếu như có người nào nhìn thấy tờ giấy này, xin hãy thông báo với gia đình tôi, địa chỉ là...}
{Tôi bị... Rất nhiều người... Tôi sinh ra một đứa bé gái, cô bé đáng yêu, không phải lỗi của con}
{Vì con tôi sẽ cố gắng sống tiếp}
{Ông ta cướp đứa trẻ đi rồi}
.....
{Tôi sinh thêm một đứa bé trai, không biết là của ai, tôi cuối cùng cũng được thả tự do, nhưng con gái của tôi đâu?}
{Con gái của mẹ, con đang gọi mẹ sao... Mẹ sẽ đến ngay đây...}
Chu Văn Ngạn cất mảnh giấy: “Lên thôi.”
Thẩm Đông Thanh hỏi: “Anh tìm thấy gì rồi à?”
Chu Văn Ngạn: “Vài thứ kinh tởm.”
Căn phòng này dùng để xâm hại tìиɧ ɖu͙© những cô gái bị lừa đến đây.
Không những thế còn ép buộc các nạn nhân sinh con cho chúng.
Anh nói: “Có vẻ như nên tìm bác Hà trò chuyện một lúc rồi.”
⁻⁻⁻⁻⁻
Bác Hà đã lớn tuổi, không chịu được kí©ɧ ŧɧí©ɧ, run bần bật nói: “Tôi đã khai hết rồi, hiến tế cho cô dâu quỷ là tập tục từ xưa đến nay, còn lại thì tôi không biết.”
Chu Văn Ngạn lấy hai cái ghế dựa qua, ngồi xuống, bắt chéo chân: “Không cần căng thẳng như thế đâu, tôi chỉ muốn hỏi một chút chuyện nhà thôi mà.”
Hắn không tin tưởng nhìn bọn họ.
Dựa theo thái độ của họ thì không phải kiểu người sẽ quan tâm đến mấy chuyện này.
Anh tươi cười hiền lành: “Tất nhiên, nếu như ông không nói, tôi liền đem ông đến chỗ của cô dâu quỷ vậy.”
Bác Hà run rẩy từng hồi: “Hỏi, hỏi đi.”
Anh nói: “Cách tôi được sinh ra?”
Trong phó bản này, mỗi người chơi sẽ có một thân phận khác nhau, câu chuyện của cuộc đời nhân vật đó đều sẽ được thiết lập sẵn, bao gồm từ tổng quát đến chi tiết.
Bác Hà như chìm trong hồi ức, giọng nói có phần mơ hồ: “Khi đó chúng tôi không biết cô ta đang mang thai, nên đã lỡ mua về... Sáu tháng sau, cô ta đã sinh ra cậu, cậu không phải là người của thôn này.”
Cho nên anh có thể rời đi thôn Tứ Thủy.
Chu Văn Ngạn hỏi: “Cần dùng bao nhiêu tiền để mua một người?”
Hắn buột miệng nói: “Cô ta có giá tới 4000 lận đấy, nếu như bình thường chỉ cần 2000 thôi.”
Sau khi nói xong, hắn mới phản ứng lại, ngượng ngùng nói: “Đó giờ đều như vậy, do không có ai muốn gả đến đây nên chỉ có thể đi mua vợ. Nhưng không phải muốn mua là mua, chỉ có gia đình nào có điều kiện thì mới có thể, ví dụ như tôi độc thân cả đời, xem cậu hai như là con ruột mà nuôi.”
Bác Hà nhìn về phía Thẩm Đông Thanh.
Cậu ghét bỏ dời mắt
Chu Văn Ngạn: “Vì sao các cô bé ở đây đều bị chết yểu?”
Hắn chà tay: “Con gái hả, người ta chỉ cần con trai thôi. Nhà nghèo quá, con thì lại đông, mà chỉ có con trai mới có thể nối dõi tông đường.”
“Hai cậu thấy tôi nói đúng không?” Hắn lải nhải: “Trên đời này có ai lại không thích con trai chứ? Tôi cũng vậy, nhà nào mà chẳng cần người để nói dõi.”
Thẩm Đông Thanh trợn mắt: “Chết rồi thì ai mà chả như nhau.”
Tại sao những người ở đây lại có thể phong kiến hơn cả một lệ quỷ đã sống cả ngàn nồi bánh chưng như cậu?
Bác Hà như bị chơi bùa, nhìn cậu chăm chăm, nói: “Cậu hai, cậu là độc đinh của nhà họ Thẩm, cậu không thể chết được. Bài vị giả đã không thể che mắt quỷ được nữa, cậu nên dùng cậu cả đến thế mạng đi, nếu không... Những người phụ nữ bên trong hồ sẽ đến đòi mạng...”
Cậu móc thứ trong lòng ngực ra: “Này là đồ giả à?”
Hình như đúng là có phương pháp như vậy, có thể tạo một cái chết giả để đánh lừa thần chết, lách khỏi tay Diêm vương.
