Kết Hôn Chớp Nhoáng: Ông Xã Yêu Thật Lòng

Chương 30: Chương 15.2

Cố Tĩnh Trạch lắc đầu, im lặng nhìn Lâm Triệt.

Lâm Triệt vỗ cái bụng: “Ăn uống no đủ, tâm tình lại vui vẻ, tôi muốn đi ngủ."

Cố Tĩnh Trạch nhìn cô: “Xem ra tâm tình cô quả thật rất tốt."

Lâm Triệt nói: “Đó là dĩ nhiên, tôi sắp được diễn một vai nữ số ba, mặc dù chỉ là số ba... Nhưng mà là nhân vật xuyên suốt cả bộ phim, hơn nữa còn là kịch bản truyền hình vô cùng hấp dẫn, sau này bà cô tôi phải bước chân lên thảm đỏ, anh nói tâm tình tôi có thể không tốt sao?"

Lâm Triệt vừa nói, vừa vui vẻ đứng ở nơi đó, một bộ dáng cao cao tại thượng, hào hứng đặt tay lên trên bả vai anh.

Cố Tĩnh Trạch cau mày, nghiêng đầu, nhìn tay cô.

Cô vẫn còn không tự biết, ở đó hô to: “Không nghĩ tới cũng có lúc Lâm Triệt tôi có ngày đổi vận, đáng tiếc Lâm Lị là nữ số hai, không biết tôi và cô ta có cảnh nào là đối thủ hay không, tôi hy vọng không có... Bởi vì tôi sợ gặp cô ta thì sẽ phun ra mất."

Cố Tĩnh Trạch quét mặt cô, ánh mắt vẫn rơi vào trên bàn tay không đứng đắn kia của cô.

Sau đó ho khan, ngẩng đầu lên, âm trầm nhìn Lâm Triệt.

Lúc này Lâm Triệt mới chợt nhớ tới cái gì, cúi đầu nhìn một cái.

"Ai nha, thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi quên." Cô vội vàng đi qua vỗ một cái phía trên quần áo, hình như là muốn vuốt phẳng các nếp nhăn vậy.

Sau đó nhìn Cố Tĩnh Trạch cũng không phải là quá không thoải mái, mới cắn đầu ngón tay, ngượng ngùng nói: “Cái đó, thật xin lỗi, tôi là người nói liên mồm, cho nên tôi mới nói, anh sống cùng với tôi, tôi có thể sẽ khiến cho anh khó chịu."

Cố Tĩnh Trạch như là nghĩ tới điều gì, nhìn "Cho nên cô vẫn hy vọng tôi dọn ra ngoài?"

Lâm Triệt nhìn Cố Tĩnh Trạch, nghiêm túc nói: “Đúng vậy, chúng ta đã nói rồi, thời kỳ kết hôn, chúng ta sẽ xây dựng một loại quan hệ hỗ trợ lẫn nhau, cho nên anh yên tâm, coi như anh chuyển đến sống cùng Mạc tiểu thư, tôi cũng sẽ giúp anh che giấu, hơn nữa, hẳn là bình thường anh cũng bề bộn nhiều việc, nếu như người nhà anh bỗng nhiên tới thăm, tôi cũng có lý do giúp anh giấu diếm, nói thí dụ như anh đi ra ngoài, đi công tác, đang họp, biện pháp rất nhiều, chỉ cần anh thỉnh thoảng trở lại là tốt, tóm lại, nếu như anh muốn đi cùng Mạc tiểu thư, anh đi ngay đi, không cần lo lắng vấn đề người nhà sẽ phát hiện, tôi nhất định sẽ giúp anh trải qua những ngày viên mãn."

Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt, ánh mắt kín đáo, thâm trầm hờ hững.

Lâm Triệt bị anh nhìn, trong lòng nóng lên.

Chỉ cảm thấy đôi mắt kia quá sâu, dường như có thể nhìn thấu lòng người vậy.

Ánh mắt anh quá thu hút.

Lại nghe lúc này, Cố Tĩnh Trạch bỗng nhiên nói: “Tôi sẽ không dọn ra ngoài ở."

"..."

Cố Tĩnh Trạch nói: “Dọn ra ngoài ở quá phiền toái, còn có tồn tại nhiều sơ hở to lớn, tôi cũng không tin tưởng vào khả năng diễn xuất của cô, kẻ đầu to mà ngu ngốc này, nhất định sẽ không giúp tôi giấu diếm cẩn thận, mà nếu như tôi dời đi, đẻ cho cô ứng phó ở chỗ này, không khác nào là ném sơ hở của tôi, vào trong tay cô, tôi không có thói quen để cho người khác quyết định sinh tử của mình, nhất là còn là loại có chỉ số thông minh thấp thảm hại như cô."

"..."

Lâm Triệt tức giận nói: “Anh nói chuyện cứ nói, không thể một lời không hợp lại tổn thương tôi, chỉ số thông minh của tôi thì làm sao." Nhưng mà, anh không tin tưởng cô, cũng là có thể hiểu, dù sao, chuyện này quan hệ đến an nguy của người phụ nữ anh yêu mến, áp lực của anh nhất định rất lớn, không thể dễ dàng tin tưởng người khác, nhất là cô.

Hai người quấn quýt một chỗ như vậy, dáng vẻ thật giống như trong tiểu thuyết, Lâm Triệt không khỏi nghĩ, cô chính là nữ phụ ác độc trong tiểu thuyết, phá hư cảm tình của nam nữ nhân vật chính, trở thành một chướng ngại vật trên con đường tình yêu của bọn họ.

Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch lạnh nhạt, anh đi ra ngoài: “Cho nên cô cũng không cần phí tâm đuổi tôi đi, thời gian này, cuộc sống vợ chồng của chúng ta, đã định rồi, tốt nhất cô vẫn nên thích ứng, đặt tâm tư vào việc làm sao làm một bà chủ giỏi, không nên suy nghĩ bậy bạ những chuyện linh tinh khác!"

Lâm Triệt không nghĩ tới anh lại sẽ nghĩ cô như vậy: “Tôi còn không phải vì anh à, tôi thì không muốn thấy mấy người hữu tình bị chia uyên rẽ thúy à…”

Cố Tĩnh Trạch không khỏi dừng bước lại, cười lạnh.

"Cô thật đúng là có lòng!" Anh nói.