Miêu Sinh Doanh Gia

Chương 99

Mọi người phân tích mấy vị thượng tướng đế quốc một lần, lại vẫn không đoán được là vị nào muốn đến dạy học cho bọn họ. Hiệu trưởng chỉ nói không phải đến diễn thuyết, mà thật sự mỗi tuần có một tiết. Tính chất không giống với lúc trước, rốt cuộc là vị thượng tướng nào sẽ đến đây, mọi người ngứa ngáy trong lòng muốn biết tình huống thực tế.

Lâm Tinh nhìn nhìn Diệp Bạch, thầm nghĩ hẳn là không thể!

Nhưng dù cậu hoài nghi thế nào, một chốc cũng không chiếm được giải đáp, bởi vì thời gian vị thượng tướng kia đến trường là ở hai tháng sau, trước đó bọn họ phải học rất nhiều tri thức trụ cột.

Đương nhiên không thoải mái như trong tưởng tượng của đám học viên.

Lịch học bốn năm bị gộp lại chỉ có một năm, đương nhiên không có khả năng thoải mái giống học viên bình thường. Tri thức mà bọn họ phải học trong một giờ là gấp bốn đối phương, còn phải phân ra càng nhiều thời giờ đi huấn luyện. Nhất đám đội viên học khóa cơ bản xongđã mệt thành chó, tắm rửa một cái thật sự lên giường đi nằm ngủ, căn bản không có tâm tư nghĩ cái khác.

Trong đó Diệp Bạch là xuất sắc nhất.

Tao nhã, quý khí, thoải mái tự tại, khiến các huấn luyện viên đành phải tăng thêm số lượng.

Ngay từ đầu còn có học viên cảm thấy lượng huấn luyện của mọi người đều giống nhau, nhưng thử qua một lần xong không dám làm huấn luyện giống Diệp Bạch. Người cần lượng sức mà đi, huấn luyện viên chuẩn bị cho bọn họ vốn là số lượng thích hợp nhất, lại tăng thêm chính là áp bức quá độ, như vậy không những bất lợi với khai thác tiềm năng, còn có thể tạo thành tổn thương đối với thân thể.

Hai tháng sau Cố Chiêu đến trường học.

Từ nay về sau mỗi tuần đều sẽ dạy một tiết, từ tri thức lý luận đến chiến đấu thực tế, chỉ dạy đám học viên này, anh đến khiến các học viên vô cùng vui sướиɠ hưng phấn.

Chỉ có Lâm Tinh yên lặng không nói gì.

Này này này… thực sự bị cậu đoán trúng, nói xem hai người cứ thiên vị như vậy thật sự được không?

Sau đó tiết học vật lộn* cũng mở ra, các học viên rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy Diệp Bạch cũng không phải biếи ŧɦái như vậy, ít nhất đối phương ở điểm này còn không bằng bọn họ. Động tác cơ sở đều học không ra đâu vào đâu, khiến các huấn luyện viên liên tiếp ghé mắt, có lòng răn dạy hai câu lại nghĩ tới biểu hiện xuất sắc lúc trước của đối phương, có điểm không đành.

(*: Vật lộn – Grappling là một nhóm các kỹ thuật cận chiến được sử dụng để chiếm được lợi thế)

Rối rắm một lúc lâu, rốt cục nhịn không được hỏi.

“Hôm nay cậu làm sao thế, buổi sáng chưa ăn cơm, hay là quên uống thuốc.” Làm động tác cơ sở đều giống như rút gân, thật sự không giống với phong cách bình thường của cậu.

Diệp đại meo: “…”

Mẹ nó động tác cơ sở của mấy người quái dị như vậy, ai làm được, hơn nữa làm theo động tác này xé người ra thật sự thuận tiện?

“Cậu, cậu, cậu, ba người các cậu bước ra khỏi hàng.”

Huấn luyện viên thuận tay chỉ ba người, “Đứng phía trước làm mẫu cho cậu ta, cậu ta không học được các cậu cũng không cần ngừng.”

Diệp Bạch: “…”

Hai người khác bị chỉ mang vẻ mặt vinh quang và may mắn, hoàn toàn không cảm thấy đây là một việc không tốt. Dù sao Diệp Bạch người này quá mức biếи ŧɦái, làm cho bọn họ gần như tưởng rằng không gì không làm được, bây giờ có thể có cơ hội làm mẫu cho đối phương quả thực vui hỏng rồi, chỉ riêng Lâm Tinh có chút đau đầu, cậu cảm thấy đây là một việc khổ sai.

Sự thật chứng minh trực giác của cậu vô cùng chính xác.

Diệp Bạch thật sự không học được.

Trước kia thông minh tài trí ở nơi này giống như đột nhiên bị chó ngậm đi rồi, khiến ba người bọn họ làm một lần lại một lần, nhưng đến chỗ huấn luyện viên lại đều không đạt tiêu chuẩn.

