Toàn Cầu Tận Thế: Chỗ Tránh Nạn Vô Hạn Thăng Cấp

Chương 23: Dị Biến! Nổ Tung!

Tia bức xạ mặt trời, nói kinh khủng cũng không kinh khủng lắm.

Có tầng khí quyển làm suy yếu, bức xạ đã thấp đến mức loài người có thể chịu được.

Nói không kinh khủng… Nếu như thân thể lộ ra ở trong tinh không, bị bức xạ mặt trời không phòng xung kích.

Chỉ cần phút chốc, người sẽ tử vong.

Thậm chí xảy ra việc đốt cháy bên trong, thân thể dị biến,...

Một lần này ánh sáng mặt trời bạo phát, mang tới bão hạt cơ bản siêu cấp, quét ngang toàn bộ Hệ Mặt Trời!

Trái Đất... Không quốc gia nào may mắn tránh khỏi!

Cực quang bảy màu che khuất bầu trời, ngày đêm không dừng!

Số lượng phóng xạ trong không khí thay đổi mỗi ngày, làm cho người ta phải kinh hãi run sợ!

Sự yên tĩnh trước cơn bão táp, người thông minh càng ngày sẽ càng sợ hãi, áp lực lớn dần.

Mà người ngu xuẩn, thường thường không tim không phổi...

Ngô Địch liếc mắt nhìn mấy người, do dự không biết có nên gϊếŧ bọn họ hay không.

“Tiếng gầm gừ” của Đại Hắc Tinh vô cùng chói tai, cho nên vừa rồi hắn mới thả mấy người, chuẩn bị sau đó tiêu diệt bọn hắn.

Nhưng nhìn thấy dị biến phóng xạ ở trên người kia, thì lại có chút cảnh giác.

Trong khi hắn đang suy tính, hai mắt người thanh niên cào nát cổ kia bỗng nhiên vô thần!

“Ta khó thở quá!”

Vẻ mặt hắn đầy khó chịu.

Mấy người đồng bọn bên cạnh cũng không phát hiện cái gì, có người còn cười trêu: “Có phải ngươi sợ tè ra quần rồi hay không? Một tên Chấp Pháp Giả mà thôi, lúc đó sợ hãi thì không nói, hiện tại người đã đi, ngươi còn sợ cái gì nữa!”

“Không phải, ta... Không thở được!”

Miệng hắn mở lớn, sắc mặt dần dần xanh lại!

Trong chỗ tối, sắc mặt Ngô Địch thay đổi.

Dị biến...

Làm sao lại dị biến nhanh như vậy?

Dù là kiếp trước hay là đời này, dị biến phóng xạ sẽ chậm rãi, phải đi qua nhiều kỳ biến đổi!

“Bằng không... Vì sao lại gọi là Đại Tai Biến chứ.”

Ngô Địch tự lẩm bẩm.

Lúc này!

Oanh ——!!!

Một tiếng vang thật lớn, người thanh niên hít thở khó khăn bỗng nhiên nổ tung!

Đúng vậy, thân thể nổ tung, máu thịt bắn tung tóe lên trên mấy người kia!

“Á!! Chết tiệt!”

“Thứ gì đó!”

“Hắn nổ tung? Hắn ăn thuốc nổ sao?”

“Thật sự quá ghê tởm! Ta không nhìn thấy gì!”

“Ọe ——!”

...

Mấy người rối loạn tưng bừng, còn có người bị thương, hét thảm lên.

Ngô Địch vội vàng nhìn lại, ánh mắt chăm chú nhìn vào những người bị máu thịt văng tới.

Trên da bọn họ... Xuất hiện những vết màu trắng mắt trần có thể thấy được!

“...”

Ngô Địch thầm giật mình, cẩn thận từng li từng tí rời xa, sau đó vội vàng chạy ra khỏi bãi đỗ xe!

Trở lại trên xe nhà, Ngô Địch thở phào nhẹ nhõm, khởi động xe rời khỏi nơi này.

Sau đó không lâu, hắn đi tới một khu biệt thự ở Thành Đông!

Nơi này là một trong những khu nhà giàu ở thành phố vệ tinh thứ ba, cửa ban đầu của tiểu khu đã được răng thêm lưới sắt, còn có bảo an mặc quần áo phòng phóng xạ cảnh giác canh giữ ở trong đình nhỏ.

“Đây là khu biệt thự... Xem ra là những người giàu ôm thành đoàn tạo thành chỗ tránh nạn.”

Ngô Địch giật mình.

Người giàu cũng không phải ngu xuẩn, bọn họ có được đường dây đặc thù và đầy đủ vốn liếng, có thể nói là cường cường liên hợp, cho nên xây dựng chỗ tránh nạn chưa chắc kém hơn chính phủ và công ty lớn!

Còn Tiểu Quả Tử kia, chẳng lẽ là một phú nhị đại?

Ngô Địch cũng không để ý người ta có phải nhị đại hay không, lấy ra máy tính, bắt đầu liên hệ với đối phương.

Ngô Địch: “Hàng đã đến!”

Tiểu Quả Tử: “Đại thần, ngươi đã đến rồi! Ta lập tức đi ra, đợi lát nữa ngươi để ý một chiếc xe con!”

Ngô Địch: “Ừm!”

Hắn cũng lười đi vào, vì thế chờ đợi ở bên ngoài khu biệt thự.

Một lát sau,

Một chiếc xe con đã qua cải tạo chạy ra, dừng lại ở bên cạnh nhà xe của Ngô Địch.

Một người mặc quần áo phòng phóng xạ màu đen từ trên xe bước xuống, vẫy tay với xe nhà bên này!

“Đại thần! Đại thần! Bên này!”

Là thanh âm của thiếu nữ!

Ngô Địch sửng sốt, xuống xe, gặp mặt với đối phương.

Nhìn ở cự ly gần mới phát hiện đối phương là một tiểu loli tóc ngắn, đoán chừng cao 1m65, thấp hơn một cái đầu so với Ngô Địch.

“Ngươi là Tiểu Quả Tử?”

Ngô Địch hỏi.

Tiểu loli gật đầu, gương mặt xinh đẹp tinh xảo hơi đỏ bừng,

“Đại thần, đã làm phiền ngươi chở máy phát điện tới đây! Ta mang cho ngươi 100 cân trái cây tươi qua đây rồi.”

“Không có gì, giao dịch mà thôi.”

Ngô Địch gật đầu, lên xe chuyển máy điện phát xuống.

Máy phát điện mà hắn và Tiểu Quả Tử giao dịch, là một máy phát điện dầu Diesel.

Lúc đầu hắn đề cử máy phát điện sinh khối, dù sao đối phương có được khu vực bồi dưỡng hoa quả, có thể lợi dụng rác rưởi.

Nhưng Tiểu Quả Tử lại từ chối, yêu cầu muốn máy phát điện dầu Diesel.

Ngô Địch cũng lười hỏi nhiều.

Dù sao sớm muộn gì hắn cũng thăng cấp hệ thống phát điện của chỗ tránh nạn, cái máy phát điện dầu Diesel này trăm phần trăm không dùng được.

Giao dịch rất vui vẻ, hoa quả của Tiểu Quả Tử đều được đóng hộp tốt, bên trên có bọc một chút đồ phòng phóng xạ.

Ngô Địch đang chuyển hoa quả.

Bỗng nhiên, có mấy người đi ra từ trong khu biệt thự.

Lúc nhìn thấy Tiểu Quả Tử và Ngô Địch,

Không ngờ một người trong đó lại rất tức giận chạy tới, nổi giận quát: “Các ngươi đang làm gì đấy?”