Kết Hôn Chớp Nhoáng: Ông Xã Yêu Thật Lòng

Chương 44: Chương 22.2

“Anh..." Lâm Triệt tức giận trên mặt nóng bỏng, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng phồng lên.

Vội vàng nhanh chóng mặc quần áo vào, mới cảm thấy bản thân có chút cảm giác an toàn.

Cố Tĩnh Trạch quay đầu lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lúc này vẫn đỏ sẫm, môi cũng bị nước làm hồng, đang cầm khăn lông lau mái tóc ướt, vài giọt nước chảy xuống từ lọn tóc, rơi trên chiếc cổ trắng ngần của cô.

Yết hầu hơi hơi giật giật, anh cảm thấy thân thể của mình vậy mà đã chậm rãi nóng lên.

Lúc này, tiếng điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Anh cầm lấy, nhìn trên màn hình hiện lên hai chữ "Huệ Linh".

Ho khan một tiếng, anh dời ánh mắt khỏi thân thể cô, đưa tay bấm nghe điện thoại.

“Huệ Linh, có chuyện gì vậy?" Anh hỏi.

Lâm Triệt nghe được hai chữ Huệ Linh, cũng quay mặt sang, nhìn Cố Tĩnh Trạch.

Cố Tĩnh Trạch cầm điện thoại, nghe thấy Mạc Huệ Linh nói: "Tĩnh Trạch, trở về em đã nghĩ lại, lời nói của em hôm nay là hơi quá đáng rồi, anh đừng giận nhé."

Cố Tĩnh Trạch nói: “Không sao, anh có thể hiểu được, cho nên không hề tức giận."

Giọng nói của Mạc Huệ Linh rất dịu dàng: “Em cũng chỉ là quá yêu anh, cho nên mới tức giận, chúng ta ở cùng nhau nhiều năm như vậy, anh là người hiểu em nhất, em thật sự không có cảm giác an toàn, em biết anh ở cùng với cô ta, sẽ rất lo lắng, em biết, anh vốn đã quen làm việc không để lại sơ hở, không cho đối phương có cơ hội lợi dụng, anh cũng là vì suy nghĩ cho hai chúng ta, là em không hiểu chuyện rồi."

Nghe Mạc Huệ Linh nói như vậy, Cố Tĩnh Trạch đáp: “Sao lại như vậy được, Huệ Linh, từ lúc vừa mới bắt đầu chuyện này vốn đã là anh làm không tốt, em không cảm giác an toàn cũng đúng thôi, bởi vì anh còn chưa làm đủ."

“Dù sao, cho dù anh quyết định như thế nào, em cũng sẽ luôn ủng hộ anh, anh biết đó, em vĩnh viễn đều đứng ở bên anh."

“Cảm ơn em, Huệ Linh." Anh nói.

Lúc này Lâm Triệt đã lau sạch tóc, chuẩn bị đi lấy máy sấy, nhưng vừa chạm chân xuống, thấy rằng vừa rồi bị ngã nhất định là đập vào chân, cảm thấy hơi đau, khiến cô phát ra tiếng kêu khẽ, bước chân cũng dừng lại ở nơi đó.

Cố Tĩnh Trạch chú ý tới động tác nhỏ của cô, nhíu mày đi qua.

“Làm sao vậy?”

“Không có việc gì, khả năng vừa rồi bị va vào đâu đó, tôi đi tìm thuốc bôi vào là được rồi.” Lâm Triệt vịn vào bàn đứng lên nói.

Sau khi Cố Tĩnh Trạch nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, thấy cô còn muốn đi, bèn đến gần vài bước rồi nói: “Được rồi, cô đừng lộn xộn.”

Nói xong, trực tiếp đưa tay ôm trọn vòng eo của cô, ôm luôn người kia vào trong ngực.

“Ai ôi...”

Hai chân cô cách mặt đất một khoảng, nhìn gương mặt cương nghị của Cố Tĩnh Trạch, từ góc độ này, thấy được gương mặt góc cạnh rõ ràng của anh, đường cong hàm dưới đẹp kinh người, phối hợp với cặp mắt thâm thúy kia, cả người hoàn mỹ không chỗ vào đâu được.

Lâm Triệt nói: “Anh làm gì vậy?”

“Cô tốt nhất là không nên động đậy, ngốc muốn chết.” Anh nói xong, cúi đầu lườm cô một cái.

Lâm Triệt giật mình, biết là anh đang giúp cô, ngoan ngoãn ngồi im, một cử động cũng không dám, bị anh đặt ngồi một mình ở trên ghế salon, mới giơ chân lên nhìn một chút.

Trên mắt cá chân có một mảnh xanh tím vô cùng dễ thấy.

Cố Tĩnh Trạch nói: “Thật là kỳ quái, làm thế nào mà cô sống được nhiều năm như vậy, tắm rửa thôi cũng có thể ngã thành như vậy.”

Lâm Triệt không phục nói: “Tôi quen những ngày khổ rồi, không hưởng thụ nổi cuộc sống của mợ chủ có được không.”

Cố Tĩnh Trạch nhướng mày lên, lại lườm cô một cái: “Vậy thì bây giờ bắt đầu làm quen, dù sao vị trí mợ chủ này, cô còn phải làm thêm vài năm nữa.”

Trong lòng Lâm Triệt lại nóng lên lần nữa, nghĩ đến còn phải sống cùng anh thêm vài năm nữa... cô chỉ cảm thấy có chút khó tin.