Hiện những người khác đều đi ăn cơm, bọn họ lại chỉ có thể tiếp tục làm mẫu.

Mấy huấn luyện viên gọi cơm ngồi ở một bên, vừa ăn vừa nói chuyện, một người trong đó nhìn xong nói, “Đừng nói, đã có chút bộ dáng, có thể ngừng rồi.”

“Kém nhiều.” Người còn lại phản bác.

Người lúc trước cười nhạo một tiếng, cảm thấy so với rất nhiều học viên đã tốt hơn nhiều, là bản thân có yêu cầu đối với người ta quá cao.

Diệp Bạch thực sự quá ưu tú, cho nên bọn họ không tự giác sẽ yêu cầu cao một chút, trước kia đối phương luôn sẽ làm cho bọn họ vừa lòng đến không thể vừa lòng hơn, nhưng hôm nay… “Tinh thần lực rất cao, tố chất thân thể sức chịu đựng đều là nhất đẳng, lại cứ không biết đánh nhau sao được, phải tập luyện tử tế.”

Huấn luyện viên càng nghĩ càng cảm thấy có lý, bởi vậy quyết định chậm chút lại thả bốn người đi ăn cơm.

Lâm Tinh đã chết lặng.

Hai người còn lại còn chịu không nổi trước cậu, quả thực sắp hoài nghi Diệp Bạch là cố ý, dù sao người nọ xuất sắc đến gần như biếи ŧɦái, nếu không phải vấn đề tuổi tác, bọn họ đều không tin là lính mới. Nhưng người như vậy đâu dễ dàng bị chương trình học cơ sở làm khó, đây rõ ràng là huấn luyện viên nhìn bọn họ quá khổ hạnh nên đặc biệt sắp xếp giảm sức ép.

Sao cảm giác, tới chỗ Diệp Bạch trái lại thành tăng sức ép rồi.

“Anh!”

Một người trong đó nhịn không được nói, “Tớ gọi cậu là anh được không, chúng ta làm tử tế một lần, tớ muốn đi ăn cơm!”

Diệp Bạch thầm nghĩ cậu cho rằng tôi không muốn à, rõ ràng hắn thông minh vô song như vậy, học vô cùng giống, đám huấn luyện viên kia còn không vừa lòng hắn có biện pháp nào.

Các huấn luyện viên cũng đã gọi xong cơm.

Những người khác nghe nói việc bên này đều sôi nổi bưng cơm lại đây xem náo nhiệt, cũng làm cho chỗ đó ngồi một đống huấn luyện viên, hai học viên kia dù muốn giả bộ đáng thương van cầu cũng không tác dụng. Mẹ nó tìm một người đã liều vận khí rồi, giả bộ đáng thương với một đám huấn luyện viên, bọn họ bảo đảm có thể khiến mình trở nên càng đáng thương.

Bọn họ chỉ có thể van cầu Diệp Bạch.

Bản thân Diệp đại meo cũng đói bụng, hơn nữa thời gian nghỉ ngơi sau cơm trưa hắn còn phải liên hệ với Cố Chiêu. Liên hệ chậm cũng không có gì, nhưng nếu bị người nuôi mèo biết hắn là bởi vì nguyên nhân này mà chậm trễ, vậy thì rất dọa người. Cái loại mà tất cả mọi người làm được, chỉ mình hắn bị lưu khóa.

Trừng mắt nhìn, hắn dứt khoát ngừng tập, đi thẳng đến một đám huấn luyện viên.

Lúc này đám người đó đang ở mồm to ăn cơm.

Diệp Bạch bá bá bá đã thu toàn bộ hộp cơm để sang một bên, khiến ba người Lâm Tinh quả thực sợ ngây người, bên kia huấn luyện viên lại càng vẻ mặt không thể tin. Thầm nói nghe đồn lúc cậu huấn luyện quân sự luôn đoạt nước của huấn luyện viên, chẳng lẽ hiện tại ngay cả cơm cũng đoạt, nhưng bọn tôi đều ăn mấy miếng rồi, cậu cũng không ghét bỏ?

Trên thực tế Diệp đại meo lại không chuẩn bị ăn.

Hắn để cơm canh sang một bên, “Việc dùng cơm không vội.” Má nó ông đây còn chưa ăn đâu, mấy người còn ăn thật ngon, cười ha ha hai tiếng sau đó hắn đề nghị, “Động tác đó quá khó tôi không học được, dù sao học giỏi không phải là vì đánh nhau à, như vậy đi, chúng ta đánh một trận, thắng để bọn tôi đi ăn cơm thế nào?”

Lâm Tinh và hai học viên khác: “…”

Mau tới, xem tên nhóc ngay cả động tác cơ sở cũng không làm được còn khiêu chiến huấn luyện viên.

Các huấn luyện viên cũng cảm thấy có chút hỉ cảm, nhưng ngẫm lại biểu hiện lúc trước của tên nhóc biếи ŧɦái này nhất thời lại có chút không xác định, “Cậu xác định buổi sáng cậu không làm bộ làm tịch?”