Tác dụng bài vị chính là khiến những con quỷ khác nghĩ cậu đã chết, cho nên trong trường hợp không có bài vị bên cạnh, khi cậu rời khỏi nơi này, đồng nghĩa với việc đẩy tất cả đến bờ vực tử vong.
Vừa nhìn thấy thứ này, biểu cảm của bác Hà trở nên điên cuồng: “Phải, không được cho đám đàn bà đó biết, nếu không huyết mạch duy nhất của nhà họ Thẩm liền chấm dứt từ đây...”
Thẩm Đông Thanh: “Vì sao?”
Chu Văn Ngạn suy đoán: “Có lẽ liên quan đến những cô bé chết yểu đó.”
Hắn lẩm bẩm: “Chúng đều là những vật thế mạng thôi!”
Thôn Tứ Thuỷ hẻo lánh, giao thông bất tiện, không thể phát triển, hơn nữa còn trọng nam khinh nữ, không có đứa bé gái nào được sống, dần dần chỉ còn lại một đám trai tráng độc thân.
Bọn họ không thích bé gái, nhưng lại muốn có người sinh con.
Vậy nên đã nghĩ đến phương pháp mua vợ.
Một gia đình nhịn ăn nhịn uống, cực khổ tích cóp được 2000 - 3000, dùng tất cả để mua vợ, nhốt xuống hầm, chừng nào có bầu thì sẽ ngoan thôi. Nhưng cũng có người tiền ít mà thích hít đồ thơm, dùng vài trăm để có thể xài chung vợ với người khác, đẻ con cho mình.
Phụ nữ ở đây chẳng khác gì đồ vật, thích mua thì mua, thích bán thì bán, đẻ thuê cũng không vấn đề gì.
Cho nên không có bài vị của phụ nữ.
Bởi vì tình trạng này, nên không thể biết được người đó là vợ của ai, là mẹ của ai.
Nhưng không biết vì sao, những người phụ nữ đó toàn sinh con gái, có gia đình gồm bốn người con tất cả đều là nữ, chỉ có nhà họ Thẩm toàn là con trai khiến người khác phải ghen tị.
Có người còn đến xin bí kíp.
Bọn họ cũng không giấu giếm, cười tủm tỉm trả lời: “Dùng mạng nữ đổi mạng nam.”
Người đó nói: “Lỡ đám lỗ vốn đó mách chuyện với Diêm vương thì sao?”
Họ Thẩm lại nói: “Chỉ cần chặn miệng, che tai chúng lại là được, vậy chúng liền không thể làm gì.”
Thôn dân thấy cũng hợp lý, liền thử làm vậy.
Quả nhiên, số lượng nam trong thôn tăng lên đột biến, nhưng lớp bùn dưới hồ cũng ngày một dày lên.
Điều đó khiến mọi người bắt đầu sợ hãi, bởi vì nơi đó là nấm mồ của chị em bọn họ.
Sinh mệnh của họ không thuộc về họ.
Mạng đổi mạng.
Cứ một mạng chết, thì một mạng sinh.
Người trong thôn này, vốn chẳng nên tồn tại.
Thẩm Đông Thanh vẫn còn điều chưa rõ: “Vậy vụ minh hôn là thế nào?”
“Để đánh lừa.” Chu Văn Ngạn nói: “Nếu muốn đầu thai, những cô bé đó phải tìm người thế mạng.”
Đây không phải minh hôn.
Khi mới bắt đầu, người trong thôn không biết làm cách nào, để sống tiếp họ chỉ có thể đẩy người thân của mình mà hiến tế.
Nhưng sau này có người ngoài đến, bọn họ liền che mắt quỷ, dùng cái cớ minh hôn, đem những người đó đi hiến tế, còn che giấu được tội lỗi đằng sau.
Thẩm Đông Thanh: “Sao anh biết là giả?”
Anh trả lời bâng quơ: “Vì anh đã từng minh hôn rồi.”
Quá trình không giống.
Hơn nữa không ai chết vì minh hôn cả.
Lệ quỷ có du͙© vọиɠ chiếm hữu, họ sẽ không tổn thương người mình yêu, mà sẽ xem như bảo bối, nâng niu trong lòng.
Cậu theo bản năng la lên: “Anh biết hết rồi!?”
Biết việc anh lập một lần hai gia đình sao?
Không, bậy, cái này gọi là nɠɵạı ŧìиɧ mới đúng chứ nhỉ?
Thẩm Đông Thanh nghĩ như vậy, rồi nhìn lại bản thân: ‘Vậy cậu là con giáp thứ mười ba đó hả?’
Anh nắm tay cậu, nhịn cười: “Xong việc rồi bàn.”
Cậu bị kéo về nhà họ Thẩm, cuối cùng đưa ra kết luận: “Anh là đồ sở khanh!”
Chu Văn Ngạn: ?
➺ ᗴᗞᏆᎢᗴᗞ ᗷᎩ ᏀᖇᗩᔑしᗴᑎᎢᕼ ➺