“Tốt! Tốt!”
“Mẹ, phải mở cửa sớm rồi mới đúng, Hiểu Vụ đúng là không thấy rõ tình hình!”
“Đúng vậy, một chút vật tư làm sao có thể so sánh với tánh mạng của chúng ta!”
“Ta sẽ đi nói với bọn họ ngay bây giờ!”
...
Ở trong tình cảnh nguy hiểm đến tính mạng, mỗi người đều có phản ứng khác nhau.
Có người sẽ sợ hãi, mất lý trí.
Cũng có người có thể giữ được tỉnh táo!
Nhưng rất đáng tiếc, người giữ được tỉnh táo trong gia đình này chỉ có một, nàng nỗ lực ngăn cản, nhưng lại không làm nên chuyện gì.
Một người đàn ông trong đó lập tức hô lên một tiếng: “Các vị đại ca, đừng đập nữa, chúng ta giao vật tư cho các ngươi!”
Bên ngoài phòng, mặt sẹo đang ủ rũ nghe được câu này, nhất thời trừng mắt, lộ ra vẻ mừng như điên.
Không ngờ lại lừa gạt được!
“Đúng là một đám ngu xuẩn!”
Tiểu Đao ca cười nhe răng, nháy mắt ra hiệu cho bọn thủ hạ, cất cao giọng nói: “Được, chúng ta sẽ không vào chỗ tránh nạn một bước!”
“Được rồi, chúng ta tin tưởng Tiểu Đao ca!”
Bên trong gian phòng, người đàn ông hoàn thành “Giao dịch” tựa hồ đạt được thành tựu, sắc mặt đỏ lên quay đầu nói: “Chúng ta lấy vật tư đến đây đi!”
“Các ngươi!”
Sắc mặt Hàn Hiểu Vụ trắng bệch.
Nhưng không ai quan tâm đến nàng, từng người đi mang vật tư qua, chồng chất ở cửa.
Một lát sau, Lão tam và Hàn lão thái đi tới cửa, mở ra từng tầng cửa sắt phòng vệ!
Cửa sắt bền chắc, đao chặt không ra, súng bắn không hỏng, cuối cùng lại bị mở ra từ bên trong, mất đi ý nghĩa phòng vệ.
“Tiểu Đao ca! Vật tư ở...”
Lão tam đỡ Hàn lão thái nhìn ra ngoài, nở nụ cười.
Nhưng sau một giây, nụ cười trên mặt hắn bị kìm hãm, sắc mặt cứng lại!
Bởi vì, một cái búa đã đập tới!
Bộp ——!!!
Tựa như dưa hấu vỡ vụn, đầu của Lão tam bị đập vỡ ra, màu đỏ trắng phun tung toé khắp nơi, cực kỳ khủng bố!
Hàn lão thái bị giật mình, cả người nỗ lực xoay lại, nhưng bị một con bàn tay nắm lấy đầu, sau đó bị đập mạnh vào cửa sắt!
Bàng ——!
Đầu va vào trên cửa sắt lạnh như băng sẽ xảy ra chuyện gì?
Chỉ trong nháy mắt, bà lão ngã ra mặt đất, máu nhiễm đỏ gương mặt đầy nếp nhăn.
“Mẹ! Tam ca!”
Trong chỗ tránh nạn nhỏ, những người còn lại bị sợ ngây người,
Hàn Hiểu Vụ thấy cảnh này, một tia may mắn cuối cùng trong lòng cũng tan vỡ.
Hai mắt nàng rưng rưng, nhưng lại không ngây người ra giống những người khác, mà là cắn răng xoay người, nhanh chóng đi vào bên trong phòng, cầm lấy quần áo phòng phóng xạ, vừa mặc vừa chạy lên sân thượng!
“Ô hô ——!”
“Ha ha ha, nơi này là của ông!”
“Nam gϊếŧ sạch, nữ lưu lại!”
“Gϊếŧ vào đi!”
Đám lưu manh hoan hô vọt vào, nhìn thấy nam liền chém, nhìn thấy nữ liền nắm tóc, đánh gãy chân của các nàng.
Mặt sẹo đi vào cuối cùng, thấy thi thể của Hàn lão thái ở cạnh cửa, cười nhếch mép, giẫm lên đầu của nàng bước vào.
“Thu thập vật tư đi!”
Mặt sẹo dù bận nhưng vẫn ung dung, còn rất vui vẻ.
Lúc này, một tên tiểu đệ bỗng nhiên chạy tới hô: “Tiểu Đao ca, có một mỹ nữ chạy!”
“Mỹ nữ!?”
Hai mắt Tiểu Đao ca sáng lên, vội vàng nói: “Nhanh, đuổi theo, đừng để cho nàng chạy!”
...
Bên trong một con phố của tiểu khu.
Trên xe nhà, Ngô Địch nhìn màn hình máy tính, hình ảnh bên trong chính là nơi diễn ra cảnh vừa rồi!
Lúc này, hiện ra trước mặt hắn chính là một đám người đang đuổi gϊếŧ một người mặc quần áo phòng phóng xạ.
Bởi vì là hình ảnh mà máy bay không người lái truyền tới, không quá rõ nét, cho nên không nhìn ra là nam hay nữ!
Nhưng tình hình, đã quá rõ ràng.
“Bắt đầu ra tay với những chỗ tránh nạn khác trong tiểu khu.”
“Đúng lúc là một cơ hội!”
Ánh mắt Ngô Địch chớp động, không do dự, lập tức mặc quần áo phòng cháy phóng xạ và áo giáp sắt vào, cầm lấy vũ khí, tiến về phía tòa nhà!
...
“Nhanh! Nhanh lên!”
Trên gương mặt xinh đẹp của Hàn Hiểu Vụ tràn đầy kinh hoàng, nàng đang bò xuống dưới theo “Thang cứu sinh”.
“Thang cứu sinh” là đường lui của chỗ tránh nạn, cũng là biện pháp cứu mạng duy nhất của Hàn Hiểu Vụ!
Từng bước một… Nàng vừa mới xuống được một chút.
Theo kêu khóc, tiếng kêu rên truyền đến.
Vài tên côn đồ đi tới sân thượng, nhìn nàng đầy dữ tợn.
“Là Hàn Hiểu Vụ kia! Một nữ giám đốc công ty lớn rất đẹp!”
Hai mắt Đao Ba ca sáng lên, nói: “Bắt lấy nàng!”
“Được!”
“Đi qua!”
Lập tức liền có mấy tên côn đồ bò xuống theo cây thang.
Tố chất thân thể của bọn họ tốt hơn nhiều so với Hàn Hiểu Vụ, cho nên tốc độ rất nhanh!
Sắc mặt người sau tái nhợt, biết mình không thể chạy thoát, cắn răng một cái, không ngờ lại buông cây thang ra, rơi xuống ban công của tầng tiếp theo.
Nàng kinh hoàng chạy vào phòng, mở cửa phòng rồi nỗ lực thoát đi theo cầu thang.
Nhưng vừa mới mở cửa, đã nhìn thấy một “Người sắt” trang bị hạng nặng!
“Cần giúp đỡ không, loài người.”
Ngô Địch nháy mắt một cái.
-----
Dịch: MB_Boss