Diệp Bạch gật đầu.

Hắn là cái loại người này à, giả heo ăn cọp không thích hợp hắn, hắn từ trước đến nay đều là thể hiện ra thực lực chân thật, khiến lão hổ nơm nớp lo sợ không dám làm gì hắn.

Huấn luyện viên nháy mắt muốn răn dạy vậy cậu còn muốn đánh với bọn tôi?

Nhưng nghĩ xong lại chưa nói, ngược lại quyết định dùng hành động thực tế giáo huấn cậu nhóc này một lần. Huấn luyện viên hai lớp khác ở bên cạnh nhìn một màn này, thầm nghĩ cậu ta rốt cuộc tìm được cơ hội có thể ngược tên nhóc này. Nhưng bọn họ ai cũng không nghĩ tới, một câu tiếp của Diệp đại meo không ngờ là: “Cái đó, mọi người chuẩn bị từng người lên một hay là cùng lên.”

“Tôi cảm thấy cùng lên đi, tương đối mau, không chậm trễ cơm trưa.”

Mọi người: “…”

Huấn luyện viên thầm nói thì như cậu, một mình tôi không đánh được mười cũng đánh được tám, còn ở nơi này muốn bọn tôi cùng lên. Xem ra trong khoảng thời gian này đưa cậu lên quá cao, nhìn xem có phải không biết trời cao đất rộng rồi không. Chỉ có Lâm Tinh lui về sau mấy bước, cảm thấy này huấn luyện viên này nghĩ quá đơn giản.

Rốt cuộc tiết tấu quen thuộc sắp trở về.

Cả sáng đều bị động tác khỉ đó sắp ngược ra trái tim thủy tinh, Diệp Bạch cần gấp việc gì để phát tiết ra.

Cũng may hắn còn nhớ rõ huấn luyện viên là không thể xé, cho nên dịu dàng một chút, chỉ đánh ngã là dừng tay, ngược lại ngồi ở một bên hớn hở hỏi, “Còn có thể đứng lên không, còn muốn đánh không, không đánh đến phiên bọn họ.” Sau đó ngẩng đầu hỏi những người khác, “Cùng nhau hay là mỗi người lên một lần?”

Mấy huấn luyện viên còn lại: “…”

Mẹ nó bọn họ có thể coi như chưa từng tới không.

Người bị cậu đánh nằm úp sấp chính là tinh anh trong tinh anh, đặc biệt phái tới dạy lớp thực nghiệm bọn cậu, vậy cũng chỉ khó khăn lắm chống giữ mấy chiêu mà thôi, nếu đổi đám người bọn họ… Mấy giây đã bị đánh ngã mất mặt cỡ nào, cùng tiến lên còn truyền ra càng không cần mặt, rốt cuộc là biếи ŧɦái từ nơi nào đến đây, nhanh chóng cho người lĩnh đi đi!

“Thời gian không còn sớm, cậu vẫn đi ăn cơm trước đi!”

Diệp Bạch vui vẻ gật đầu.

Sớm như vậy không phải tốt rồi, đã nói hắn ưu tú như vậy sao có thể bị lưu khóa chứ, ai, vẫn là ăn cơm tương đối quan trọng, ăn xong rồi lại đi nói chuyện với Cố Chiêu.

Những người còn lại đều trầm mặc.

Qua hồi lâu, một học viên bên cạnh Lâm Tinh mới hồi phục lại tinh thần, “Bóp, bóp tớ một cái, để cho tớ cảm giác xem có phải đang nằm mơ không, má nó tuyệt đối là đang nằm mơ!”

Tên còn lại không chút khách khí đạp cậu ta một chân.

“Thật sự.”

Cậu ta ngược lại trầm tư một lát, “Vừa rồi Diệp Bạch ra chiêu các cậu nhìn rõ không, sao tớ cảm giác hoàn toàn không có kết cấu, đây là võ học độc môn nhà nào?”

Lâm Tinh: “…”

Người mà lúc trước bị đá văng ngạc nhiên nói, “Chẳng lẽ đây không phải là tiện tay đánh à, chiêu thức như vậy căn bản không có ngành học được không!”

Từ rất nhiều năm trước, nhân loại cũng đã nghiên cứu ra phương pháp huấn luyện thích hợp nhất, không chỉ thời bình còn chỉ thời chiến, tỷ như từ góc độ nào ra sức có thể đánh ra thương tổn lớn nhất. Mà mấy chiêu vừa rồi của Diệp Bạch, hoàn toàn không giống bất kỳ kiến thức nào, như vậy sao có thể phát huy ra thực lực tốt nhất.

Huấn luyện viên quỳ rạp trên mặt đất nổi giận.

Nói như vậy, Diệp Bạch người ta vung tay lung tung hai cái, anh ta đã bị đánh nằm?